Vào một ngày nắng đẹp, khi ánh mặt trời chưa lên cao và chưa tỏa ra từng đợt hơi nóng đốt cháy nhựa đường. Đó là vào một buổi sáng yên bình, dòng xe cộ qua lại tấp nập, không khí ồn ào náo nhiệt không thể lọt vào một văn phòng nhỏ nằm trên con phố gần trung tâm Shibuya.
Xe ô tô nhà Asahina chạy trên con đường lớn, chiếc xe màu trắng nổi bậc so với những chiếc xe màu đen đi cạnh bên. Tôi ngồi trong xe dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thơ thẫn khẽ nhíu nhíu hai mi mắt đang vô cùng mỏi. Tay nắm chặt Jin đang giả làm thú nhồi bông, tôi ghì lấy nó, cảm nhận hơi ấm từ nó mang lại, cảm nhận nhịp đập từ tim nó, có cảm giác yên tâm. Dì Miwa ngồi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, khẽ miết nhẹ nhẹ như an ủi tôi. Tôi không lên tiếng, vô hồn nhìn ra ngoài đường nơi mà được ánh sáng mặt trời chiếu rọi rực rỡ, nơi mà những khuôn mặt đeo nhiều chiếc mặt nạ khác nhau, họ cười, họ buồn, họ khóc, trong họ thật giồng những con rối được tiêu khiển nhỉ. Tôi khẽ nhếch mép cười. Ở phía trước sau, Azusa và Tsubaki ồn ào hào hứng thảo luận về bộ Anime vừa được phát hành. Trong họ rất vui, tiếng nghị luận của Tsubaki trông rất háo hức, thỉnh thoảng, anh lại khều lấy tôi hỏi một vài chuyện hoặc để kể cho tôi nghe những chuyện thú vị nào đó, nhưng tôi không tập trung, chỉ thả hồn vào ngọn gió mát từ ngoài cửa sổ lùa vào.
Hôm nay Azusa và Tsubaki có một buổi hẹn với một công ty chuyên lồng tiếng cho những game nhỏ, do trong một lần tình cờ Tsubaki và Azusa có một buổi hợp mặt bạn bè hồi cấp 2, có một người bạn mà phụ huynh mở một công ty sản xuất game, công ty JK, họ đang tìm nhân tài có chất giọng tốt và ngoại hình bắt mắt để làm mẫu cho họ tạo ra những nhân vật game 3D dựa trên ngoại hình thật và đồng ý lồng tiếng cho chính nhân vật đó, tiền lương khá cao và thêm cả do người quen giới thiệu, anh bạn đó đã đảm bảo cho Tsubaki và Azusa những cái lợi cho cho cả hai người và đồng ý bồi thường bất cứ điều khoản nào trong hợp đồng cũng như có việc gì bất lợi xảy đến với hai người, là hai người có tính tự lập khá cao và cả hai đang rất cần tiền để xoay sở một vài thứ nên đây có thể là một món hời, một cơ hội cho họ, sau khi nhờ Miwa điều tra kỹ và xác định đây không phải là trò lừa bịp và công ty đó chắc chắn phải có uy tín trên thị trường cũng như không dùng những chiêu trò đốn mạt, họ mới đồng ý đi phỏng vấn. Suốt quảng đường hai anh em rất háo hức đọc kịch bản phỏng vấn cũng như xem xét tạo hình tạm thời của nhân vật. Nghe phong phanh thì có lẽ là một game phiê lưu viễn tưởng, nhưng nội dung cụ thể phía bên công ty chưa hé môi nửa lời.
Chắc mấy chốc, xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, tòa nhà đó rất to, có cảm giác giống như một bệnh viện thu nhỏ. Phía trước cổng đề hàng chữ “ Phòng tư vấn tâm lý – Bác sĩ Tamura Jiro
Tôi ngồi trong khu vực chờ đợi của bệnh nhân, cô Miwa đã vào phòng của bác sĩ Tamura, Azusa và Tsubaki đã không còn một bộ dạng háo hức nữa, có lẽ từ lúc bước vào cửa bệnh viện này, cả hai người họ đã tắt hẳn nụ cười trên môi, một bộ dáng khó chịu.
Azusa lo lắng nhìn tôi, anh đi lại phía máy bán nước tự động mua một chai nước lọc đưa cho tôi. Sở thích của tôi mấy anh em nhà Asahina cũng như những người quen biết tôi đều biết, tôi không uống được những loại nước nào ngoài nước lọc. Đó cũng là một thói quen tốt, dì Ayama từng nói với tôi như vậy.
Tôi cảm ơn anh, mở chai nước, nhưng vặn mãi không ra. Tôi khó chịu, từ khi tôi sinh ra cả hai tay đều rất yếu, tôi ghét nhất là việc mở nắp chai vì nếu nói thẳng tuột ra là tôi không biết vặn.
Tsubaki đứng một bên, anh cười haha rồi giành lấy chai nước của tôi, chỉ dùng sức một cái, một tiếng xịt vang lên, chai nước đã được mở ra một cách lành lặn. Azusa cầm lấy hai bàn tay tôi rồi nhíu mày, bàn tay đỏ ửng tróc da một vài chỗ. Anh xoa xoa rồi khẽ nói
“Sau này không biết vặn nắp thì cứ đưa anh hoặc Tsubaki, hoặc bất cứ ai, đừng cậy mạnh nữa nhé..”
Tôi nhìn anh, nhẹ mỉm cười gật đầu đáp ứng anh. Lúc này anh mới vỗ vỗ đầu tôi, nói “ Ngoan” rồi xoay đi, cầm kịch bản tiếp tục đọc. Nhận lấy chai nước từ tay Tsubaki, tôi tu ừng ực gần cạn, tôi rất khát, có lẽ vì lo lắng. Tsubaki nhìn tôi, anh mỉm cười trìu mến rồi ngồi kế tôi, bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị cốt là để chọc cho tôi vui vẻ. Tôi biết chứ nhưng tôi thật sự không thể nào cười nổi, vì cái nơi tôi đang ở là nơi tôi rất sợ.
Cứ đều đặn kể từ khi Sasuke và Ayama qua đời, thứ hai và thứ bảy mỗi tuần, tôi đều phải có mặt tại văn phòng của bác sĩ Tamura. Vì tâm lý của tôi có vấn đề, vì tâm lý của tôi méo mó, vì tôi cư xử khác thường lúc vui lúc buồn, vì tôi hay ngẩn người. Tôi nhìn vào những vết sẹo mờ mờ nơi cổ tay. Đó là những vết cắt do tôi tạo nên trong những ngày tôi ở bệnh viện.
Tôi vẫn còn nhớ ngày đó, hoa anh đào rơi rụng đầy sân bệnh viện, đẹp như cảnh tuyết rơi vậy. Lần đó, Lee có việc bận phải ra ngoài, Sakura thay Lee săn sóc cho tôi. Lúc đó, tôi như một cái xác bị tước đi linh hồn vậy, để mặt cho người khác định đoạt số phận của mình, để mặt họ muốn làm gì thì làm. Sakura gọt cho tôi một trái táo, nó có màu đỏ rất đẹp rất diễm lệ, tôi nhìn chằm chằm vào từng động tác gọt táo của Sakura, cảm thấy cô ấy thật thành thạo, Sakura tưởng tôi nhìn trái táo, nghĩ rằng tôi muốn ăn, cô nhẹ mỉm cười, tốc độ càng nhanh hơn. Nhưng Sakura nào biết, thứ tôi nhìn không phải trái táo, mà là con dao cô bé đang cầm.
Sau đó khi Sakura muốn đi toilet, bỏ lại tôi một mình. Cô bé nghĩ tôi đã ổn nên cũng yên tâm, dù gì cũng đi có 2 phút, cũng không phải là quá lâu
Nhưng khi Sakura quay trở lại, cô tái mặt đi, lạng quạng muốn ngã quị, tôi ngồi trên giường, cầm con dao thấm đẫm màu đỏ tươi của máu, mùi tanh tràn ngập trong phòng, miệng vết thương không ngừng xối máu ra ngoài. Sakura la hét hoảng loạn, vội ấ nút báo động cho y tá, họ chạy vào, giữ tôi lại mặc cho tôi la hét như một người điên, rồi tôi có một cảm giác nhói ngay cánh tay, thuốc tê ngấm và thế là tôi ngủ đi.
Sau lần đó, không còn ai dám để tôi một mình nữa. Họ cảnh giác hơn sợ tôi lại làm điều gì dại dột, nhưng họ đã sai, một buổi tối Lee túc trực bên giường bệnh, cậu bé ngủ quên mà không để ý đến tôi đang từ từ ngồi dậy, lấy từ trong vỏ gối ra một miếng sắt nhỏ có một góc nhọn hoắc, tôi cọ vào cổ tay thành một đường dài và mỉm cười nhìn miệng vết thương chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Lần đó, Lee đã tát tôi một cái rất mạnh, cậu vừa khóc vừa mắng tôi, đó là lần đầu tôi thấy cậu tức giận đến như vậy. Đau đớn là gì, đau khổ là gì, bi thương là gì, tôi phải làm gì đây, ai có thể cứu rỗi cho linh hồn của tôi đây, ai sẽ thương xót cho tôi đây. Những câu hỏi đó cứ mãi xoay vòng trong trí óc tôi bắt tôi phải luôn ghi nhớ nó. Mất đi Aiko, tôi đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng tôi luôn được Jin nhắc nhở, Aiko sẽ trở lại sớm thôi, nên tôi ôm ấp hy vọng chờ mong, nhưng chờ và cứ chờ, vẫn không thấy gì. Mất đi Sasuke và Ayama, tôi mới biết, đời tôi xong rồi. Không còn gì luyến tiếc, không còn gì chờ mong. Đó là khoảng thời gian kinh khủng đáng sợ, nó tra tấn tôi hằng đêm và nó từ từ gặm nhấm lấy tôi.
Nhiều lúc Lee ôm tôi khóc, cậu nói cậu xin lỗi tôi, cậu đã không thể bảo vệ tôi. Tôi không cần cậu bảo vệ, cậu không thể làm được. Đến chính tôi cũng không thể bảo vệ bản thân mình thì làm sao mà cậu có thể cơ chứ?
Trời sinh tôi khéo giả vờ giả vịt, giả vờ rằng mình ổn, giả vịt rằng mình thực tế không sao. Nhưng họ không biết, tôi không ổn chút nào.
Cái ngày mưa rơi tầm tả đó, cái ngày tôi chính mắt thấy hai cái quan tài nằm đơn độc ở giữa mô đất trống chuẩn bị hạ huyệt. Trong tay tôi, đã dấu sẵn lưỡi dao lam sẵn sàng cứa vào tay tôi bất cứ lúc nào.
Từ khi nào mà tôi lại như vậy? Từ khi nào mà tôi tuyệt vọng như thế, từ khi nào tôi lại muốn tự sát? Tôi không biết cũng không quan tâm.
Nhưng tôi đã thất bại, phải, tôi đã thất bại thảm hại. Iori đã nhìn ra kế hoạch của tôi, cái lần anh níu lấy tay tôi sắp ngã, tôi mới ý thức được, lưỡi dao lam của tôi đã biến mất rồi. Anh làm cách nào? Tại sao nhanh đến vậy, tôi không biết.
Tự nhủ với mình rằng mình sẽ ổn, tự huyễn hoặc với Sasuke rằng con sẽ ổn, thực tế, là giả dối cả.
Lần đó trong xe của dì Miwa khi lần đầu tới nhà Asahina, thực tế là tôi không ngủ, chỉ là tôi không đủ dũng cảm đối mặt với sự thật đó. Không đủ dũng cảm, hèn nhát và trốn tránh.
Cái ngày tôi đứng ngay bệ cửa sổ, tự nhủ với lòng mình là phải nạp lấy năng lượng của ánh trăng, thực tế là một bước chân của tôi sắp sửa bước qua khỏi thành cửa sổ rồi, nhưng lúc đó có một giọng nói níu tôi lại, người là ai. Giọng người ấm á, người bảo “ Em không được nhảy”, và vậy là tôi đã không nhảy.
Tôi u ám nở nụ cười, khẽ kéo lấy tay áo xuống che đi những vết sẹo chằn chịt. Mạng tôi cũng thật dai, người ta nói hồ ly có chín cái đuôi, nhưng chín cái đuôi đó không phải là chín cái mạng, chỉ là do tôi may mắn thôi.
Cuối cùng cũng tới lượt tôi, Tsubaki lo lắng nắm tay tôi hỏi “ Em có cần anh vào chung không?”
Nhưng tôi khẽ cười, đẩy tay anh ra rồi lặng lẽ bước vào. Cô Miwa lo lắng nhìn cánh cửa đóng lại, quay sang nhìn vào hai đứa con trai đang thơ thẫn nhìn xuống mặt đất
“Được rồi Akari, dạo gần đây cháu cảm thấy thế nào?”- Vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi bắt chéo trên chiếc ghế, ông chỉ tầm khoảng 30-40 tuổi, nụ cười ông khinh khỉnh và cái nhìn đầy sắc bén chứng tỏ ông đã khá quen với những ca bệnh giống như thế này. Trên tay ông cầm một chiếc bút, một tay ông cầm một tờ hồ sơ được kẹp vào một cái bìa cứng, thỉnh thoảng ông lại gõ gõ trên mặt bàn, lắng nghe âm thanh cộc cộc đó, tôi bỗng cảm thấy người lả đi, mệt mỏi khó chịu.
Ông ra lệnh cho người trợ lý cạnh bên kéo rèm cửa lại, ánh sáng từ cửa sổ bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo tối tăm của căn phòng, điều hòa mở hơi nhỏ, tôi khẽ co ro lại.
Trợ lý bước ra ngoài, tiến về phía Miwa và anh em Tsubaki đang lo lắng đứng ngồi không yên, làm một động tác mời rồi dẫn họ vào một căn phòng nhỏ, trong đó đặt rất nhiều màn hình TV kích cỡ to nhỏ khác nhau, cô ấy đi về phía một thanh niên đang kiểm tra từng màn hình, thì thầm vào tai anh, anh ta khẽ liếc sang ba người khách rồi gật đầu. Người trợ lý lấy ra ba cái ghế dựa, mời cả ba người ngồi xuống rồi khẽ lui sang một bên.
Đây là dịch vụ do Miwa yêu cầu phía bên trung tâm điều trị tâm lý làm, bà muốn tận mắt theo dõi từng diễn biến quá trình của Akari và bà muốn biết lý do tại sao Akari đôi khi hay hành xử kỳ quá. Tsubaki và Azusa khẽ liếc sau, Azusa lo lắng vỗ vỗ vai tsubaki, rồi cả ba người cùng chăm chú nhìn vào cái TV to nhất được treo trên tường.
Vị bác sĩ đứng dậy, ông đi về phía bàn tiếp khách rót một ly trà đưa cho tôi. Tôi từ chối, tôi không khát. Ông không nói gì đặt lại ly trà xuống bàn rồi tiến về phía chỗ ngồi của mình. Tôi lo lắng, ghì chặt láy Jin, có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, Jin khẽ nắm lấy bàn tay tôi, nhưng hành động đó rất nhỏ, có lẽ là nó tránh tai mắt xung quanh
“Lâu rồi không còn thấy cháu, cháu khỏe không Akari..?”
“Cháu khỏe..” – Tôi thì thào trả lời
Tôi co ro, hoảng sợ nhìn người bác sĩ trước mặt. Tôi rất sợ đôi mắt của ông ta, cứ có cảm giác ông ta có thể nhìn thấu được tôi. Nhưng dần dần tôi bỗng cảm thấy một sự bình tĩnh lạ thường. Tôi ngước mặt lên nhìn ông ta. Mắt ông ta xẹt qua một tia bất ngờ rồi biến mất. Ông mỉm cười, đưa ra trước mặt tôi một bức vẽ
“Akari, cháu hãy nhìn vào bức vẽ này và nói cho ta nghe cháu thấy được gì?”
Tôi nhìn vào bức tranh ấy, không có gì cả. Chỉ có một màu đen, có một vệt dài màu trắng nằm cuối bức tranh. Tôi suy nghĩ rồi nói
“Chỉ là một bức tranh bình thường”
“Ồ…”- Ông ta khẽ nói, rồi ông ghi vào tờ giấy trên tay. Sau đó ông đưa tôi một tờ giấy trắng.
“Bây giờ hãy vẽ bất cứ thứ gì cháu muốn”
Tôi nhận lấy cây bút chì ông đưa, nhìn chằm chằm vào màu trắng xóa chói mắt trước mặt. Cảm thấy một cảm giác buồn nôn không nói thành lời.
Tôi cuối xuống hí hoáy một hồi
Ở một căn phòng khác, Azusa lo lắng hỏi người trợ lý
“Em ấy có sao không, thái độ em ấy hơi khác thường”
“Đó là phản ứng bình thường, một con người bị chìm vào sự mơ hồ và luôn có cảm giác bất an sẽ bị những thứ sặc sỡ làm cho hoảng sợ. Giống như tờ giấy trắng đó, nó quá thuần khiết, và nó làm cô bé hoảng loạn” – Giọng người trợ lý trầm trầm, cô nhẹ giọng giải thích cho Azusa hiểu. Anh nhíu mày nhìn Tsubaki. Tsubaki không nói gì, một biểu cảm khó đoán. Miwa vẫn chăm chú nhìn màn hình lo lắng cho Akari.
Tôi đưa cho người đó tờ giấy, ông ta tháo mắt kính ra, và rồi ông ý vị thâm trường nhìn tôi. Đôi mắt đó như muốn xoáy vào tận tâm khảm của tôi. Tôi lo lắng dịch người vào sát ghế.
Sau đó, Tamura im lặng, để trước mặt tôi một chiếc đồng hồ con lắc, ông đưa tay ấn vào một cái radio, tôi nghe thấy một giọng hát trầm ấm phát ra. Rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, đôi mắt tôi nhìn theo sự chuyển động của con lắc đó. Cảm thấy người lả đi, nhắm mắt lại, tôi mất đi ý thức.
Khi tôi lại một lần nữa mở mắt ra, người đàn ông đó vẫn nhìn tôi. Ông ta lên tiếng hỏi
“Cháu là ai?”
“Akari”
“Không, cháu không phải Akari”
“Thế ông nghĩ cháu là ai?”- Tôi mỉm cười khinh khỉnh nhìn ông, đưa Jin lên sát môi, khẽ hôn vào trán nó một cái, tôi cảm nhận được từng trận run rẩy của Jin, cảm nhận được sự hoảng sợ của nó. Tôi ngạc nhiên, tại sao Jin lại sợ mình?
Bỗng nhiên tôi nghe nhiều tiếng la hoảng loạn, tôi hoảng sợ đạp ghế đứng dậy. Đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá
“Mau đem thứ đó cút khỏi đây ngay!!”
Miwa hoảng sợ, đứng bật dậy, tsubaki và Azusa cũng thất thần run rẩy nhìn biểu hiện của cô bé trong màn hình, cô bé đó như hóa điên, liên tục đập phá đồ đạc trong phòng, miệng la hét dữ dội nhưng ông Tamura vẫn im lặng, hai tay bắt chép để ngang miệng, sâu xa nhìn cô bé.
“ Mời mọi người bình tĩnh, cô bé sẽ không sao, ông Tamura sẽ có biện pháp”
Người trợ lý nhỏ nhẹ bình tĩnh nói, cô đã rất quen với thái độ của người nhà khi thấy người thân có những triệu chứng hoảng loạn như thế này, họ nên được tập để giữ sự bình tĩnh trong lòng.
Có lẽ Azusa là người bình tĩnh nhất, anh khẽ đưa tay kéo Tsubaki và Miwa ngồi xuống, Miwa run rẩy chảy nước mắt nhìn cô bé trong màn hình đang bị méo mó biến dạng đến đáng sợ, Tsubaki vươn tay ôm lấy bà, đau đớn nhìn cô em gái đang từ từ thay đổi.
Bỗng nhiên ông tamura lên tiếng
“Cháu sợ cái gì?”
“Cái đó!” – Akari chỉ tay về phía cái Radio—“ Bọn họ, bọn họ đang la hét, ba tôi, dì Ayama, ông đã làm gì họ ông đã làm gì họ ông đã làm gì họ, mau cứu lấy họ mau cứu lấy họ, họ đang đau đớn”
"Ba ơi, cứu con, Aiko, cứu em.. Anh ơi... cứu em.."
Sau đó cô bé đó ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, cô bé đã ngừng la hét nhưng khuôn mặt biến sắc tím tái đi, cô bé rên rỉ khóc lóc. Tamura bỗng nhìn về phía màn hình camera khẽ gật đầu. Trợ lý hiểu ý, liền ra hiệu cho cả ba bước ra ngoài. Hầu như rất nhanh, cả ba người đều bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng trước phòng của ông Tamura.
