Mấy tên lâu la đá bay cánh cửa nhà Lucien, thấy bên trong không có chút phản ứng gì thì vọt vào xem rồi quay ra bẩm báo với tên đại ca có khuôn mặt bình thường: “Đại ca Jackson, bên trong không có người, mọi thứ rất ngăn nắp.”
Jackson nở nụ cười thân thiện: “Tốn khá nhiều thời gian ở chỗ lão Cohen mới biết được tình hình chi tiết của tên nhóc này, vốn tưởng sẽ tới muộn, ha ha, mặc dù Magnus và Andrew ngu ngốc ăn hại nhưng ít ra cũng có chút tác dụng.”
Mấy tên lâu la ở bên cạnh nghe gã nhắc tới hai người đó thì lập tức nhớ tới tình trạng bi thảm của Magnus, không tự chủ được cảm thấy lạnh người. Andrew đứng ở phía trước nhất thì im lặng mừng thầm, nếu như tên nhóc kia ôm mọi thứ bỏ trốn thì kết quả của mình sẽ hết sức thê thảm, nhưng tất nhiên còn tốt hơn tên Manus bị các thầy thuốc phán phải nằm trên giường một tuần liền.
“Andrew, ngươi đi vào trong tìm xem có thứ gì kì lạ không.” Jackson dặn dò.
Lúc này Andrew cần lập công chuộc tội nên nghe thế liền đi ngay.
Ít phút sau, Andrew mang ra một số thứ linh tinh, trên mặt biểu tình quái dị: “Đại ca Jackson, trong rương của tên nhóc này có rất nhiều rác.”
Lucien khóc thầm trong lòng, đây đều là những thứ hắn chưa kịp xử lí xong. Mới nhìn qua sẽ thấy chúng có liên quan đến rác, nếu như liên tưởng tới những thứ mà mình bán cho khu chợ trong mấy ngày nay, với trí thông minh của những người bình thường thôi cũng đủ biết được cách thức làm giàu của hắn.
Hơn nữa hắn chỉ hành động một mình, lại sợ bị người phát hiện nên mỗi lần chỉ mang theo một ít thứ, kết quả số tiền kiếm được cũng khá ít. Nhưng nếu băng xã hội đen Aaron khống chế đống rác bên bờ sông, với số lượng nhân thủ cùng khả năng nắm giữ khu chợ của họ, nói không chừng đây lại là một phương pháp kiếm bộn tiền. Cứ như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ phương pháp này, cho nên mình chỉ có thể kiếm một biện pháp làm giàu khác.
Jackson thoáng nhìn qua đống rác trên tay Andrew, lắc đầu bĩu môi: “Ta nghĩ là ta đã biết tên nhóc kia lấy được khối kim loại vụn kia từ đâu rồi, ôi, cứ ba ngày Giáo hội lại dọn dẹp một lần, thế mà chúng ta lại không nghĩ tới bên trong đống rác ở gần bờ sông Belen lại cất giấu bảo tàng. Rác từ khu quý tộc, cung đình, trang viên ngoài thành, Hiệp hội âm nhạc, phường rèn, công hội lính đánh thuê đều tập trung lại một chỗ ở bên bờ sông Belen. Ha ha, rác trong mắt các quý tộc chưa hẳn đã là rác thật.”
Thực ra khi Jackson nghe Andrew và Magnus kể tới chuyện Lucien chuyển rác từ Hiệp hội âm nhạc ra ngoài thành đã nghĩ tới chuyện này rồi, lúc này chẳng qua chỉ là xác nhận lại thôi.
Sau khi phát biểu xong cảm nghĩ, Jackson cười rất hòa nhã: “Cảm ơn Lucien đã chỉ cho những kẻ mê muội như chúng ta thấy được một con đường sáng để làm giàu, chúng ta nên cảm ơn nó một cách nhiệt tình mới phải, đi, đập nát mọi thứ trong nhà nó, tịch thu số tiền của nó, sau này ai phát hiện ra nó thì hãy cảm ơn nhiệt tình một chút rồi đến chỗ ta nhận chút thù lao.”
Trong mắt Jackson thì Lucien còn lâu mới đạt tới trình độ khiến hắn phải phái người coi chừng, là một băng xã hội đen có tổ chức, có kỷ luật, công chuyện cần xử lí mỗi ngày rất nhiều nên hơi đâu mà tốn thời gian, lãng phí nhân thủ chỉ vì một tên nhóc.
Mấy tên lâu la lên tiếng hoan hô, nếu không phải phòng của Lucien quá nhỏ, không chứa được nhiều người chứ không thì bọn họ đã vọt vào hết rồi.
Những tiếng loảng xoảng liên tiếp vang lên do những vật dụng bị đổ bể.
Lucien nấp ở gần đó dựa trên những tiếng loảng xoảng kia mà suy đoán: “Bể bình sứ rồi… Bàn bị đập nát rồi… Bọn họ đang tìm chỗ mình giấu tiền…” Lucien siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi thì thầm trong lòng.
