Diệp Bối Bối không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ biết khi thức dậy cô cảm thấy cả người đều ê ẩm, cô kéo chăn ra thì thấy trên giường một vết máu màu đỏ. Cô biết đó là máu xử nữ của cô, cô hôm qua khi giao mọi thứ cho anh, khi cô chủ động thì cô đã chuẩn bị đủ tâm lí nhưng khi thấy dấu vết của cô, và cả thân thể trần truồng của cô thì cô cảm thấy rất xấu hổ. Xem ra da mặt còn mỏng lắm.
Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng xấu hổ, thật may vì anh đã đi làm rồi, hiện giờ cô cũng nên dọn dẹp chiến trường thôi, cô bước xuống giường thì cảm giác chân mình như nhũn ra, tay cô chống lấy tủ giường giữ thăng bằng, trong lòng oán thầm anh. Cố gắng lê bước chân mềm nhũn đến tủ quần áo cô tuỳ tiện lấy một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào người, sau đó cuối người xuống nhặt bộ áo ngủ đã không còn nguyên vẹn của cô lên rồi đi vào phòng tắm.
Mặt khác, Trữ Dật Thần đã đến công ti làm việc, tuy là anh đến muộn 2 tiếng đồng hồ nhưng cũng chẳng ai dám dị nghị gì. Tất cả các cổ đông hay trưởng phòng đều cảm thấy hôm nay sếp hình như tâm trạng không tệ cho nên ai nấy cũng được yên lành và thoải mái một chút.
" Tớ nói này người anh em, có chuyện gì vui mà cậu cười suốt buổi thế? " Hạ Dương cái kẻ bát quái và lanh chanh số một không nghĩ ngợi gì đợi đến giờ trưa lập tức hỏi cung.
" Có sao " Trữ Dật Thần híp mắt cười, có lẽ tâm trạng anh rất là tốt.
" . . . " Hạ Dương thấy sốc. ' thần linh ơi, hãy cho con tỉnh mộng, con không muốn ngày tận thế đến!! ' Đây là tiếng lòng của anh chàng khi được người bạn tặng cho một nụ cười đến vui vẻ.
" Sao vậy? Có chuyện gì à? "
" . . ., cậu xác định cậu ổn không? "
" Sao cơ? "
" Cậu thật sự không phát bệnh? "
" Tớ rất ổn mà. "
" Nhưng tớ thì một chút cũng không ổn, hình như tớ bệnh rồi. "
" Không khoẻ à, được thôi duyệt cho cậu nghỉ hôm nay. "
" !!? "
" Không được à, vậy nghỉ luôn mai nhé." Trữ Dật Thần hỏi.
Hạ Dương chỉ cả kinh, thằng bạn anh bị trúng tà rồi, lúc trước có quỳ xuống xin nó cho nghỉ phép cũng không cho, bây giờ thì.. Không ổn, một chút cũng không ổn..
" Còn chưa đủ à? Hay là tớ trực tiếp cho cậu nghỉ luôn quay về giúp chú Hạ quản lí công ti. " Trữ Dật Thần lúc này mới cười lạnh.
" A! Đây rồi, tạ ơn trời, cậu vẫn bình an. Lúc nảy cậu hành xử như bị trúng tà, làm cho gia thấy vô cùng sợ hãi. "
" . . . Cậu đang nói gì vậy? "
" Bỏ đi, không sao là tốt, gia đây đi ăn trưa. " Hạ Dương xua tay, xoay người bước ra ngoài.
Trữ Dật Thần cũng không đáp, lúc này cũng đã 12 giờ, chắc cô cũng đã tỉnh rồi, anh mỉm cười đứng dậy, nên quay về cùng cô đi ăn thôi. Vớ lấy chiếc áo khoác, anh vội bước ra ngoài, không thể để cho bảo bối của anh đói được.
Lúc Diệp Bối Bối dọn dẹp xong đã là giữa trưa, cô cảm thấy hơi đói nên chuẩn bị vào bếp, nhưng lại nhận được cuộc điện thoại của anh. Vì vậy cô vui vẻ chấp nhận, sửa soạn bản thân, vận trên người bộ váy trắng xoè nhìn đáng yêu vô cùng, cô búi tóc lên trang điểm nhẹ vui vẻ đi ra ngoài cửa, cùng anh hưởng thụ thế giới hai người.
Có lẽ do tiếp xúc thân mật của hôm qua, nên cử chỉ của hai người càng thân mật, tình ý càng đậm, khiến cho nhiều người phải ghen tị.
" Thần, hôm nay cùng em đi dạo nhé. " dùng bữa xong cô khoác lấy tay anh nũng nịu.
" Tất cả đều nghe theo em, chỉ cần em thích là được. " Anh dịu dàng hôn lên mặt cô nắm lấy tay cô cùng cô dạo bước ở trung tâm thương mại.
Anh cùng cô, như cặp đôi tân hôn vui vẻ ngọt ngào, cùng nhau đi dạo, cùng nhau mua sắm, Trữ Dật Thần không ngại cùng cô đi hết cả khu mua sắm này, chỉ cần cô thích anh đều sẽ cho cô.
Khi đi dạo, ngọt ngào vui đùa bên nhau thì khoảng thời gian bên nhau của hai người vẫn chầm chậm trôi, thoáng chốc đã gần tối, cả hai dường như vẫn không mỏi mệt cùng nhau bước đi trên con đường mạng tên hạnh phúc, trong thế giới chỉ có cả hai.