Khi mở cửa ra, bọn họ rất ngạc nhiên, căn phòng của ông Tamura vẫn sạch sẽ gọn gàng! Không có một dấu vết nào cho thấy vừa có một trận ẩu đả xảy ra. Ông Tamura ra hiệu cho trợ lý, nhân lúc Akari không để ý liền tiêm vào người cô một liều thuốc an thần, Akari run rẩy ngã ra sau, tsubaki bắt được liền ôm lấy cô vào lòng, khẽ vỗ về cô rồi bế cô lại gần cái ghế salon gần đấy, anh cởi áo khoác đắp lên cho cô rồi đi lại gần bàn tiếp khách, nơi Tamura đã ngồi chờ
“ Đầu tiên tôi sẽ nói cho chị biết, chị Miwa, con gái chị đã mắc phải chứng rối loạn nhân cách. Tại sao tôi lại nói như vậy? bài kiểm tra đầu tiên, thể hiện Akari rất bình thường, cô bé đã thể hiện rất tốt. Nhưng đến bài kiểm tra thứ hai là tờ giấy trắng, cô bé đã thể hiện sự lo lắng và rối loạn của mình khi thấy “ tờ giấy màu trắng”, màu trắng là sự tinh khiết, đại diện cho tâm hồn khiết bạch của một con người. Nhưng thứ cô bé thấy lại là một màu sắc đáng sợ ám ảnh tâm lý. Tôi sẽ cho chị xem cái này”
Rồi ông lấy ra tờ giấy lúc nãy Akari đã vẽ, đưa ra trước mặt của Miwa, Miwa cảm thấy cố họng đắng nghét, lỗ tai ù đi, bà nắm chặt lấy tay Azusa và Tsubaki, siết chặt cả hai người, Azusa khẽ nhăn mày, anh không thấy đau, vì lời nói của ông bác sĩ mới là lưỡi dao đâm vào tim anh. Em gái anh chỉ mới có 11 tuổi, rốt cuộc cô bé đã trãi qua những chuyện như thế nào? Bởi vì bức tranh mà Tamura đưa, là hình một cái đầu, không mắt, chỉ có cái miệng đang nhoẻn miệng cười một cái rùng rợn, phía dưới đầu là một giọt máu. Vì sao anh lại biết là giọt máu? Vì nó chảy ra từ phía dưới cổ của cái đầu
Tsubaki cảm thấy tay chân anh lạnh đi không còn biết gì nữa. Bức tranh này quá đáng sợ, một đứa nhóc còn nhỏ mà đã vẽ ra một bức tranh gây ám ảnh như thế này, em gái anh.. rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì vậy…
"Không thể nào.." - Miwa lẩm bẩm - " Con bé mới 11 tuổi.."
Ông Tamura bỏ mặt phản ứng của cả ba người, ông lại nói tiếp
“Lúc nãy khi tôi nhìn cô bé, thấy thái độ của cô bé thay đổi rất nhanh, lúc thì trong cô bé như có ánh sáng, nhưng lúc lại thấy cô bé chìm vào bóng tối, u ám đến đáng sợ. Đầu tiên, cô bé trả lời câu hỏi của tôi nhưng lại không nhìn vào mắt tôi,một vài câu hỏi bé trả lời rất rành mạch, đôi mắt của cô bé cũng trong suốt. Nhưng khi tôi vừa chớp mắt, thì cô bé đã nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đó rất đáng sợ, nó không phù hợp với một đứa trẻ thưa chị Miwa. Đôi mắt đó mờ mịt và thẫn thờ, thậm chí tôi còn cảm thấy sự thù địch từ con người đang nói chuyện với tôi”
“Sau đó, tôi cho cô bé nghe một bài hát. Chị cho tôi hỏi, lúc tôi bật radio, chị có nghe gì không?”
Miwa suy nghĩ một hồi, trả lời
“Tôi nghe thấy tiếng o o”
Tamura gật đầu, quay sang nhìn hai anh em trước mắt
“Còn hai cháu?”
“Cháu nghe thấy giọng nói vui vẻ của Akari”- Azusa trả lời
“Cháu nghe thấy tiếng cười” – Tsubaki nhíu mi
Tamura lại gật đầu, sau đó ông ôn tồn nói
“Thật ra, cái radio đó không có bất kì âm thanh nào cả!”
