Ánh Lửa Mùa Đông

Lãnh Tiểu Dã lo lắng Hoàng Phủ Diệu Dương bên cách vách, không ngừng nhìn vào điện thoại để trên bàn.

Lãnh Tử Duệ lập tức duỗi tay ra cầm lấy điện thoại của cô, đặt cạnh mình, "Lúc ăn cơm không được dùng điện thoại, lo ăn cơm đi."

Thấy điện thoại bị ông tịch thu, Lãnh Tiểu Dã không hỏi gì, đành phải cầm đũa gắp thức ăn.

rõ ràng đồ ăn trên bàn rất ngon, thế mà người thích ăn như Lãnh Tiểu Dã lại không có khẩu vị gì.

Trầm Ninh trò chuyện với hai người một lúc, thấy cũng không còn nhiều thời gian nữa, liền đứng dậy tạm biệt.

"Chú Lãnh, dì Hạ, buổi chiều con có chút chuyện, con đi trước ạ."

"Được rồi, đừng trễ giờ học." Hứa Hạ đứng dậy, "Tiểu Dã, con chở Tiểu Ninh đi đi."

"không cần đâu dì!" Trầm Ninh vội vàng xua tay, "Cứ để Tiểu Dã ở lại với chú dì đi, con tự bắt xe đi được rồi, buổi tối con lại tới thăm chú dì."

Lãnh Tiểu Dã đi trước, mở cửa giúp cô ấy, lén lút nhìn, xác định bên ngoài không có chuyện gì, mới mở hẳn cửa ra.


Hứa Hạ và Lãnh Tử Duệ tiễn Trầm Ninh ra cửa.

"Chú dì cứ quay lại ăn đi ạ, không cần phải chở con đâu!"

Lãnh Tiểu Dã cũng tiếp lời, "Đúng đó, ba mẹ, hai người quay lại ăn tiếp đi, con đưa Tiểu Ninh ra thang máy."

"Được rồi."

"Tiểu Ninh, đi cẩn thận nhé."

"Con biết rồi!"

Lãnh Tiểu Dã và Trầm Ninh cùng nhau đi ra cửa, Trầm Ninh cười với cô.

"Hình như bá tước đại nhân cũng ở khách sạn Cẩm Giang đúng không, cậu nhớ cẩn thận một chút đó, đừng để bị ba mẹ cậu bắt gặp."

"Cậu nằm mơ đi, ngày nào cũng trù ẻo tớ!" Lãnh Tiểu Dã liếc mắt một cái, "nói cho cậu biết, lúc nói chuyện cậu cũng nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để lộ sơ hở gì trước mẹ tớ đó."

"Biết rồi." Trầm Ninh cười đi vào thang máy, vẫy tay chào cô, "Trở lại với bọn họ đi, buổi tối tớ lại đến."

"Cẩn thận đó."

Nhìn thang máy, Lãnh Tiểu Dã thở phào nhẹ nhõm, rồi quay về phòng.

Xung quanh yên ắng, cô lén lút tới chỗ cách vách của Hoàng Phủ Diệu Dương nghe ngóng, mơ hồ nghe được tiếng người.

Biết anh vẫn chưa đi, cô lập tức về phòng với Hứa Hạ và Lãnh Tử Duệ.


"Ba, mẹ, hai người ăn xong rồi đúng không, chúng ta đi xem phòng của ba mẹ một lát đi?"

Thừa dịp Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn trong phòng, cô vội vàng muốn dẫn hai vị trước mặt này chuồn đi, đề phòng bất trắc.

Hứa Hạ ngáp một cái rồi đứng dậy, "Dậy sớm buồn ngủ quá, mẹ phải về phòng ngủ một giấc mới được."

Mẹ, mẹ thật là tốt quá đi mất!

Lãnh Tiểu Dã mừng thầm trong lòng, lập tức vui vẻ lên mặt, chủ động đi mở cửa.

Nhưng không ngờ, vừa mở cửa, liền bắt gặp bóng người cao lớn.

không phải là Hoàng Phủ Diệu Dương thì còn ai vào đây nữa?!

Sau khi Hoàng Phủ Diệu Dương nói chuyện điện thoại với cô xong, thì không còn nhận được tin gì từ cô nữa, mà anh cũng sợ ba mẹ cô không dễ đối phó, nên quyết định ngồi đợi với cấp dưới một chút, rồi rời đi

Nghe tiếng mở cửa bên cạnh, anh quay đầu lại theo bản năng, Lãnh Tiểu Dã chưa kịp đóng cửa lại, lập tức dùng mắt ra hiệu, bảo anh mau mau đikhỏi đây.

Hứa Hạ đi theo Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, bà lập tức ngạc nhiên.

"Ngài Hoàng Phủ?!"


Trong giây phút đó, Lãnh Tiểu Dã thầm muốn đập tay vào cửa một cái để quên đi cơn choáng váng của mình.

Bây giờ đã không thể đi được nữa rồi, Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân, con ngươi xanh lam nhìn Hứa Hạ và Lãnh Tử Duệ, "cô Hứa, trùng hợp thật."

Hứa Hạ lập tức cười nói, "Đúng vậy đó, trùng hợp thật, cậu cũng ở Thượng Hải luôn à!"

Hoàng Phủ Diệu Dương cười, "Chi nhánh bên đây có chút việc."

"Vậy à!" Hứa Hạ quay lại, "Tử Duệ, đây chính là ngài Hoàng Phủ mà em đã từng nói đó. À... Quên giới thiệu, ngài Hoàng Phủ, đây Lãnh Tử Duệ chồng tôi."

Hoàng Phủ Diệu Dương đã từng gặp Hứa Hạ, bây giờ thấy Lãnh Tử Duệ, anh lập tức nhận ra, cái tính ngang bướng của Lãnh Tiểu Dã từ đâu mà ra.

Người đàn ông trước mắt, bề ngoài cũng không tệ, rõ ràng đã là ba của hai đứa con rồi, nhưng trên mặt cũng không có tí nếp nhăn nào.

Nhất là tinh thần trên người ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui