_ Chú ơi, con xin lỗi! Con không cố ý! Con có lỗi nhiều lắm! Con thực sự là không có tiền đâu! Nhưng mà con sẽ giúp chú bất cứ thứ gì trong sứccủa tụi con. Giặt đồ, rửa chén, lau nhà, hút bụi, nấu cơm, ẵm em… cái gì con cũng làm được! Chú ơi, đừng giận tụi con nha chú! - Tự dưng tôi lại mủi lòng chui đầu vô rọ, ngu thật!
Chú Huy vẫn ủy khuất mà kể lể.
_ Thôi, chú không cần đâu. Nhà con nghèo, em thì bệnh thì làm sao conphụ chú được? Thôi con về đi. Không sao đâu! Chắc chú cũng nên từ bỏ tất cả, tìm một nghề nào đó sống hết đời, chôn chặt đam mê của mình thôi.Hu hu!
Nhìn chú Quang Huy than thở mà sao tôi thấy xót xa quá, đúng là mình gây ra họa thật rồi !
Nhỏ Dolly cũng ham hố sà vô bẫy.
_ Không, không đâu chú ơi! Con có thể làm được mà. Chú cứ yên tâm, coi như là chuộc lỗi vậy.
Đây là chuyện ân hận nhất của chúng tôi. Người ta nói đúng: “Núi này cao có núi kia cao hơn”. Hôm nay, ma nữ bất bại Apple lắm chiêu nhiều kếnhư tôi đã bị “Gậy ông đập lưng ông”. Hic! Ngẫm lại sao mà thấy mình dại dữ vậy chứ?
_ Ủa? Không phải là con bị… - Ông chú giả bộ ngây ngô
Tôi khóc bù lu, bù loa:
_ Dạ… thực ra là tại tụi con sợ chú bắt đền nên mới nói vậy. Nó bìnhthường, không bị gì hết, cũng không phải em của con. Tại tụi con sợ chúméc ba mẹ nên mới nói vậy. Nhà của tụi con khó lắm. Biết hai đứa đi chơi gây chuyện là no đòn ngay. Hai đứa con đều là học sinh gương mẫu, tụicon sợ thừa nhận mà có gì chú dắt tới đồn công an là sẽ bị hạ hạnh kiểm… Oa oa oa... tụi con có lỗi! - Tôi òa khóc thật tâm, con Dolly cũng sụcsịt mũi mếu máo theo.
Cả hai đứa lộ rõ hai cái mặt ăn khoai, ăn sắn… ý không… ăn năn của mình ra. Thảm bèo nhèo như bánh tráng nhúng nước.
_ Ờ… Tội nghiệp tụi con quá! Tụi con không cần quan tâm đâu! Chú sắpcháy túi rồi, không còn gì hết! Tôi phá sản rồi! Không cần quay nữaluôn. Đời là bể khổ! Sông Sài Gòn ơi! Ta tới đây!
Nguy rồi! Chú đòi tự tử sao? Hư, có cây đèn phản quang thôi mà? Sam bỏvai thì tìm người khác quay. Làm gì mà phải bi quan ? Già đầu rồi mà sao suy nghĩ nông cạn vậy? Nhiều khi tôi cũng khâm phục mình, trong mọihoàn cảnh vẫn yêu đời phơi phới.
Nhỏ Dolly lọt vô bẫy đầu tiên.
_ Chú ơi, đừng mà chú! Bây giờ chú muốn gì tụi con cũng giúp hết! Chúđừng tuyệt vọng mà! Hic... Chú muốn gì? Con sẽ cố gắng giúp chú!
Tôi cũng mê muội gật gật đầu đồng ý! Oái, sao lúc đó mình lại ngốc như vậy chứ???
Chú Huy ngẩng đầu, nhìn tôi.
_ Nè, cô bé. Sao chú thấy con quen quen. Hình như chú gặp con ở đâu rồi phải hông?
Tôi gật gật, thành thật:
_ Dạ, con là chị gái của diễn viên Cherry, chú gặp con hôm con đạt giải nhì Tiếng ca học đường toàn thành phố.
Chú ráo hoảnh, tỉnh bơ:
_ Ờ ha, sao giờ mới nghĩ ra ta? [Đây là cô nhóc chị của Cherry, nghe nói là thiên tài của trường Thanh Du mà! Con bé xinh quá, hợp vai Tiểu Mihơn cả Sam. Nếu kết hợp với nhím nhỏ Hiểu Minh sẽ rất xứng đôi. Con béđứng kế bên cũng không kém cạnh, nét ngây thơ đó rất hợp vào vai thứ Ban Mai. Ha ha, đúng rồi! Sáng suốt quá! Ngưỡng mộ mình quá! Kha kha!].
Chú Huy nhìn tôi bí hiểm, xoa cằm, im lặng. Ôi, chú muốn gì đây chứ?
Dolly nóng lòng, kéo tay áo tôi, nói nhỏ:
_ Ê, ổng đang nghĩ gì vậy?
_ Ông nội của tao lật mồ sống dậy cũng không đoán được nữa!
Chú Huy cứ đăm chiêu, rồi cúi mặt tăm tia bọn tôi:
_ Có thật là hai đứa chịu giúp chú không? Không hối hận chứ? Nếu vậy thì chú nhờ tụi con giúp một chuyện… - Đạo diễn Quang Huy chớp chớp mắtsáng rỡ.
Tôi và nó mạnh miệng đồng thanh:
_ Dạ được, bất cứ chuyện gì tụi con cũng giúp!
_ Thật không? Vậy thì...
***
_Wow… Đẹp quá đi! Bộ đồng phục này dễ thương ghê á! Đẹp hơn bộđồng phục Thanh Du của trường mình nữa! Thích ghê đi! - Con Dolly cườitít mắt, xoay người ngắm nghía bộ đồng phục hai đứa đang mặc.
Bộ đồ này giống với bộ đồ của Tô Hựu Tuệ trong Bí Mật Tình Yêu Phố Angel ghê. Những viền xanh thuỷ thủ chạy dọc vai áo và chân váy thật khoẻkhoắn. Thích thật!
_ Ê! Sao tao run quá à! Tự dưng lại mắc bẫy ông đạo diễn vào đóng filmmà còn giao tao vào vai chính nữa chứ. Rồi biết gì đâu mà diễn? - Tôi lo lắng. Phía sau, cô hoá trang đang bới tóc tôi thành một củ tỏi nhỏ.
Nó vô tư cười nói, khi chị tạo hình đang make up cho hai đứa tôi.
_ Thôi kệ, ai bảo hai đứa mình ngu làm gì! Mà thôi, cứ xem đây là sânkhấu của trường đi! Hai đứa mình cũng hay đóng kịch ở trường chắc làkhông khó lắm đâu. Mày là chị gái của Cherry_sao teen hàng đầu thành phố hiện nay mà, chẳng học hỏi từ nó được gì à? Hê hê, mà nghĩ lại cũngtốt! Vừa được đóng film vừa không phải đền vụ cây đèn, có thể sau vụ này tụi mình nổi tiếng lắm chứ chẳng chơi. Lo gì mày ơi! Đọc kịch bản đi!Thuộc lời thoại là diễn ok liền. Không có gì đâu!
Sau khi được phổ biến nội dung film qua lời kể của đạo diễn Quang Huy và biên kịch, chúng tôi bắt đầu diễn phần cảnh đầu tiên. Đó là cảnh nhânvật Ban Mai do Dolly thủ vai tát Tiểu Mi, người bạn thân nhất của BanMai, cũng là vai mà Sam đã bỏ và được giao lại cho tôi. Quá hồi hộp vớimột vai nặng ký như thế.