“không thể nào! “ – Tsubaki sững sờ phản bác
“Có thể thưa cậu, mỗi ocn người chúng ta đều được cấu tạo khác nhau, âm thanh đưa vào tai mỗi người cũng khác nhau, âm thanh tôi cho các cậu nghe, có thể kích thích sự mong muốn từ sâu trong lòng các cậu, nhưng đối với cô Miwa đây nghe tiếng o o, là vì lúc đó cô không có suy nghĩ gì cả, cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng Akari lại khác, đầu tiên cô bé nghe thấy tiếng nhạc, lúc sau cô bé nghe thấy tiếng la hét, dẫn đến tình trạng phát cuồng lên giống lúc nãy. Nhưng do tôi đã nói chúng ta được cấu tạo khác nhau, việc mọi người thấy phòng làm việc của tôi bị phá là do tất cả mọi nghĩ “ Nghĩ” là như thế, nhưng thực tế không phải, Akari lúc đó cũng vậy, cô bé chỉ đơn giản là bị ảo giác gây ra thôi. Đó có thể được coi là một dạng thôi miên, do mọi người nghe thấy âm thanh phát ra từ Radio, nhất thời não bộ cũng bị xử lý theo.”
Có lẽ đã hơi hiểu, Azusa khẽ cuối đầu, rồi anh nói
“Vậy tình trạng của Akari?”
“Tôi tạm gọi nhân cách thứ hai là Hikari thưa anh. Nhân cách Akari đầu tiên là một cô bé bình thường, hoạt bát vui tươi. Nhưng nhân cách thứ hai lại u ám và hèn nhát, luôn trốn tránh sau lưng nhân cách thứ nhất. Tuy nhiên hình như Akari không biết được sự hiện diện của Hikari nên cô bé thường hay quên đi cuộc trò chuyện trước đó cũng chúng tôi. Khá may mắn, HIkari chưa chiếm lĩnh hoàn toàn được Akari, tôi không biết lý do vì sao.Nhưng nhân cách Hikari này rất nguy hiểm, nó có thể gây tổn thương đến Akari, tôi đề nghị phía gia đình nên có biện pháp quan tâm đến cháu nhiều hơn…”
Bác sĩ Tamura còn nói rất nhiều, giải thích rất nhiều, nhưng Miwa đã không còn nghe được gì nữa rồi. Cho đến tận lúc ra về, bà thấy Akari đã tỉnh dậy, ngồi ngay ngắn trong xe, một bộ dạng bình thường, bình thường như mọi ngày.
Bà bật khóc, ôm lấy Akari khóc lớn, Sasuke! Em phải làm sao đây, em làm sao để bảo vệ con gái của anh đây. Sasuke, em thật sự không biết…
Bà bỗng nhớ có một hôm bà đi làm về trễ, thấy Akari ngẩn người ngồi trong góc, bà lay cô, nhưng cô không tỉnh. Cô chỉ ngước mặt lên nhìn bà, khuôn mặt tái xanh không một giọt máu, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều. Ngay khi bà đang tính lên tiếng hỏi thì Akari nói
"Sao cháu lại ở đây?"
--
Tôi lo lắng nhìn dì Miwa, tôi không hiểu tại sao dì khóc, tôi chỉ nhớ sau khi bước vào trong văn phòng tâm lý thì tôi cảm thấy buồn ngủ khi nghe âm thanh cộc cộc của móng tay ông Tamura va chạm với mặt bàn, rồi tôi thấy rất buồn ngủ, rồi tôi ngủ thiếp đi. Tôi nhìn Jin đang thẫn thờ trên tay mình, hôm nay nó bị làm sao vậy? Tại sao nó lại không nói tiếng nào từ đầu tới giờ?
Nó chỉ nhìn tôi, đôi mắt nó ngập nước mắt, tôi hoảng sợ, đã xảy ra chuyện gì sao? Jin bỗng nhớ đến cái ngày nó nhìn sợi dây chuyền trên tay Akari, nó hoảng hốt, sợi dây chuyền đã chuyển thành màu đen, nhưng tại sao, Akari lại nói rằng sợi dây chuyền có hình Lee và Ken? Nhưng rõ ràng nó chẳng thấy gì, khi nó lo lắng hỏi thì cô bé lại nói " Không thể nào, Lee là bạn của chị mà.." Lúc đó, một cơn ớn lạnh xoẹt qua người nó, vì nó thấy đôi mắt đang sáng rõ của Akari, bỗng nhiên mù mịt như một lớp sương mờ, sau đó, nó chết lặng nhìn Akari lẩm bẩm một mình rồi bước lại gần cửa sổ, hít lấy năng lượng mặt trăng, thứ ánh sáng màu đen từ sội dây chuyền mém tí nữa làm cho nó bị ảo giác, nhưng nó vẫn cưỡng lại được, sau đó nó chột nghĩ ra một chi tiết, Akari không biết hát...
