Ôn Từ Thụ khôi phục vô cùng nhanh, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là vì bản thân khá thích Dư Dạng, buổi chiều lại kéo Dư Dạng đánh cờ đến hết cả buổi.
Đợi đến lúc gần đi còn đặc biệt bảo Ôn Dụ đang ngồi trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem TV đi tiễn người.
"Vâng vâng vâng, con đi tiễn." Ôn Dụ đi mở cửa cho Dư Dạng, vẫy vẫy tay nói với anh: "Anh Dư, mời anh nhé."
Ra ngoài, Ôn Từ Thụ đứng ở đó nhìn lâu đến mức bị Lâm Chi kéo về nhà mới hơi gật đầu với hai người, tiện tay đóng cửa lại.
Ôn Dụ nhìn một đám người trong nhà mình đều "phản bội" mình và đoàn kết với Dư Dạng, bản thân bị vứt bỏ hoàn toàn bèn chậc chậc nói với Dư Dạng: "Sao trước kia em không phát hiện ra anh biết ăn nói như thế nhỉ, có phải từ tám mươi đến tám tuổi đều có thể bị anh lôi kéo không?"
Dư Dạng ôm eo cô để cô dựa vào người mình một chút: "Cái này người ta gọi là nhân duyên tốt."
"Thôi đi." Ôn Dụ mím môi nói: "Anh ở lớp 3 nhân duyên như nào em còn không biết sao.
Nhưng anh đánh cờ với lão Ôn vậy mà có thể đánh lâu như vậy, khiến kẻ khác khâm phục."
Trình độ ba cô chơi cờ như nào trong lòng cô biết rõ, Dư Dạng dỗ ông chơi hai ván còn chưa tính, cả ngày đều dỗ ông chơi, tâm tính này có thể nói là tuyệt vời.
Dư Dạng nghe thấy đánh cờ đột nhiên mỉm cười, đặt tay ở trước mặt Ôn Dụ nói: "Đau lòng thì xoa xoa giúp anh đi."
Thực ra tài nghệ chơi cờ của anh thật sự không tính là tốt, trước kia cũng nhìn ông cụ nhà mình chơi với mấy ông khác rồi có thử mấy lần, nên cũng hiểu sơ sơ.
Vốn tưởng bản thân mình đã đủ ăn rồi, thua bởi Ôn Từ Thụ không tính quá khó.
Nhưng lại không ngờ kỹ năng chơi cờ của Ôn Từ Thụ quả thực một lời khó nói hết, thắng dễ mà thua cũng dễ.
Nhưng phải thua khiến cho đối phương cảm thấy thế lực ngang nhau lại không bằng mình thì quả thực nhọc nhằn.
"Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, anh mau về đi thôi." Ôn Dụ khẽ xoa tay anh một lát, tiễn anh rời khỏi nhà mình.
——
Trường Trung học phụ thuộc lại trôi qua một tuần nữa, lại còn một tuần nữa là cuộc thi có thể kết thúc.
Cuối tuần sẽ kịp tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường Trung học phụ thuộc, lão Lưu khá vui vẻ, cũng rất xem trọng.
Mấy ngày trước liên hệ với Ôn Dụ nói mời các đàn anh đàn chị xuất sắc đến thăm trường và diễn thuyết.
Trải qua một lần thuyết phục của Ôn Dụ, lão Lưu đồng ý có thể dẫn người nhà đi cùng.
Ôn Dụ muốn đến trường Trung học phụ thuộc xem từ lâu, nhưng trong thời gian lên lớp của trường Trung học phụ thuộc không cho phép người ngoài đi vào.
Thứ 7 chủ nhật trường không mở cửa, lần kỷ niệm thành lập trường này đúng lúc là cơ hội rất tốt.
Dư Dạng lái xe đưa Ôn Dụ đến trường, ven đường có rất nhiều xe hơi có bóng bay chạy bên cạnh bọn họ, có xe còn treo băng rôn bên trên, phía trên viết những lời tỏ tình "anh yêu em" gì đó.