Mọi thứ cần thiết đã sẵn sàng. Cái con người hào hứng lúc nãy giờ lại run run nói:
_ Sao tao lạnh quá mày ơi! Tự dưng cảnh đầu tiên là cảnh tao tát mày, sao tao làm được?
_ Yên tâm đi! Mày cứ diễn bình thường, không sao đâu! - Tôi vội trấn an.
Cả hai bước vào vị trí diễn. Rất may do tôi thường đi theo làm trợ lýcủa Cherry nên đã quá quen thuộc với không khí này. Chỉ là chưa thử diễn lần nào thôi.
Nắng vàng rực rỡ, mây xanh trong như ngọc. Hai cô nhóc lóng ngóng với công việc lạ lẫm.
Chú trợ lý hắng giọng:
_ OK! “Hoàng tử truyện tranh” cảnh 126, phân đoạn 5, lần 1, diễn!
Máy chạy. Nhóm đông im bặt. Tấm phản quang bắt nắng loé chói mắt tôi. Tim đập nhẹ nhàng. Tôi hít sâu. Sẳn sàng.
“Bộp!”
_ Tại sao mày… - Nhỏ Dolly tát như phủi bụi cho tôi, lập cập nói.
Cảnh hỏng. Ai cũng thông cảm. Lần đầu bị khớp là chuyện bình thường.
Tôi nhắc nhở Dolly:
_ Ngọc Linh! Tát mạnh lên! Đừng có run! Cứ xem tao là kẻ thù của mày đi!
Diễn lại thêm lần nữa.
_ OK! Diễn!
“Bốp!”
_ Tại sao mày lại làm vậy với tao chứ? - Nó hét lên phẫn nộ, tát tôi một cái muốn nổi đom đóm mắt.
OMG! Đầu óc tôi choáng váng, quay mòng mòng. Đau ứa nước mắt. Nó cũng biết hơi quá tay nên dừng lại xin lỗi tôi:
_ Xin lỗi Apple, mày có sao không? Tao không cố ý!
Tôi gượng cười.
_ Hổng sao đâu! Bình tĩnh đi!
Lại phải diễn thêm lần nữa.
_ Diễn lại! Diễn!
“Bốp”
_ Tại sao?...Xin… xin lỗi! Em quên lời thoại! - Nhỏ gãi đầu ái ngại.
Trời ạ, thêm vài lần nữa là má tôi phồng như bị ong vò vẽ đánh chứ chả chơi. Đau quá à! Hu hu!
_ Diễn lại lần 4!
_ Diễn lại lần 5!
_ Diễn lại lần 6!
_ ....
Lần n quay lại. Má đau buốt. Mọi người bực bội. Tôi mất bình tĩnh.
Đạo diễn Huy cố nhẫn nại:
_ Cắt! Bây giờ tụi con ráng nhập tâm chút nữa đi! Dolly nè, con thửtưởng tượng Apple nó giựt bạn trai con. Con rất giận nó. Còn Apple conbiết diễn thế nào chứ? Nhớ diễn như lúc con gặp chú nhớ chưa? - Chú Huyôn tồn nói.
Yes! Tôi hiểu rồi! Oa, đã có cách giúp nó rồi đây.
_ Dạ! Tụi con hiểu rồi chú! - Tôi nhanh nhảu.
Nắng vẫn oi. Cái nóng thường khiến tâm trạng người ta dễ cáu bẳng.
_ Chuẩn bị diễn lại!
_ Tao run quá à! - Nhỏ nói.
_ Tao nói với mày chuyện này mày đừng giận tao nha! - Tôi ậm ừ rồi nóikhẽ vào tai nó. - Thật ra tao rất thích Vĩ An và cậu ấy cũng vậy. Tao và Vĩ An quen nhau rồi!
Nó trân mắt, giận dữ:
_ Mày…
“Bốp!!!”
_ Ý! Ý! Quay, quay nhanh lên! Chưa bảo diễn mà! Haizz! Thôi kệ! - Ông Quang Huy lúng túng.