Jin chui vào lòng tôi, rồi nó bấu lấy tôi, tôi im lặng ôm nó, nhìn ra phía cửa sổ. Bỗng Tsubaki vỗ vai tôi
“Akari, em muốn đi đâu chơi không, anh với Azusa sẽ dẫn em đi..”
"Em muốn đi Shibuya.." - Tôi hầu như không suy nghĩ mà nói liền, nhưng khi tôi nhìn đến Tsubaki, tôi ngẩn người.
Tsubaki nhìn tôi, hôm nay anh rất lạ, anh không còn hoạt bát như mọi ngày, anh nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập sự đau lòng và thương hại. Azusa khoông lên tiếng, anh nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của mình, rất muốn ôm em gái vào lòng an ủi. Lúc nãy anh đã nghe Miwa nói chuyện với Tamura, thì ra Akari đã trãi qua những chuyện như thế. Nhưng câu nói lúc sau của Tamura làm anh rất hoang mang
“Vô lí! Nếu như như thế thì cô bé chỉ bị trầm cảm ở mức độ nhẹ, không lý nào lại sinh ra hiện tượng đa nhân cách!”
Lúc đó anh và Tsubaki như bị sét đánh ngang tai, vậy là có chuyện mà mọi người chưa hiểu hết được. Anh liếc sang akair đang ngẩn ngơ, Akari, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chiếc xe lái vào quảng trường Shibuya rồi thả chúng tôi xuống, Miwa lo lắng dặn dò cả hai không được bỏ rơi tôi một mình, sau khi nhận được sự cam đoan của hai đứa con trai. Bà nhìn tôi thở dài, lắc lắc đầu rồi chiếc xe biến mất trong làn xe cộ đông đúc
“Nhưng anh Stubaki, còn buổi phỏng vấn..”
“Không sao, anh sẽ liên lạc phía bên kia dời ngày phỏng vấn, Haha, họ còn mong anh tham gia thì họ sẽ không dám có ý kiến gì đâu! Em yên tâm, vậy giờ chúng ta đi thôi..” Nói rồi một tay anh nắm Azusa, một tay anh kéo tôi vào quảng trường Shibuya. Biết vì sao tôi đến đây không? Cả hai lần tôi gặp 3 người con trai, mà họ đều mang đến cho tôi một cảm xúc thân quen lạ thường, tôi muốn đến đây để xem có gặp được chuyện gì nữa không.
Chúng tôi dạo chơi rất lâu, đi xem phim, ăn uống, chúng tôi chơi rất say mê. Azusa đi theo sau chunhs tôi, chăm sóc cả hai cẩn thận, anh nắm tay tôi vì sợ tôi bị lạc, anh còn nói " Anh sẽ không để Akari bị bắt đi ". Nhưng sao anh lại buồn? Tsubaki dường như thấy nụ cười của tôi. Anh càng vui vẻ, Azusa ngồi một bên cũng mìm cười theo, thỉnh thoảng anh sẽ vươn tay vuốt lại mái tóc rối xù của tôi.
Khi chúng tôi dừng lại tại một quán cà phê ở một nơi khá sầm uất, đây là một quán cà phê kiểu “ Người hầu và chủ nhân”. Nhìn những nữ nhân viên mặc đồ phục vụ luôn miệng “ Chủ nhân đã về rồi ạ?” Tôi lại tròn xoe mắt ngạc nhiên
Khi cả ba chúng tôi đang thảo luận về việc tối nay không biết Ukyo sẽ làm gì. Tôi nói
" Kẹo ở đây ngon quá, chúng ta đem về cho mọi người một ít đi!"
" Haha. Anh e rằng em phải đem về hơi nhiều đó nha." - Stubaki xoa đầu tôi cười haha nói.
Đang nói chuyện vui vẻ thì một bàn tay khẽ vỗ lên vai tôi, tôi giật mình quay lại, người con trai tóc vàng lo lắng nhìn tôi, khuôn mặt đó rất quen. Anh dịu dàng mỉm cười. Hơi lo lắng, anh nousblaays một chàng trai tóc đen khác cũng đang nhìn tôi,anh nói
“Cô bé, anh có chuyện cần nói với em..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...