"Hình như hôm nay có người cầu hôn." Ôn Dụ tò mò nói.
Dư Dạng quét mắt nhìn xe bên cạnh, thu hồi ánh mắt nhìn cô nói: "Vậy anh cầu hôn em, em có đồng ý không?"
Ôn Dụ nghe vậy thì hai má ửng đỏ: "Đang nói người khác mà, sao anh lại lôi em vào?"
"Không có gì, tò mò thôi."
Ôn Dụ thấp giọng nói thầm: "Tò mò vậy anh có thể thử..."
"Hmm?"
Ôn Dụ lắc đầu: "Không, em nói sắp tới rồi."
Ngoài cổng trường Trung học phụ thuộc treo băng rôn, chúc mừng trường học thành lập tròn XX năm.
Dư Dạng đậu xe ở bên ngoài, kéo tay Ôn Dụ rồi hai người cùng nhau đi vào.
Lúc này lão Lưu đứng cách cổng trường không xa đang chỉ huy học sinh chuyển bàn.
Dư Dạng đi vào, hô tô: "Tiểu Lưu!"
Chủ nhiệm Lưu nghe thấy thì tức giận nổi trận lôi đình, không quay đầu lại cũng biết là ai hô: "Dư Dạng! Em!" Kết quả quay đầu lại thấy Ôn Dụ, tay hai người còn nắm vào nhau.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, ông ấy nhìn hai tay bọn họ nắm chặt thì có hơi nói lắp, không thể tin được nói: "Hai đứa, thật hay giả vậy??"
Ôn Dụ là học sinh giỏi mà ông ấy đã tán dương suốt bao năm, cô ở bên Dư Dạng, trong mắt ông ấy chính là bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.
Ôn Dụ nói: "Vâng, thật ạ."
".........Ôi trời." Chủ nhiệm Lưu chỉ vào Dư Dạng nói: "Hời cho em, về sau đối xử với người ta tốt một chút."
"Ôn Ôn!" Khương Tinh và Lương Diên theo sát qua, nhìn thấy bọn họ thì chạy như bay qua, ôm cánh tay Ôn Dụ nói: "Hai cậu đến sớm thế."
Lương Diên và Dư Dạng liếc nhau, hai người cười với nhau, ý vị thâm trường.
Lão Lưu thấy từng cặp từng cặp bọn họ đến, lại thở dài một hơi nói: "Hai đứa cũng?" Ông ấy còn chưa dứt lời thì học sinh đằng sau gọi ông ấy qua sắp xếp, lúc này lão Lưu mới buông tha cho mấy người bọn họ.
Khương Tinh đi qua kéo Ôn Dụ, quẳng hai người kia ở đằng sau không quản không hỏi: "Thành phố B thay đổi rất nhiều nhưng trường Trung học phụ thuộc ngược lại không thay đổi lắm.
Chúng ta đi đến lớp 3 xem đi, chắc chắn khác với hồi đó."
Bốn người thì có ba người học lớp 3, mặc dù Lương Diên không phải học sinh lớp 3 nhưng cả ngày tìm Dư Dạng bọn họ, người trong lớp cũng quen với anh ấy, ngay cả Trương Vệ Quốc cũng nhận ra nên cũng coi như nửa người của lớp 3.
Mặc dù bên ngoài trường Trung học phụ thuộc không thay đổi quá nhiều, nhưng sau khi đi vào lại thay đổi không ít.
Cánh cửa gỗ màu trắng ngày xưa nay được sơn lại thành màu nâu đỏ, những bức tường treo câu nói của một số vĩ nhân, nay đã thay đổi diện mạo, hàng rào hành lang trông như được tân trang lại.
Cuối tuần không lên lớp, các học sinh bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường có thể tới đều tới.
Bọn họ ở trên hành lang, học sinh đi qua đi lại khiến cho những người đã sớm thoát khỏi vườn trường như bọn họ rất có cảm giác được quay về.