_ Tại sao mày lại làm vậy với tao chứ? Tụi mình là bạn mà? Tình bạn củatụi mình bấy lâu nay là thế nào? Tại sao mày lại trở nên như thế? Chẳngthà mày đừng giúp tao. Mày là đứa bạn tồi. Mày không xem tình bạn bấylâu nay của chúng ta là gì cả. Mày là đồ giả dối. Bỉ ổi. Tao ghét mày!Hu hu hu! - Nó tát tôi rồi nức nở khóc. Tuyệt quá, thành công rồi!
Well done! Hiệu quả rồi! Được trớn, tôi tung hứng theo:
_ Ban Mai! Mình thật rất xin lỗi cậu! Mình chưa bao giờ coi rẻ tình bạncủa chúng ta cả nhưng… mình không thể ngăn được trái tim đã đập lỗi nhịp vì cậu ấy… Mình đã yêu Kay thật rồi và mình không biết cách nào để dừng lại cả! Mình biết mình làm vậy là rất có lỗi với cậu nhưng mình… mìnhkhông thể nào làm khác được! Mình yêu cậu ấy! Hu…hu….hu….hu… Rất yêu! -Tôi khóc nấc lên vì nhập vai, có lẽ lần này là nó dùng tất cả sức lựcbình sinh ra mà tát tôi quá!
_ Im đi! Đừng nói nữa! Từ giờ về sau tao và mày sẽ không còn là bạn nữa! Chấm dứt hết đi! Mày không còn là bạn tao nữa! Tiểu Mi! - Nó bắt đượcnhịp diễn và tiếp tục.
_ Ban Mai! Cậu có thể ghét mình, hận mình nhưng mình sẽ luôn xem cậu làbạn của mình! Một ngày là bạn, trăm năm cũng là bạn! Mình xin lỗi!.
Phân đoạn kết thúc. Wonderful!
_ Cắt! Tuyệt cú mèo! Diễn tốt lắm! Cảnh này rất đạt! Hay lắm! Tụi con đã không làm chú thất vọng! - Chú chạy ra hết mực khen chúng tôi.
Cả êkip cũng tán thưởng và khích lệ chúng tôi bằng một tràn pháo tay rợp trời. Tôi thẹn, cúi mặt cảm ơn.
Trong lúc chuyển cảnh nhỏ Dolly quệt mấy giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi, làu bàu như oán trách:
_ Mày gài tao! Thấy ghét!
_ Hì! Mày có cho tiền tao cũng không mê nổi người như Vĩ An. Đó khôngphải là mẫu người của tao. Chàng tao thích không phải là một chàng lạnhlùng, đó phải là một chàng hoàng tử mang theo nắng ấm phương Nam. Màyhiểu không? - Tôi chun mũi cười, giải thích.
_ Được rồi, tụi con sẵn sàng chưa? Cảnh này nhẹ hơn lúc nãy, cảnh trướchơi khó một chút vì chú muốn cảnh đó là một vòng casting thử luôn. Tuyệt lắm! Cả êkip rất hài lòng. Tụi con chính thức được nhận vai. Vì đây làgiai đoạn nghỉ hè nên chú nghĩ sẽ không ảnh hưởng gì mấy tới việc họccủa mấy con. Còn gia đình thì chú sẽ thuyết phục cho! - Chú Quang Huytới gần, cười rạng rỡ.
Tôi với nhỏ cười tít mắt. Một ngày đủ có thể làm thay đổi số phận của hai con người. Một ngày chính thức gia nhập showbiz.
Ai lại không thích nổi tiếng chứ? Đó là ước mơ thầm kín của tôi.
Trong cái nắng vàng chộn rộn, từng tiếng hô “Diễn! Diễn!” đều đều vanglên. Có hai cô bé vẫn lúng túng với vai diễn đầu đời. Đó là một cơ hội.Mà cơ hội ấy chính là nhờ cây đèn phản quang ấy. Nó đã biến đổi tất cả.Biến đổi cuộc đời tôi.