" Có mệt không ? " Trữ Dật Thần dịu dàng xoa đầu cô hỏi.
" Không mệt, chỉ là cảm thấy có chút đói. " cô lắc lắc đầu.
" Ân, vậy thì đi ăn nhé, em muốn ăn gì nào ? "
" Ăn thịt nướng ở quán dưới tầng một nhé anh. "
" Ừ, đi thôi, đi lâu như vậy chắc em rất mỏi để anh đưa em đi. " dứt lời anh liền cuối người bồng cô lên.
" Ấy thả em xuống, mọi người đang nhìn. " cô xấu hổ.
" Mặc kệ họ, em là vợ anh, em mệt thì anh phải bồng em đi chứ. "
" Ai là vợ anh chứ!? "
" Cô bé nhỏ của tôi ơi, em cũng đã sống ở nhà anh, nhẫn đính hôn cũng đeo trên tay, gia đình đôi bên đều đã gặp, ngủ cũng ngủ cùng rồi, em không là vợ anh thì là của ai hử? " anh nhướng mày hỏi.
" Xí không tính, chúng ta chỉ ôm nhau ngủ thôi, hoàn toàn trong sáng, giấy chứng nhận còn chưa có, em cũng đã đồng ý gả cho anh đâu! "
" Còn cãi à, hôm qua chúng ta đã làm gì em hãy nhớ kĩ, không có chỗ nào trên người em mà anh chưa xem qua chứ, cho cũng cho anh rồi, nên cho dù em không đồng ý gả cho anh thì anh vẫn sẽ bắt em về làm vợ anh. "
" Lưu manh. "
" Ừ, anh là lưu manh, lưu manh chỉ yêu bà xã, lưu manh chỉ yêu vợ, lưu manh chỉ yêu em. " anh cười đến là vui vẻ, còn cúi đầu trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.
" Ưm.. đáng ghét~ " cô yêu kiều đáp lại nụ hôn của anh.
" Sao hả, có yêu anh không? "
" Ưm.. có..em yêu anh.. " cô thẹn thùng nói.
Anh khẽ cười tiếp tục trao cho cô một nụ hôn sâu.
Từ phía đối diện với đôi tai gái đang hôn nhau nồng thắm, là ánh mắt đầy ghen tỵ, đầy đố kị của Tống Phương Nhã. Bàn tay cô ta nắm chặt lại thành nấm đấm. Cô ta hận, cô ta khi đi dạo cùng Hồng Diễm Ngọc vô tình thấy anh, cô ta còn mừng rỡ muốn chào hỏi anh, kết quả lại gặp phải con tiện nhân cướp chồng của cô xuất hiện trước mặt.
Nếu không phải tại cô ta xuất hiện thì tổng giám đốc tập đoàn Trữ Thần đã là chồng chưa cưới của cô ta, cô ta mới là nữ chủ nhân chân chính của Trữ Thần, dựa vào cái gì mà con hồ li tinh đó giành giựt với cô ta. Anh là của cô ta, chỉ thuộc về cô ta. Cô ta sẽ giành lại tất cả, những thứ gì mà con tiện nhân Diệp Bối Bối cướp từ tay cô ta, cô ta sẽ giành lại và bắt cô ta trả giá gấp trăm lần.
Vì vậy khi đi tiếp, trong đầu cô ta đã nảy sinh ý tưởng quyến rũ anh. Cho nên cô ta đã lén lút bám theo anh, cô ta đi theo anh vào những tiệm y phục, cô ta tránh né để anh không phát hiện ra cô ta sau đó cô ta lựa chọn một bộ đồ cực kỳ sexy và quyến rũ. Sau đó lại trực tiếp cà thẻ và mặc luôn cả bộ đó đi lòng vòng trước mặt anh. Cô ta không tin rằng anh sẽ không phản ứng với thân hình nóng bỏng của cô ta.
Nhưng ông trời luôn phụ lòng kẻ xấu, dù Tống Phương Nhã trăm phương ngàn kế lượn lờ trước mặt anh, thì cô ta cũng bị ngó lơ, bởi vì trong mắt anh chỉ có duy nhất một người con gái, một mình Diệp Bối Bối. Và nói chính xác hơn thì tròn mắt cả hai chỉ có đối phương cho nên ngay khi cô ta trước mặt họ thì cô ta cũng như vô hình. Điều này khiến cho cô ta càng thêm hận.
Cô ta tức giận đến độ bộ ngực cũng phập phồng trong chiếc áo ngang mỏng đầy sexy mà cô ta chọn, làm cho đám đàn ông đều nhìn với ánh mắt đói khát, chỉ riêng anh vẫn vui vẻ bồng cô công chúa của lòng anh đi xa tầm mắt Tống Phương Nhã.
" Con hồ ly tinh chết tiệt, tao thề tao sẽ giành lại anh ấy, anh ấy chỉ có thể là của tao. "
Huhu sr mấy bạn nha :(( dạo này wifi nhà Phi thất thường, lúc có lúc không thậm chí là tắt nghẹm, cho nên dù đã viết xong từ lâu, cũng không update được :(( đền bù cho mấy bạn luôn nè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...