"Ôn Ôn, đi, đi lấy nước." Khương Tinh kéo tay cô bỗng nhiên chạy chậm, như là thật sự muốn đi lấy nước với các bạn học sinh ở hành lang.
Ôn Dụ bị cô nàng kéo chạy trên đường, thỉnh thoảng suýt nửa đụng vào người nói xin lỗi, nhưng dưới chân vẫn không có ý dừng lại.
Đợi hai người chạy đến bên ngoài cửa lớp 3 mới thong thả dừng bước lại.
Tên của giáo viên chủ nhiệm dán ngoài cửa lớp 3 đã đổi thành người khác, danh sách dán trên kính sau cửa không còn là các học sinh lớp bọn họ nữa.
Cửa phía trước không mở, các cô đi đến cửa sau nhìn vào bên trong.
Các bàn trong lớp đều kéo thành một vòng tròn, dành ra chỗ ở giữa.
Học sinh trong đó đều đang chuẩn bị tiết mục biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường.
Duy chỉ có một bạn học nào đó ở hàng cuối cùng bên cửa sổ đang ngồi đó nhìn các bạn trong vòng tròn, không có ý muốn tham gia, Ôn Dụ nhìn thấy cậu ấy có hơi thất thần.
Hai bạn nữ trong lớp nhận ra cô đến thì thầm thì nói nhỏ mấy câu, rồi mới lấy dũng khí đi qua, "Chào chị ạ, chị là chị Ôn Dụ phải không?"
Ôn Dụ hoàn hồn, vô cùng kinh ngạc gật gật đầu nói: "Là chị, hai em biết chị hả?"
Hai cô gái vô cùng phấn khích, nhìn cô mà gật đầu mãnh liệt: "Vâng vâng, bọn em biết!"
Khương Tinh cười nói: "Nói thừa, cậu vô cùng nổi tiếng ở trong trường Trung học phụ thuộc đấy, chắc ảnh kia của cậu đến giờ vẫn còn dán."
Dư Dạng cũng đi qua, hai bạn nhỏ đồng thời lại nhìn về phía anh.
Chỉ là Dư Dạng không chú ý đến ánh mắt của hai cô gái, lòng tràn đầy dừng trên người Ôn Dụ.
"Có muốn đi xem ảnh không?" Dư Dạng mở miệng.
Ôn Dụ gật đầu: "Ừm." Cô thật sự tò mò, rốt cuộc là tấm ảnh nào của mình được dán lên bảng danh dự.
Xuống lầu 1, bọn họ đi vào đại sảnh, phía bên phải ở đây đặt một cái bảng đen lớn.
Mỗi ngày đều viết tên khen thưởng và trừ điểm, mà vách tường đối diện dán đầy danh sách và ảnh.
Ba chữ bảng danh dự rõ ràng ở ngay trước mặt, Ôn Dụ tò mò đi qua nhìn, quả nhiên tên của cô được viết ở chỗ nổi bật nhất, trông giống như "tiểu sử" vậy.
Ôn Dụ: Nhút nhát hiếu học, có tài có đức.
Trong thời gian học nhiều lần giành được tuyên dương, hai lần tham gia cuộc thi Vật lý của tỉnh lần lượt giành được giải Nhất và giải Nhì.
Lấy thành tích là 724 điểm trở thành Trạng Nguyên ban Khoa học Tự nhiên của tỉnh vào khoá XX.
"Tấm này, tấm ảnh này sao xấu vậy?" Ôn Dụ nhận ra đây là tấm ảnh chụp lúc nhận thưởng khi giành giải Nhất của cuộc thi Vật lý năm đó.
Nói xấu cũng không đến nỗi, chỉ là mặt cô không có biểu cảm gì trông giống như mặt liệt vậy.
"Không có." Dư Dạng nói: "Anh cảm thấy rất xinh."
Ôn Dụ liếc anh: "Nếu hồi đó anh không đi, nói không chừng ảnh dán trên đây là anh đấy."