[Tôi sẽ gặp lại bạch mã hoàng tử và tên ôn thần "tưởng như chưa hề quen" trong một ngày không xa. Nhớ lại câu chuyện dài đăng đẳng của tuổithanh xuân này thật tươi đẹp. Và đến khi tôi đã trở thành một bà mẹ thìmỗi lần nhớ đến đều thấy lòng xốn xang, đau xót.Tất cả vẫn còn nằm ởphía trước...như một giấc mơ dài... Tôi muốn không bao giờ tỉnh lại...Vì trong giấc mơ đó...anh đã choáng ngập lấy tâm trí tôi... Và ai biếtđược...tôi chỉ là một quân cờ vô định.... Tôi và anh...mãi mãi là nhữngquân cờ không tự chủ được mình... Câu chuyện của tôi chỉ mới bắtđầu....].
***
Đối diện công viên, trong không khí cả đoàn film làm việc tất bật, phíabên đường, lại thêm một chiếc Limoushine đen sang trọng dừng lại. Trongxe, một chàng trai có mái tóc màu vàng kim, che khuất một bên mắt, óngmượt vô cùng, hàng mi cong đen rậm, chiếc mũi cao ngạo nghễ, đôi môimỏng ánh cam, làn da trắng ngần, đôi mắt xanh thẳm như rừng đêm. Tất cảchỉ có thể diễn tả bằng hai từ: hoàn mĩ.
Một luồng hàn khí bủa quanh chàng trai. Lạnh lẽo. Sứ giả của bóng đêm đã tìm được con mồi. Chiếc blazer đen mờ ẩn trong bóng tối của xe, tay cậu cầm một ly rượu mang sắc đỏ huyền hoặc. Gương mặt lạnh như băng tảngngàn năm khẽ nhếch môi ma quái:
_ Là cô gái ấy sao? Thật thú vị! Bạch Hàn Băng, đây sẽ là một con hậu linh hoạt. Em thật đáng yêu!
_ Thiếu gia, Deuce đã tìm ra tung tích của cô ấy. Và... Demon đã đếnMalayxia. - Một người thanh niên mặc áo vest đen cách kính cẩn báo.
_ Có cả Deuce tham gia nữa sao? Vậy thì đó là nó tự chuốc lấy! Xem rabọn chúng muốn chơi trò đấu trí với ta. Được thôi, mọi thứ thảm khốcnhất sẽ bắt đầu tại đây! - Vẫn cái nhếch mép lạnh lẽo.
Trò chơi của quỷ lại tiếp tục diễn ra. Có máu, có nước mắt, thù hận, ích kỉ… đã nhuốm lên tất cả. Vì lý do gì?
[Đã thấy bọn họ rồi phải không?]
_ Vâng, thưa chủ tịch! Còn có cả Jonny nữa! - Chàng trai nhếch mép hài lòng rồi nói chuyện điện thoại với một ai đó.
[Tốt lắm! Là do bọn chúng tự lựa chọn. Bây giờ việc của con là im lặng! Đó là điều đáng sợ hơn hết đối với họ.]
_ Còn Devil? Bao giờ cái tên này mới được xuất hiện?
[Còn sớm! Tất cả mọi chuyện đều nằm trong ván cờ “máu” của chúng ta.Chưa đến lúc cái tên ấy xuất hiện. Trò chơi ngày càng thú vị! Hahahaha!] - Một giọng cười man rợ phát ra từ người đàn ông bí ẩn như thể bắt đầumọi chuyện. Những cơn ác mộng kinh hoàng sẽ đeo bám họ_những kẻ khôngbiết điều chọc tức tới Quỷ Vương_lũ thiên thần ngốc nghếch!
Chàng trai nốc cạn ly rượu trên tay, đôi mắt dấy lên sự tang tóc lạ lẫm.
