Trịnh Tuyết Thành nói:
- Em làm gì cũng lỗ mãng như thế à? Nếu như có người nói anh đi chơi gái, em có tin hay không?
Thấy Trịnh Tuyết Thành nói bằng giọng điệu chất vấn như vậy, trong lòng Giang Yến Ni thầm nhủ: “Anh tự tin gớm nhỉ?”
Bởi vì Giang Yến Ni cũng thật sự không biết nếu như thay Bác Đạt Vĩ là Trịnh Tuyết Thành, vậy thì bản thân mình có tin không nữa?
Cô thật sự không muốn phủ định nhân cách của Trịnh Tuyết Thành.
Cô không thể phủ nhận những ưu điểm của Trịnh Tuyết Thành.
Đầu tiên: anh ta là một người có năng lực.
Kể từ sau khi trở thành nhân tài trong công việc, Giang Yến Ni rất ít khi coi trọng đồng nghiệp nam trong công ty. Bởi vì cạnh tranh khốc liệt nên chút phong độ cuối cùng của đàn ông cũng bị mất đi. Trong kí ức của Giang Yến Ni, đã không ít lần cô cạnh tranh với các đồng nghiệp nam đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn chửi rủa và nhục mạ lẫn nhau.
Những lúc như thế này, chẳng có ai nhớ đến câuLady first mà chỉ có câu Money first.
Chuyện nhường nhịn trong sự nghiệp như thế này cô chỉ thấy Trịnh Tuyết Thành làm. Đương nhiên không phải là nhường Giang Yến Ni, mà là một nhân viên nghiệp vụ mới vào làm. Người ấy mới tốt nghiệp đại học, nói chuyện, làm việc, cái gì cũng rụt rụt rè rè. Giang Yến Ni đoán người này chắc chẳng qua nổi thời gian thử việc.
Thế mà Trịnh Tuyết Thành đã để cho người đó đứng tên một cái đề án tuyệt đối không phải nhỏ của công ty. Kết quả là, sang tháng sau, nhân viên mới ấy đã “trở mình”, vượt lên đứng thứ tư trong bảng thành tích cả công ty.
Trịnh Tuyết Thành có tiêu chuẩn tìm người của riêng mình. Giang Yến Ni tin rằng anh ta là một ông chủ mà mọi người sẵn sàng bán mạng làm việc cho anh ta.
Chỉ có điều, anh ta chưa bao giờ chiếu cố cho Giang Yến Ni. Ở công ty, anh ta gần như chẳng bao giờ liếc nhìn cô lấy nửa cái.
Mỗi lần Trịnh Tuyết Thành bố trí nhiệm vụ, mở cuộc họp... đều đi thẳng vào vấn đề chính, nói đến aithì mắt nhìn vào người ấy, xác nhận xem đối phương có nghe và đã hiểu rõ hay chưa, không bao giờ nói những điều thừa thãi.
Phải hiểu rằng thời đại này, đàn ông trong tay cứcó vài nhân viên để sai bảo là y như rằng sẽ trở nên lắm lời, cứ như thể không nói thì không thể hiện được quyền uy của mình vậy.
Nhưng Giang Yến Ni chưa bao giờ nhận được sự đãi ngộ của Trịnh Tuyết Thành. Nói đến phần công việc của Giang Yến Ni, ánh mắt anh ta lại nhìn vào mặt người khác, đúng là một kiểu che đậy hết sức ấu trĩ.
Muốn chinh phục Trịnh Tuyết Thành cũng giốngnhư chinh phục một bức tường đang đổ về phía mình. Nói ra cũng thật là ngại, mỗi lần Trịnh Tuyết Thành nói sẽ đến là cô lại tắm rửa cho sạch sẽ, xịt nước hoa thơm lừng và chờ đợi anh ta đến.
Vì vậy Đổng Du nói cũng đúng. Cô chính là loại người ăn no cái bụng và nằm mong người khác cũng bất hạnh như mình.
Chu Tiểu Hổ cũng như vậy.
Sau khi bị Giang Yến Ni bỏ rơi, Chu Tiểu Hổ ngày nào cũng lên QQ[1] nhắn tin xin lỗi Giang Yến Ni.
[1] Một hình thức giao lưu với bạn bè qua mạng, giống như Yahoo.
Chu Tiểu Hổ thật đáng thương, ngoài Giang Yến Ni, ở thành phố này anh ta chẳng có ai là bạn bè. Hơn nữa Giang Yến Ni lại là người bạn ở tầng lớp cao của anh ta, trở thành đề tài để Chu Tiểu Hổ khoe khoang trước mặt bạn bè đồng nghiệp của mình ở công ty cho thêm phần hãnh diện.