"Vậy làm sao, hay anh bảo Tiểu Lưu dán ảnh anh lên nhé, dán bên cạnh em, như thế nào?" Dư Dạng chỉ vào chỗ trống bên cạnh cô, vẻ mặt thoáng nghiêm túc không giống như nói giỡn.
Ôn Dụ túm tay anh, thật sự sợ anh sẽ làm ra chuyện này, lắc đầu nói: "Vẫn thôi đi, em không muốn chủ nhiệm Lưu đuổi em ra ngoài đâu."
"Chậc chậc, tớ nói hai cậu đủ rồi nha." Khương Tinh lui hai bước đến trước mặt Lương Diên, truyền cho anh ấy ánh mắt, chỉ một giây Lương Diên đã hiểu, học động tác của Tiểu Lương Tử ở thời cổ đại để Khương Tinh khoác tay lên trên.
"Xuất sắc nữa thì chúng tớ cũng nhiều sách hơn hai cậu." Khương Tinh hừ lạnh: "Đi thôi Tiểu Diên Tử."
........
Ngày kỷ niệm thành lập trường vẫn cử hành ở sân thể dục, các học sinh lần lượt chuyển ghế của mình xếp hàng ở phía sau.
Một số bạn học phải biểu diễn tiết mục đã đợi ở phòng chờ dưới khán đài.
Hiệu trưởng và các giáo viên, lãnh đạo đều có mặt.
Những đàn anh, đàn chị nhóm Ôn Dụ và Dư Dạng bọn họ được sắp xếp ngồi ở hàng đầu nghe hiệu trưởng và lãnh đạo nói chuyện.
"Tớ buồn ngủ..." Khương Tinh dụi dụi mắt nói: "Hiệu trưởng Trần của chúng ta vẫn nói chuyện văn vẻ như trước, nghe mà buồn ngủ."
Hiệu trưởng phát biểu sau, phần lớn các bạn học cũng không có hào hứng, vừa mới ngáp.
Dư Dạng thấy Ôn Dụ như đang lo lắng thì vỗ vỗ vai cô nói: "Lát nữa anh bảo bọn họ tỉnh lại."
Ôn Dụ bị anh chọc cười, trong lòng không tin nhưng vẫn nể mặt gật gật đầu.
Tiếp theo là bài phát biểu nghiêm khắc và đầy trách móc của chủ nhiệm Lưu, vừa nói vừa bắt đầu gọi tên, phê bình và giáo dục, ánh mắt nhìn hiệu trưởng ngồi bên cạnh mới gượng gạo nói tốt đẹp lại.
Kế tiếp chính là Ôn Dụ đại diện học sinh xuất sắc lên nói chuyện, bên dưới có hàng ngàn học sinh.
Rất lâu rồi cô không nói chuyện như này với mọi người, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều vẫn có hơi căng thẳng.
"Đi, anh lên cùng em." Dư Dạng kéo tay cô nói.
Ôn Dụ có hơi rối rắm: "Cái này, không tốt lắm đâu."
Dư Dạng đã đứng dậy kéo cô lên: "Giúp em luyện lá gan, em có thể dùng nó một lúc khi không ngủ được."
Ôn Dụ bị anh mạnh mẽ kéo lên, đứng ở bên cạnh trong lòng lại nhẩm bản thảo của mình lần nữa.
Bạn học ở trạm phát thanh nhận lấy micro giới thiệu: "Sau đây xin mời học sinh Ôn Dụ tốt nghiệp xuất sắc của trường lên sân khấu diễn thuyết."
Dư Dạng nói: "Đi thôi, anh lên cùng em."
Giây phút nhận lấy micro, khí thế hùng hồn ngày thường ở toà án của Ôn Dụ bỗng chốc trở về, trong giọng nói rõ ràng mềm mại của cô lại mang theo sự kiên định không thể xoá nhoà: "Chào mọi người, chị là luật sư Ôn Dụ, là Ôn Dụ của lớp 12/3.
