Thật vất vả cả bốn người Lệ Thanh Yên mới thoát ra được Thiên điện, sắc mặt ai nấy đều in màu khói, bộ dáng có phần chật vật.
Lệ Thanh Yên cùng hoàng đế tựa vào núi giả gần đó điều chỉnh hơi thở, Thiển Nhi lại đánh mắt xem xét xung quanh.
“Khụ... Quý phi nương nương... Không nghĩ... Không nghĩ người lại thực sự châm lửa đốt cháy Thiên điện...” Trường Sa cất tiếng ho khù khụ, mặt nhăn mày nhó nhìn nữ nhân cao quý trước mắt.
Trời ạ, Thiên điện chính là công trình kiến trúc được xây dựng từ tám đời vua trước, mỗi một chi tiết đều do thợ thủ công giỏi nhất tạo thành. Không nhắc đến nguyên vật liệu, gần như toàn bộ tòa điện đều là bảo vật vô giá, sang đến vua tôi Triệu Thánh Tông, ngài ấy đã hạ lệnh tu sửa lại một phần. Thế nên, Thiên điện này không chỉ có giá trị về mặt thẩm mỹ, mà còn là nhân chứng lịch sử xuyên suốt từng ấy đời vua.
Ôi ôi, vậy mà giờ đây chỉ bằng một mồi lửa của Quý phi, nó đã đắm mình trong biển lửa nghiệt ngã. Thân là thái giám tổng quản đã gắn bó với nơi ấy hơn nửa đời người, trong lòng Trường Sa không khỏi than khóc tiếc thương...
Một bảo vật vô giá của Thiên triều... thế là xong...
Lệ Thanh Yên đưa ánh mắt ái ngại nhìn hoàng đế, giọng nói hơi khàn do hít phải khói:
“Hoàng thượng... Ngài sẽ không trách phạt thiếp chứ? Thực ra... thiếp cũng là hết cách... mới đành...”
Thực ra nàng muốn nói là, chỉ là một tòa cung điện mà thôi, có thể xây lại cơ mà, mạng người vẫn quan trọng hơn.
Tất nhiên, những lời này nàng chỉ thầm nhủ với chính mình.
Trên gương mặt của hoàng đế, ngoài ý muốn chỉ lộ ra thần sắc lạnh tanh ngày thường. Ngài đưa mắt nhìn Lệ Thanh Yên, không nóng không lạnh nói:
“Ngươi không cần phải tự trách... Chung quy, cũng là ngươi muốn cứu trẫm.”
Dùng đám cháy để buộc thị vệ bên ngoài chạy đi lấy nước dập lửa, thừa lúc tình thế đang hỗn loạn để thoát ra ngoài, ngoại trừ việc thiên điện bị cháy, không thể phủ nhận, cách này rất hay.
Nghe thấy hoàng đế không có ý trách phạt mình, Lệ Thanh Yên khó tin nhìn ngài, nửa giây sau mới cong khóe môi kiều diễm lên.
Nhưng, câu nói tiếp theo của hoàng đế lại giống như tạt một gáo nước lạnh lên đầu nàng.
“Quý phi... Thực ra ngươi, không cần phải làm như vậy.”
Lệ Thanh Yên sững sờ, mắt phượng khẽ mở to, đôi môi cố gắng bật ra từng chữ:
“Hoàng thượng... Ý của người là gì? Có phải... có phải thiếp đã làm sai cái gì không?”
Hoàng đế thở dài một tiếng, không nhìn nàng mà chỉ đưa mắt về phía trước:
“Ngươi nhìn đi.”
Lệ Thanh Yên theo tầm mắt của hoàng đế, con ngươi dưới hàng mi cong vút đột nhiên co lại. Một tốp binh lính đã đuổi đến chắn trước mặt bọn họ.
Không thể nào! Bọn chúng sao có thể đuổi đến nhanh như vậy?
Tiếng bước chân ngày càng vang lên rầm rập, vội đưa mắt nhìn tứ phía, Lệ Thanh Yên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đến cả hít thở cũng không thông.
Bị bao vây rồi!
Thế nên đây là lý do hoàng thượng mới nói thực ra nàng không cần làm vậy, đúng không?
Bởi vì kết cục, vẫn là bị bắt trở về.
“Hoàng thượng...” Lệ Thanh Yên bật khóc, lắc đầu nhìn hoàng đế.
Nàng chỉ muốn một lòng giúp hoàng thượng trốn đi, không nghĩ cuối cùng sự việc lại trở thành công dã tràng như vậy. Là nàng hồ đồ, nàng quá tự tin vào bản thân, tự cho mình là thông minh có thể xoay chuyển tình thế.
Cũng giống như trước đây, lúc Lệ Thanh Yên thẳng tay hạ sát hoàng hậu. Khi ấy nàng cũng cho rằng, chỉ cần Nam Cung Mẫn Nghi chết đi, nàng có thể thay thế vị trí của nàng ta trong lòng hoàng thượng. Nhưng hóa ra, nàng mới thật ngu xuẩn biết bao.
Hoàng đế vừa định cất lời, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên cắt ngang:
“Yên Yên.”