Thật ra thì Lucien cũng hiểu, hơn mười tên lâu la xã hội đen ở đó, dù hắn có đi ra ngăn cản thì chỉ có nước bị đánh cho bò lê bò càng, thậm chí bị đánh chết, cho nên dù giận dữ, uất ức nhưng hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nếu không có địa vị, sức mạnh, quyền lực thì không có bất cứ biện pháp gì để đối phó đám côn đồ, lưu manh, vô lại, cặn bã xã hội này được. Pháp luật sao, nhìn cái cách bọn họ đập phá kiêu ngạo như thế cũng đoán được nó chẳng có tác dụng gì.
“Nếu nữ phù thủy kia không tới nghĩa trang trộm cắp hài cốt thì sao lại bị thiêu chết.”
“Ma pháp đã tồn tại thì sao những dị tộc, sinh vật hắc ám cũng tồn tại? Hẳn cũng có ma pháp bị phân biệt bài xích. Chỉ cần mình học được chút ma pháp, chờ khi đủ sức bảo vệ bản thân sẽ đi tìm một chỗ sống ổn định thật sự.”
“Nhiều nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng hết sức phong phú, không trải qua nguy hiểm thì sao có thể sống một cuộc sống an nhàn phú quý được? Cho dù mở cửa hàng buôn bán thì cũng phải chịu sự bóc lột của đám xã hội đen, quý tộc cùng những đối thủ cạnh tranh, sơ sẩy một chút là phá sản, thậm chí chết.”
Rất nhiều những suy nghĩ mà bình thường Lucien hay cất giấu trong lòng rốt cuộc cũng phá tan lồng giam mà hiện ra, tựa như ma quỷ mê hoặc khiến hắn không thể không nghĩ tới, giả sử thật sự có một nơi an toàn để học tập ma pháp thì tại sao phù thủy còn cần đến Artaud này?
Vô số ý nghĩ, vô vàn dục vọng trong lòng Lucien ùa ra, nhưng khi hắn còn chưa hạ quyết tâm thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói của dì Alissa: “Bọn xã hội đen chết tiệt các ngươi đang làm gì thế?”
Công việc giặt ủi ở phường dệt phải mười giờ mới bắt đầu, sau khi sai Alvin ra ngoài thành hái nấm, Alissa còn chưa ra khỏi nhà đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị đổ bể.
Bà cầm một chiếc thìa gỗ dài đi tới chỗ băng xã hội đen Aaron, cố gắng ngăn cản bọn họ đập phá mọi thứ trong phòng Lucien.
“Kéo bà ta qua một bên.” Jackson chỉ Alissa nói.
Hai tên lâu la không thể vào trong phòng Lucien đập phá nhanh chóng xắn tay áo, hung dữ chạy tới định kéo Alissa qua một bên.
Thế nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của Alissa, bàn tay như tay gấu của bà vung mạnh chiếc thìa đập lên người một tên lâu la khiến gã loạng choạng kêu đau.
Jackson thấy thế thì hạ lệnh bao vây, lập tức có hai tên lâu la khác xông lên hỗ trợ.
Mặc dù Alissa khá mạnh, thân hình to con rất có uy lực nhưng gặp phải ba bốn tên lâu la lấy nắm đấm mà sống thì không ăn thua, bọn họ né tránh ngăn cản một hồi đã đánh rớt được cái thìa trong tay bà.
Một quyền nặng nề đánh lên vai Alissa, cho dù lớp mỡ trên người khiến nó yếu bớt nhưng bà cũng kêu đau một tiếng, tuy nhiên bà không lùi lại mà cứ tiến tới hét lớn như cũ: “Các ngươi mau dừng tay, quan trị an sắp đến rồi.”
Lucien nấp sau bức tường gần đó thấy Alissa bị đánh thì nhìn không được tự chửi thầm: “Mày có phải đàn ông không?!”
Mặc dù mới chỉ “biết” nhau ít ngày, tình cảm của hắn dành cho dì Alissa và chú Joel không quá nhiều nhưng lúc này Alissa do ngăn người khác phá phòng mình mà bị đánh, mà mình lại trốn không dám ra mặt thì thực sự là một chuyện mà bản thân không thể tiếp nhận nổi.
Vì thế mà Lucien siết chặt tay, nhìn lướt qua căn phòng của mình rồi lắc đầu la lớn: “Lên!”
Sau đó hắn đột ngột lao ra, mục tiêu là Jackson chỉ còn lại một tên lâu la ở cạnh.
Chân giẫm mạnh lên mặt đất, từ chỗ Lucien tới căn phòng nhỏ cũng không xa, vẻn vẹn chỉ vài bước hắn đã vọt tới gần Jackson, sau đó đột nhiên nhào tới.