Vì vậy nỗi điên cuồng của Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni không sao hiểu được. Cô dự định sẽ thẳng tay trừng phạt anh ta, cho anh ta biết rằng sự tôn nghiêm của con gái thành phố là bất khả xâm phạm.
Nhưng ngay sau đó Giang Yến Ni lại cảm thấy mình vô cùng nực cười.
Cô chẳng thể trừng phạt được ai. Bởi vì nội dung tin nhắn của Chu Tiểu Hổ ngày hôm nay từ “Anh xin lỗi” đã chuyển thành “Bạn gái của anh đến tìm anh rồi”.
Có bạn gái đến tìm là một chuyện đáng mừng, chỉ có điều tại sao anh ta phải nói cho Giang Yến Ni biết?
Bạn gái của Chu Tiểu Hổ chính là cô bạn học đã cho Chu Tiểu Hổ “biết mùi đời” ở trên bãi cao lương ngày nào. Cô ta tìm đến là bởi vì chờ mãi không thấy “lễ vật” của Chu Tiểu Hổ đâu, thế nên phải vượt ngàn dặm xa xôi đến đây “tìm chồng”.
Bởi vì Chu Tiểu Hổ đã từng một lần với cô ta, bởi vì cô ta từng “phổ cập” kiến thức về quầng ngực của phụ nữ cho Chu Tiểu Hổ biết, vì vậy cô ta chính là người đàn bà của Chu Tiểu Hổ, Chu Tiểu Hổ nên chịu trách nhiệm với cô ta cả đời.
Xem chừng Chu Tiểu Hổ có vẻ không muốn từ chối. Anh ta nhắn tin cho Giang Yến Ni rằng: “Anh chẳng còn cách nào khác, kể từ nay anh đã là người có nơi có chốn, chúng ta làm bạn của nhau nhé!”
Cái tin nhắn của Chu Tiểu Hổ khiến cho Giang Yến Ni dở khóc dở cười, tình thế cứ như bị lật ngược lại, cô trở thành một kẻ không biết xấu hổ đang đeo bám anh ta.
Chỉ có điều như vậy cũng tốt, cái anh chàng này sẽ không phá bĩnh bằng những cuộc gọi, kể từ nay cô có thể không cần để điện thoại ở chế độ im lặng lúc thân mật với Trịnh Tuyết Thành rồi.
Thực ra Trịnh Tuyết Thành cũng để điện thoại ở chế độ im lặng. Điện thoại gọi đến, màn hình nhấp nháy. Anh ta liếc vào màn hình, thế là mặc kệ đang làm cái gì, anh ta liền đưa tay ra chộp lấy cái điện thoại.
***
Đổng Du gọi đến xin lỗi, cô nói bằng giọng điệu trẻ con:
- Đừng giận nữa mà, đừng giận nữa nhé!
Giang Yến Ni đành phải không giận, nếu không sẽ bị cái giọng điệu trẻ con của Đổng Du làm cho phát điên.
Thế nhưng Đổng Du vẫn kiên quyết cho rằng Bác Đạt Vĩ không đi chơi gái, cô ấy nói chắc chắn là Giang Yến Ni đã nhìn nhầm.
Giang Yến Ni đành phải thừa nhận bản thân mình nhìn nhầm người:
- Lúc còn đi học tớ thường xuyên nhận nhầm các minh tinh Hồng Kông, chỉ Châu Hoa Kiện và nói là Trương Học Hữu.
Sau đó hai người lại vui vẻ với nhau, cộng thêm việc Giang Yến Ni vừa kí được một hợp đồng, hợp đồng này không chỉ cứu được Trịnh Tuyết Thành thoát khỏi nỗi lo về thành tích của bộ phận nghiệp vụ mà còn khiến cho thu nhập của cô tháng này tăng lên đáng kể. Vì vậy cô thầm tha thứ cho Đổng Du, hai người rủ nhau đi ăn tôm hùm.
Nhưng mà thật đen đủi bởi vì họ lại tình cờ gặp Chu Tiểu Hổ và bạn gái của anh ta.
{STENT{
Bạn gái của Chu Tiểu Hổ tên là Phùng Hán Trân. Điều khiến cho Giang Yến Ni kinh ngạc đó là Phùng Hán Trân là một cô gái khá thanh tú, không hề giống một cô gái lỗ mãng như Chu Tiểu Hổ từng miêu tả. Ví dụ anh ta từng miêu tả: Phùng Hán Trân kéo một anh ta đi thẳng một mạch lên bãi cao lương, rồi Phùng Hán Trân giật tung cái thắt lưng của Chu Tiểu Hổ....