Nhìn người cha mà mình hằng sùng bái đang âm trầm bước ra từ hai hàng thị vệ, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng người các nàng, Lệ Thanh Yên bỗng cảm thấy xa lạ, run rẩy bật ra hai chữ:
“Phụ... thân...”
“Ngươi còn biết ta là phụ thân của ngươi sao?” Lệ Minh Viêm cao giọng quát một tiếng, hai mắt vì tức giận mà đỏ ngầu. Hắn lại cười lạnh: “Cũng may, mỗi một nơi trong hoàng cung này bản tướng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, muốn tìm các ngươi, chẳng qua chỉ tốn một chút sức lực mà thôi.”
Ánh mắt Lệ Minh Viêm chợt chuyển lên người hoàng đế, giống như kẻ thù truyền kiếp, gằn giọng nói:
“Triệu Thánh Tông... Ngươi dụ dỗ nữ nhi của bản tướng, cứng đầu không chịu nghe lời. Kiên nhẫn của bản tướng chỉ có giới hạn, đã như vậy...” ngừng một chút, lạnh lùng phất tay: “Người đâu, tiến lên bắt bọn chúng cho ta.”
“Không!”
Lệ Thanh Yên lập tức vọt lên, dang hai tay chắn trước người hoàng đế, trực tiếp đối mắt với Lệ Minh Viêm:
“Phụ thân, người đừng hại người nữa. Con cầu xin người, hãy dừng tay đi, được không?” Nước mắt không ngừng rơi xuống trên gò má xinh đẹp, nương qua khóe miệng, mặn chát tựa như lòng của nàng lúc này.
Tội lỗi do nàng và phụ thân gây ra đã quá nhiều rồi. Làm ơn, đừng tạo nghiệt thêm nữa. Từ xưa đến nay, có gia tộc nào mưu phản còn có thể có kết cục tốt đẹp?
Huống chi hiện giờ, phe cánh Thái tử đã về đến kinh thành, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến đánh hoàng cung, nàng đã có thể mườn tượng ra tình thế vạn kiếp bất phục của phụ thân.
Chi bằng bây giờ, buông tay đi. Buông tay tất cả, để những người còn lại trong Lệ gia được an an bình bình sống sót.
“Hahaha...” Lệ Minh Viêm như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, gió lạnh truyền đến thổi bay vạt áo bào thêu kim sa trên người hắn. Một lần nữa nhìn nữ nhi của mình, Lệ Minh Viêm thong thả hỏi:
“Yên Yên... Con gái của ta, con cho rằng hiện giờ ta có thể dừng lại được sao? Uổng công con lớn lên trong hoàng thất, sao con vẫn ngây thơ như vậy?”
Hắn bỗng chỉ tay vào mặt hoàng đế, lớn tiếng gào lên:
“Con hãy hỏi thử tên cẩu hoàng đế đó đi. Có thật là trước khi chuyện này xảy ra, hắn chưa từng nghĩ đến việc diệt trừ Lệ gia không? Con còn muốn giúp hắn hại cả gia tộc hay sao?”
“Phụ thân nói cái gì? Cái gì... mà... hại cả gia tộc?” Lệ Thanh Yên lẩm bẩm nghi vấn, gò má đẫm lệ lạnh buốt vì gió rét.
Sắc mặt hoàng đế âm trầm, lập tức từ phía sau bước lên, cười gằn nhìn Lệ Minh Viêm:
“Ăn nói hàm hồ. Ngươi có dã tâm rõ rành rành, còn muốn ngụy biện cho mình?”
“Hừ! Bản tướng có đang ngụy biện hay không, ngươi tự khắc trong lòng hiểu rõ. Lệ gia mấy đời nay đều làm quan lớn trong triều, binh lực hùng hậu, có phải sớm đã làm hoàng thượng ăn ngủ không yên đúng không? Ngươi sợ công trạng của Lệ gia cao hơn ân đức của ngươi, thế nên đã ban chỉ nạp nữ nhi của Lệ gia vào cung, ý muốn kìm hãm thế lực gia tộc ta.”
Nghe đến câu cuối, Lệ Thanh Yên lập tức cất giọng phản bác:
“Phụ thân, không phải vậy! Là do nữ nhi lúc ấy tình cờ nhìn thấy hoàng thượng ngâm thơ phẩm trà trong ngự hoa viên, phong thái cao ngạo xuất trần đã đem lòng ái mộ, nên mới xin phụ thân tiến cung, không phải như phụ thân nghĩ đâu.”
Hoàng đế nghiêng mặt nhìn nữ nhân đang cắn chặt môi bên cạnh mình, tròng mắt đen thẫm thấp thoáng những gợn sóng.
Lệ Minh Viêm trông thấy dao động trong mắt hoàng đế, đối với giải thích của Lệ Thanh Yên chỉ từ tốn đáp:
“Có thật là vậy không nhỉ? Mà thôi, coi như chuyện đó là do bản tướng hiểu lầm đi. Vậy Yên Yên, con tiến cung hơn hai mươi năm cũng chưa một lần mang thai, con chưa bao giờ thắc mắc ư?”
Cả người Lệ Thanh Yên cứng đờ, nàng quay sang nhìn gương mặt nhợt nhạt của hoàng đế, miễn cưỡng cười:
“Không phải là... là... do nữ nhi khó mang thai sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...