Lúc này Jackson mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn qua hướng bên này, nhưng gã không kịp phản ứng đã trúng một đòn của Lucien mà ngã xuống đất, cả hai bắt đầu vật lộn.
Lucien cố hết sức mình, tay trái chặn hai tay của Jackson không để gã rút con dao găm trên người, tay phải thì liều mạng nhắm tới cổ họng đối phương, chỉ cần bóp được cổ họng gã, chế trụ được gã thì có thể tạm thời khống chế được cục diện.
Nhưng tên đại ca Jackson của băng xã hội đen Aaron đâu chỉ tàn nhẫn sắc sảo, gã cũng xuất thân từ dân giang hồ nên có khá nhiều kinh nghiệm, vừa mượn thế quay người lại không cho Lucien có cơ hội bóp cổ họng, vừa thúc khuỷu tay bị khóa lên sườn đối thủ.
Không chừa tí kẽ hở nào, cú thúc khuỷu tay không mạnh lắm nhưng do xương sườn là bộ phận tương đối mẫn cảm trên cơ thể nên khi trúng đòn, Lucien đau tới nhe răng. Nhưng do trải qua lần bị Gary tấn công, hắn biết lúc này bản thân không thể hoảng loạn mà phải cố gắng chống đỡ, thế nên hắn cố nén đau đớn bóp lấy cổ họng Jackson.
Ngay khi Lucien đụng tới cổ họng Jackson thì hắn cảm thấy xương sườn mình đau điếng, cả người bay lên rồi ngã mạnh xuống đất.
Jackson nhờ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà cuối cùng cũng đợi được đám lâu la của gã tới hỗ trợ, đá Lucien qua một bên.
Lúc này, một số tên đang ngăn cản tay chân Alissa cũng kịp chạy tới.
Lucien vừa mới đứng lên liền bị một cơn mưa đấm đá khiến hắn căn bản không thể chống cự được, chỉ có thể bình tĩnh ôm đầu gập người như một con tôm để bảo vệ những nơi yếu hại trên cơ thể, còn những chỗ còn lại thì mặc cho đám lâu la đánh.
Lúc này, Lucien cảm thấy linh hồn mình trôi lơ lửng, có cảm giác buồn nôn, những tiếng la hoảng hốt đánh đấm quanh đó tựa như một cuốn phim động không chân thực, dì Alissa khóc gào ở đằng xa như ở một thế giới khác: “Các ngươi mau buông nó ra…”
Trong hoàn cảnh này, rốt cuộc Lucien cũng hạ quyết tâm: “Mình nhất định phải trở thành siêu nhân, sở hữu sức mạnh phi phàm, cho dù là ma pháp!”
“Cho dù phải mượn bọn cho vay nặng lãi thì mình cũng phải kiếm đủ tiền trong thời gian ngắn để đi học chữ.”
Jackson thấy Lucien bị đánh đá như thế cũng bước tới đá mấy cái rồi nói với đám lâu la: “Được rồi, dừng lại đi, giáo huấn nó thế đủ rồi, tên nhóc này có bạn là người hầu chính thức của Hiệp sĩ Wien đấy, đừng đánh nó chết.”
Nếu chỉ vì chuyện cỡ này đã phải giết người, hơn nữa lại giết bạn tốt của người hầu kỵ sĩ thì băng xã hội đen Aaron sớm giết người trong thành Artaud này tới máu chảy thành sông rồi. Nhưng trên thực tế, băng Aaron chỉ khống chế khu cửa thành cùng bộ phận khu chợ, kiếm tiền bảo kê chứ không khống chế người, nếu không thì các mục sư, giáo chủ, quý tộc đã sớm khiến bọn chúng biến mất rồi, cho dù nghe đồn ông trùm Aaron Longchamps có quan hệ dây mơ rễ má với một vị đại nhân cũng không ngoại lệ.
Đám lâu la dừng lại, hung dữ vây quanh Lucien. Jackson thấy trên người đối phương bê bết máu thì cười ha ha: “Thật ra ta rất hâm mộ sự thông minh của nhóc, nhưng chú mày còn non quá, chuyện bên ngoài thành mong rằng chú mày đừng nghĩ tới nữa, bằng không thì mọi chuyện không chỉ dừng ở đây thôi đâu, hẳn là Magnus ghiền chú mày lắm.”
Chuyện khống chế đống rác ở bờ sông chắc chắn sẽ không giấu được nên Jackson không nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu.
Sau khi nói xong, Jackson thấy gương mặt đầy máu của Lucien nhìn mình, trả lời giọng khàn khàn đơn giản: “Được.”
Jackson cảm thấy kỳ lạ nhưng gã cũng không nghĩ gì nhiều, sau khi ra lệnh cho đám lâu la xử lí những thứ Lucien chưa kịp xử lí cùng bốn mươi lăm đồng phil được tìm thấy trên người hắn thì đắc ý bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...