Editor: Lily58
Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử
Lâm Nhiên tới nhà Lâm Tâm cứu An Diệc Tĩnh về, thẳng thắn từ chối đề
nghị giữ bọn họ ở lại ăn cơm của Lâm Tâm, nói còn có việc nên phải rời
đi, mặc kệ Lâm Tâm ở sau lưng kêu bọn họ, chính là làm bộ như không nghe thấy.
Lâm Tâm đứng ở cửa nhìn xe hơi trắng xanh trước mắt lái đi một mạch,
gương mặt không nguyện ý, miệng lẩm bẩm: "Đúng là có bạn gái thì quên
mất mình còn một chị gái."
Nói xong, thở dài một cái, bất đắc dĩ cười, sau đó xoay người đi vào.
Lâm Nhiên thuận lợi lái xe ra đường lớn, cười nhẹ hỏi An Diệc Tĩnh bên cạnh: "Bánh ngọt rất khó ăn sao?"
"Không phải vấn đề khó ăn." An Diệc Tĩnh cười khổ, liếc Lâm Nhiên rồi
mới nói tiếp: "Là vì ăn không nổi, anh và Hứa Biệt bị Lâm Tâm tàn phá
như vậy mà vẫn có thể giữ được vóc dáng, thật là không dễ dàng."
Lâm Nhiên vừa nghe xong, nụ cười tối dần đi, thật ra thì anh cũng may,
cho tới nay Lâm Tâm vẫn không làm gì được anh cả, hơn nữa anh không
thường xuyên ở thành phố Dung, Lâm Tâm muốn biến anh thành chuột bạch
cũng không phải chuyện dễ, Hứa Biệt lại không được như vậy, theo như anh biết, Hứa Biệt không thích đồ ngọt, nhưng Lâm Tâm làm ra thì anh ấy
không thể không ăn, không thể làm gì khác là liều mình phục vụ lão bà.
Còn nhớ có một lần sau khi cả hai người bị đạn pháo bánh ngọt của Lâm
Tâm công kích thì nhanh chóng ra ngoài tập thể dục, trò chuyện một lúc
mới biết Hứa Biệt thật đáng thương, anh ấy vốn dĩ rất thích tập luyện
thể thao, bây giờ vì Lâm Tâm, xem ra phải tăng gấp đôi lượng tập, cũng
thật khó cho anh ấy, ban ngày phải giải quyết chuyện ở công ty, tối trở
về nhà còn phải thân ái đi theo phu nhân.
Nhưng có lẽ Lâm Nhiên không biết được, Hứa Biệt có một phương pháp rèn
luyện thân thể khác nữa, chính là ăn bánh ngọt của Lâm Tâm làm, thuận
tiện ăn luôn cả cô.
"Không tồi." Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, tiếp tục nhìn về phía trước lái xe.
"Nhưng thành thật mà nói, anh và Hứa Biệt trông không giống kiểu người thích vận động."
An Diệc Tĩnh vẫn cảm thấy mặc dù Hứa Biệt và Lâm Nhiên đều là những
người đàn ông có dung mạo xuất chúng, nhưng lại không nhìn ra điểm nào
của một người thích thể thao.
Hứa Biệt chính là kiểu tổng giám đốc lạnh lùng, tuy lạnh lùng nhưng lại
có khí chất tổng giám đốc, còn Lâm Nhiên lại khác, mặc dù tính tình cũng giống Hứa Biệt nhưng so ra còn lạnh lung hơn, không phải là cái kiểu
không thích ai sẽ lạnh lùng, mà là ngay từ đầu gặp đã lạnh lùng không
cần biết đó là ai. Nhưng bọn họ lại có một điểm giống nhau, chính là một khi đã lưu tâm với ai đó, nhất định sẽ móc hết tim phổi ra để quan tâm.
"Lúc còn nhỏ thân thể anh quả thật không tốt, sau đó trong nhà xảy ra
biến cố, anh muốn bảo vệ Lâm Tâm cho nên mới bắt đầu rèn luyện thân thể, cũng chỉ là muốn thân thể khoẻ mạnh một chút, sau đó bái sư, làm anh em với Hứa Biệt, kỹ thuật của sự phụ rất lợi hại, từ từ rèn luyện mới được như bây giờ." Lâm Nhiên kể chuyện luôn luôn bình tĩnh, nhẹ nhàng.