Phùng Hán Trân vô cùng cởi mở. Nghe Chu Tiểu Hổ giới thiệu, cô liền chủ động đến bắt tay với Giang Yến Ni.
So với Phùng Hán Trân, Giang Yến Ni cảm thấy mình giống hệt một bao đất. Bởi vì cô bị Chu Tiểu Hổ khiến cho sửng sốt. Bởi vì Chu Tiểu Hổ dẫn theo bạn gái nên anh ta hoàn toàn có thể giả bộ như không quen biết cô. Thế mà cái gã chết tiệt này lại cố tình thị uy trước mặt cô, cứ như thể hai người từng có gì với nhau vậy.
Nói có một chút cũng không hẳn là không đúng. Chu Tiểu Hổ từng ôm eo cô, anh ta còn ăn nốt phần cơm thừa của cô bỏ lại, anh ta còn kể chuyện bậy bạ cho cô nghe ở trên mạng. Nếu tâm trạng cô mà vui vẻ cũng thường phụ họa với anh ta dăm ba câu.
Thế nên đối mặt với Phùng Hán Trân, Giang Yến Ni có chút không tự nhiên.
Lúc quay trở lại bàn, Đổng Du đã đánh hết nửa đĩa tôm, chu cái miệng dính đầy dầu mỡ lên hỏi:
- Ai thế?
Trời đã tối rồi, trên đường đi, Giang Yến Ni cảm thấy nhơ nhớ Trịnh Tuyết Thành, liền gọi điện cho anh ta nhưng điện thoại không liên lạc được.
Tâm trạng rất buồn bực, đến cái chìa khóa cũng thích chống đối, chẳng hiểu sao nhét chìa khóa mãi mà không vào ổ được.
Đúng lúc ấy thì có người đi lên từ cầu thang, đưa mắt nhìn trước nhìn sau rồi gõ mạnh vào một cánh cửa, chính là cửa nhà của hai ả gái điếm.
Giang Yến Ni cảm thấy toàn thân mình như đông cứng lại.
Cô khẳng định! Cô dám khẳng định! Cô dám đánh cược toàn bộ số tiền trong thẻ ngân hàng của mình anh ta chính là... Bác Đạt Vĩ!
Cánh cửa nhà của Giang Yến Ni mãi không mở được, bởi vì cửa không thích mở thì bạn cũng chẳng làm gì được nó mà! Thế nên cứ từ từ mở ra, từ từ mở, vừa mở cửa vừa móc điện thoại ra gọi.
Cánh cửa phòng của bọn gái điếm nhanh chóng được mở ra. Bác Đạt Vĩ bước vào trong. Trước khi đóng cửa lại còn vuốt tóc ả gái điếm.
Hôm nay Giang Yến Ni thu mình trong chăn, bàn với Thẩm Anh Nam xem có nên gửi những bức ảnh chụp Bác Đạt Vĩ nửa đêm đến nhà của gái điếm cho Đổng Du xem không.
Thẩm Anh Nam nói:
- Vớ vẩn, cậu định để cậu ta nhảy vào lửa luôn à?Gái điếm bẩn thỉu biết nhường nào!
***
Gái điếm bẩn thỉu biết nhường nào! Thế nhưng đàn ông lại thích mùi vị bẩn thỉu ấy!
Câu nói này là của Chu Tiểu Hổ. Chu Tiểu Hổ khôi phục tình bạn với Giang Yến Ni, hơn nữa vì có bạn gái rồi nên tính cách của anh ta cũng trở nên điềm đạm hơn, không còn tùy tiện sàm sỡ Giang Yến Ni nữa.
Nhưng lại hay kêu ca hơn.
Chu Tiểu Hổ nói:
- Anh không yêu cô ấy! Cô ấy nói lần đầu tiên của cô ấy bị hủy hoại trong tay anh, anh phải có trách nhiệm với cô ấy!
Chu Tiểu Hổ dùng từ “hủy hoại” mà còn tỏ vẻ vô cùng tự đắc.
Cuối cùng anh ta nói:
- Nếu em có thể chấp nhận anh, anh sẽ chia tay với cô ấy!
Lúc nói câu cuối cùng, chắc Chu Tiểu Hổ đã lè lưỡi nhún vai. Cũng may là chỉ nói chuyện trên mạng, nếu không Giang Yến Ni không dám đảm bảo mình sẽ không nhổ lại cho anh ta một bãi nước bọt.