Hôm nay chị sẽ không định nói những lời cao siêu, chỉ muốn nói chuyện với các bạn một chút về cuộc sống chân chính và cảm nhận của chị khi học ở trường Trung học phụ thuộc."
"Trường Trung học trực thuộc đã mang đến khoảng thời gian hạnh phúc ít ỏi mà chị từng có.
Có lẽ các bạn sẽ cảm thấy chị là một người thành công, tự tin, chị nghĩ chị của hiện tại là vậy.
Nhưng chị của trước kia không phải vậy, vào năm chị mười bảy tuổi, ngoài các giáo viên bộ môn ra thì có lẽ không ai biết chị, mặc dù bọn họ nhớ ra chị thì cũng sẽ nói, cô ấy là một người lập dị."
"Không có bạn bè, không có tình người, một mình, đây đều là đại từ miêu tả chị.
Nhưng ở đây, chị quen được những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Bọn họ thay đổi chị rất nhiều rất nhiều, không nói chút lời khoa trương nào, nếu không có bọn họ thì không có chị của hôm nay."
"Thầy Trương Vệ Quốc là thầy chủ nhiệm lớp chị, cũng là giáo viên rất quan trọng trong cuộc đời chị.
Chị nghĩ chắc các bạn đều biết tính tình của thầy ấy rất tốt, nhưng chị cảm thấy thầy ấy nên được khen ngợi nhiều hơn, vì thầy ấy hiểu được học sinh, thay đổi học sinh.
Cảm ơn thầy Trương, cảm ơn thầy bằng lòng cho em cơ hội."
"Tinh Tinh, lòng tốt và sự lạc quan của cậu đã gỡ khúc mắc của mình, chúng ta phải làm bạn thân mãi mãi.
Lương Diên, hai chúng ta coi như thiết lập bạn thân bảo vệ bí mật của nhau.
Còn có Lâm Nam Vũ, mặc dù cậu rất bận nhưng mình từ xa nói cho cậu biết, dũng khí để đi bước đầu tiên chính là cậu cho mình."
"Cuối cùng của cuối cùng, mình muốn nói với một người..." Ôn Dụ còn chưa nói xong thì tạm dừng.
Lúc này rất nhiều bóng bay đột nhiên bay ra từ khán phòng đối diện, ngay lúc tất cả mọi người tò mò quay đầu lại nhìn, trên sân thể dục lại vang lên một giọng nói.
"Ôn Dụ, quay đầu lại."
Không chỉ có mỗi Ôn Dụ mà ánh mắt của toàn trường đều quay lại.
Không biết Dư Dạng đã thay bộ áo vest màu đen từ khi nào, trong tay đang cầm bó hoa hồng lớn.
Anh nhìn cô, chầm chậm đi đến.
Đại não Ôn Dụ trống rỗng, cô nắm chặt micro, sững sờ rất lâu, mãi đến khi Dư Dạng đến gần, đi đến trước mặt cô.
"Dư Dạng em...!" Chủ nhiệm Lưu còn chưa nói xong thì hiệu trưởng ở bên cạnh khẽ cười vỗ xuống bàn của ông ấy: "Ngày kỷ niệm thành lập trường vốn là chuyện vui vẻ của tất cả mọi người.
Chủ nhiệm Lưu anh cũng đừng diễn nữa, ngồi xuống yên lặng xem đi."
Hiệu trưởng hiểu rõ hơn ai khác, việc sắp xếp trong và ngoài trường đều do chủ nhiệm Lưu làm.
Nếu không phải ánh mắt của Dư Dạng chào hỏi ông ấy thì ai dám tự ý mở những quả bóng bay, còn có nhạc nền ở phía sau nữa?
Dư Dạng cầm lấy micro trong tay cô, nhét bó hoa hồng vào lòng cô.
Bạn học ở trạm phát thanh rất có mắt nhìn thấy vậy bèn chạy đến tắt micro phụ của Ôn Dụ rồi mang đi.