"Chẳng trách." An Diệc Tĩnh hất đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hai bên đường phố còn rất náo nhiệt.
"Chẳng trách cái gì?" Lâm Nhiên hỏi.
"Thể lực tốt như vậy." An Diệc Tĩnh trả lời.
"Thật sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Hai người vừa nói cười, vừa chờ đèn đỏ, đèn xanh sáng, Lâm Nhiên đạp
chân ga tiếp tục lái về phía trước, tùy ý liếc mắt nhìn kính chiếu hậu,
lúc này mới từ từ nói: "Chúng ta hình như bị theo dõi."
"Hả?" An Diệc Tĩnh nghe xong định quay đầu lại nhìn.
"Đừng nhìn, có lẽ là Cẩu Tử." Lâm Nhiên bắt đầu tăng tốc độ, muốn cắt cái đuôi phía sau.
An Diệc Tĩnh thấy bộ dạng Lâm Nhiên, không nói gì thêm, quan sát tình
hình đường xá, không thể không nói kỹ thuật lái xe của Lâm Nhiên rất
tốt, giờ phút này cô thật sự muốn hỏi một chút kỹ thuật lái xe của anh
là học ở đâu, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vẫn nên thôi đi.
Rốt cuộc băng qua vài ngã tư, mấy cột đèn xanh đỏ, cuối cùng cũng cắt
được cái đuôi sau lưng, Lâm Nhiên nhanh chóng giảm tốc độ.
"Xem ra danh tiếng của em thật khác biệt, mới đó mà đã có người đi theo em." Lâm Nhiên nói với An Diệc Tĩnh.
An Diệc Tĩnh thở dài một cái, lúc này mới nghiêm túc nhìn Lâm Nhiên,
nói: "Em biết anh không quan tâm tin tức giới Giải trí nên anh mới không biết."
Lâm Nhiên chuyển mắt nhìn An Diệc Tĩnh hỏi cô: "Biết cái gì?"
"Lúc chúng ta ở thị trấn Cổ bị người hâm mộ chụp được rồi đưa lên mạng,
hiện tại sợ rằng những người đó đã điều tra tỉ mỉ ra bạn trai em là ai." An Diệc Tĩnh nói rõ với Lâm Nhiên.
"Cẩu Tử cũng không chụp được, lại bị người hâm mộ chụp?" Lâm Nhiên có
chút nghi ngờ, dừng một chút nói tiếp: "Người hâm mộ của em lợi hại như
vậy à?"
An Diệc Tĩnh cũng không rõ nguyên nhân, cô nhìn Lâm Nhiên: "Thật ra thì
em với Thẩm Thanh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, đến cả Cẩu tử
cũng không tìm được, làm sao người hâm mộ lại dễ dàng tìm ra?"
"Thôi, bỏ qua là được."
"Lâm Nhiên." An Diệc Tĩnh nhìn anh, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh thật sự không lo lắng."
Lâm Nhiên có chút buồn cười nhìn An Diệc Tĩnh, hỏi cô: "Lo lắng cái gì?"
An Diệc Tĩnh nói: "Lo lắng anh sẽ bị chú ý, mọi thông tin sẽ bị phơi bày trước công chúng."
"Em cảm thấy anh sẽ sợ?" Lâm Nhiên hỏi ngược lại.
"Em cảm thấy anh vốn không phải là người trong cái vòng này, bởi vì đi
cùng em mà liên luỵ đến anh, còn có người nhà anh, em......"
"Không có việc gì." Lâm Nhiên đưa tay nắm lấy tay An Diệc Tĩnh: "Anh vẫn luôn muốn chúng ta không phải che giấu, quang minh chính đại ở chung
một chỗ, mặc kệ là bạn bè của anh hay fan của em, ai cũng không cần phải giấu giếm."
"Nhưng......"
"Không có nhưng." Lâm Nhiên cắt lời An Diệc Tĩnh, nói tiếp: "Chị gái và anh rể anh vốn dĩ liên quan đến vòng tròn kia của
//