Người đáng bị nhổ nước bọt hơn phải là Trịnh Tuyết Thành.
Trịnh Tuyết Thành đã hơn hai tuần này không đến “ân sủng” cho Giang Yến Ni rồi. Mà tối đến gọi điện cho anh ta chẳng bao giờ thấy anh ta bắt máy, nhắn tin cũng không thấy nhắn lại. Có một lần, vì công việc có chuyện gấp cần hỏi mà Giang Yến Ni gọi cũng không được. Trịnh Tuyết Thành nhân lúc nghỉ trưa chạy ra ngoài, đến ba giờ chiều mà vẫn không thấy về.
Thế là chị béo liền nói:
- Để chị gọi cho!
Sau đó chị béo dùng máy cố định của công ty để gọi. Điện thoại đã kết nối.
Chị béo vừa cúp máy là Giang Yến Ni nhanh như chớp gọi lại cho Trịnh Tuyết Thành nhưng vẫn không liên lạc được.
Rõ ràng số điện thoại của Giang Yến Ni đã bị Trịnh Tuyết Thành đưa vào danh sách chặn cuộc gọi.
Thật khó hiểu. Trịnh Tuyết Thành có nhất thiết phải làm như vậy không? Bọn họ ngày ngày gặp nhau ở công ty, gỉa bộ khách khí với nhau, Giang Yến Ni đâu có bắt trói anh ta đến nhà mình ăn cơm và lên giường?
Trịnh Tuyết Thành thật ức hiếp người thái quá mà!
Lời giải thích của Trịnh Tuyết Thành là không cẩn thận thao tác nhầm trên điện thoại:
- Chẳng trách mà dạo này anh chẳng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của em!
Giang Yến Ni cảm thấy nhục nhã đến chết đi được. Trịnh Tuyết Thành còn dám nhắc đến chuyện tin nhắn chúc ngủ ngon. Từ trước đến giờ đều là cô gửi, anh ta nhận. Anh ta không bao giờ chủ động nhắn tin chúc cô ngủ ngon.
Giang Yến Ni thật sự bực bội.
Cô không buồn chất vấn Trịnh Tuyết Thành nữa. Ở văn phòng, Trịnh Tuyết Thành có việc tìm cô, gọi cô mấy lần, mọi người giương mắt nhìn Giang Yến Ni, biết cô đã nghe thấy nhưng cô không mở miệng trả lời.
Trịnh Tuyết Thành cảm thấy rất bối rối, Giang Yến Ni làm vậy quá mức lộ liễu.
Buổi chiều lúc thu dọn bàn làm việc, Trịnh Tuyết Thành liền ném chìa khóa xe về phía Giang Yến Ni, nói:
- Giang Yến Ni, cô đừng về nhà vội, chúng ta đến chỗ tổng giám đốc Trương xem sao, tại sao kì hạn công trình lại kéo dài như vậy, còn không chịu đưa tạm ứng nữa chứ.
Trịnh Tuyết Thành tỏ vẻ nghiêm túc như làm việc công. Nhưng chẳng đợi anh ta nói hết, Giang Yến Ni đã xách túi, nện gót giày cao gót xuống sàn, kiêu ngạo đi ra khỏi cửa, hoàn toàn coi anh ta như không khí.
Nhưng Giang Yến Ni không đắc chí được bao lâu. Cô vừa mới chặn được một chiếc taxi thì phát hiện ra cái túi của mình bị ai đó kéo lại.
Ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Trịnh Tuyết Thành.
Trịnh Tuyết Thành chẳng nói chẳng rằng giữ chặt lấy Giang Yến Ni, kéo cô lại xe của mình rồi đẩy cô vào trong xe.
Không thể phản kháng được, giả vờ lạnh nhạt cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì Trịnh Tuyết Thành chẳng buồn để ý đến vẻ lạnh nhạt của Giang Yến Ni, chỉ mải mê đóng cửa xe lại, khởi động xe và bật nhạc.
Trịnh Tuyết Thành dẫn Giang Yến Ni đến một cửa hàng cơm rách nát.
Trịnh Tuyết Thành nói mặc dù xập xệ nhưng quán này có món lưỡi vịt om rất ngon, bảo đảm cô ăn xong sẽ giãn nở mạch máu, nước mắt tuôn rơi.
Khuôn mặt Trịnh Tuyết Thành lúc kể chuyện cười trông hài hước đến kì lạ, vì vậy Giang Yến Ni hận mình không thể phẩy tay bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...