Tất cả các bạn học hô "wow ồ ồ~" ồn ào ở bên dưới, Dư Dạng vỗ vỗ micro "suỵt" một tiếng, hiện trường rất phối hợp mà yên tĩnh lại.
Anh đột nhiên lấy hộp nhung màu đỏ đã chuẩn bị từ lâu ra, nhưng không mở ra ngay mà nhìn cô nói: "Như em đã nói, em của trước kia rất nhạy cảm, đa nghi nhưng lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Anh đã từng nghĩ vô số lần, anh của khi đó kiêu căng, hoành hành ngang ngược còn nguỵ trang đầy mình, tồi tệ như vậy làm sao đáng được em thích? Cho nên anh trở thành kẻ hèn nhát đó."
"Một mình lang thang ở nơi đất khách mới suy nghĩ kỹ, anh chỉ là hãm sâu mà không biết.
Bởi vì tình yêu của em, lần đầu tiên anh nhận ra bản thân mình cũng có thể toả sáng, anh cũng có thể thay đổi thành một người khác."
"Lòng tốt và ngây thơ của em đã cứu vớt anh hai lần.
Em nói không có anh của năm đó có lẽ không có em của bây giờ, cũng như vậy, không có em của khi đó cũng không có anh của hôm nay."
Giờ phút này hốc mắt của Ôn Dụ dần dần ẩm nóng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Cô che miệng, kiềm nén không để bản thân khóc quá khó coi.
Dư Dạng mở chiếc hộp nhỏ ra, chiếc nhẫn kim cương bên trong còn tinh xảo hơn cả chiếc cô đang đeo.
Anh quỳ một gối xuống nhìn Ôn Dụ, nghiêm túc mà chân thành nói: "Ôn Dụ, lấy anh được không?"
Âm nhạc đằng sau lên đến cao trào.
Chuyển hơi ấm của một người vào trái tim của người khác,
Để phản tỉnh lỗi lầm trước kia ra giấc mộng.
Mỗi người đều như vậy khi đã cảm nhận lo sợ,
Mới từ chối làm người hy sinh trong tình yêu.
Hồi ức là ánh trăng không thể nắm chặt, càng nắm chặt càng tối tăm,
Đợi hình bóng giả dối biến mất nơi trời trong.
...........
Các bạn học bên dưới bắt đầu hét chói tai, âm thanh đồng ý anh như xé rách trời cao.
Mỗi người đều liều mạnh hò hét, lỗ tai của Ôn Dụ đều là những lời tỏ tình của Dư Dạng.
Cô của trước đây nhát gan, nhưng lại tỏ tình trước khi anh đi.
Trong tình yêu này, cô cảm thấy bản thân bước 99 bước về phía anh, chỉ đợi anh tiến một bước về phía cô là tốt rồi.
Nhưng anh không có, anh không muốn cô bước nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy.
Anh cam nguyện bước từ bước đầu tiên về phía cô, đi đến bây giờ tròn 100 bước.
Cô chỉ dám nói thích với một mình anh, còn anh đứng nơi đây tuyên bố với thế giới.
Ôn Dụ khóc rồi lại mỉm cười, một tay cô ôm đoá hoa hồng, tay còn lại thì duỗi đến trước mặt Dư Dạng: "Em bằng lòng, đã bằng lòng từ rất lâu rồi."
Bên dưới lại hét chói tai và chúc phúc, Ôn Dụ nghe thấy rất nhiều người hô các câu "phải hạnh phúc", "cả đời." Đợi bọn họ đeo nhẫn, chủ nhiệm Lưu vì kiểm soát ổn định học sinh mà dẫn bọn họ ra phía sau, để bọn họ đợi một lúc rồi rời đi từ cửa sau sân thể dục.
...
Trong con đường hẹp quanh co ở phía sau sân thể dục, họ đan mười ngón tay vào nhau, đặt đoá hoa hồng dưới bóng râm mà ôm nhau hôn nồng nhiệt.
Trong sân thể dục vẫn ồn ào náo động, mà lúc này trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
——
Hoàn chính văn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...