Đưa một lá bài trên tay săm soi. Là quân bài Jack bích. Cậu nhếch một nụ cười quỷ dị, trò chơi của quỷ sẽ bắt đầu chính thức tại nơi đã chứngkiến mọi tội lỗi của quá khứ.
[Tôi đến từ bóng đêm. Tôi là quỷ dữ. Tôi cần máu của thiên thần. Đó mớilà thứ có thể giúp tôi tồn tại. Tôi sẽ lặng lẽ theo sát họ. Nhấn chìmhọ! Cứu vớt họ! Chứng kiến họ đau khổ tột cùng. Bởi vì tôi là….. “Sứ giả của bóng đêm_Black Jack!”.
Mọi chuyện sẽ tiếp tục tiếp diễn! Những chuỗi ngày bình yên sẽ biến mất! Chỉ còn là máu, nước mắt, thù hận, dã tâm...
Chờ cuộc vui hay từ tôi!
Black Jack].
Chiếc áo blazer đen nhạt giọng:
_ Đi thôi, đến nơi mà Devil có thể đến.
Chiếc xe im lặng. Thói quen của kẻ tàn độc không thích sự ồn ào. Vệtbóng đen vụt mất hút khỏi con đường. Lá bài Jack lăn theo cơn gió rơitõm vào một nắp cống.
Mùa hè của những mưu tính đầu tiên.
Chào những quân cờ đã tiến những bước đầu.
Bước tiếp đi! Mây trên trời đang đẹp lắm! Tiếc là... Nó sắp thành bão mất rồi!
Thánh đường.
Chuông ngân vang. Xa xăm. Vang vọng. Tiếng chuông đổ làm lũ bồ câu trên tháp chuông hoảng hồn bay tán loạn, đập cánh lạch phạch.Vỗ vào không gian giãn nở theo những con số rục muỗm của thờigian.
Chiều. Nắng lắng xuống nhẹ nhàng, nhường cho bầu trời chiếcáo màu xám bạc. Trời rưng rứt, suýt khóc. Mây cuộn thành mộtụ chăn mềm xám đen. Những tán cây đọng vài hạt mưa đầu tiên.Mưa hanh. Nóng khét đất.
Nhà thờ trắng, cổ kính, mái nhọn treo tháp chuông cao tít. Trang nghiêm. Vắng lặng.
Bên trong thánh đường, một thiên thần lạc loài trú ngụ tâm hồnmình cạnh Chúa. Những dãy ghế gỗ nâu kê dài như những thửaruộng bậc thang kéo dài. Không có ai. Chỉ có chàng trai đẹp như thiên sứ đan tay thành tâm trước Người. Cậu thiếu niên tĩnhlặng, đôi hàng mi cong khép kín, những ngón tay thon trắng đanlại, cánh môi cam nhạt khẽ mấp mái.
"Xin gửi linh hồn con cho Chúa.
Đấng vĩ đại của lòng con.
Xin Người hãy dang tay đón lấy con.
Vị tha cho kẻ khờ dại hèn mọn này.
Con nhỏ bé và vô định.
Dưới chân Chúa cao sang,
Xin Người hãy bảo bọc lấy con.
Và cả cho kẻ bất hối kia một cơ hội.
Đấng tối thượng của lòng con!".
Yên bình. Tinh sạch. Cậu là thiên thần. Nhưng trên đôi cánh cậulại mang một sắc đen bất đắc dĩ. Có ai chọn được số phận chomình?
Thiên thần trắng trẻo? Cậu mang đôi cánh đen nhưng tâm sạch nhưbăng tuyết. Không thù hận, không dã tâm. Yêu thương chân thành,không tính toán, không tranh đoạt. Bản chất cậu thế sao?
Con người thánh thiện ngồi đó, bình lặng như nước. Tâm hồn cậu trao hết cho Chúa, khoảnh khắc này duy nhất đủ khiến thâm tâmcậu bình yên.
Có tiếng bước chân lạo xạo tới gần. Người ta thường nói nghetiếng bước chân sẽ đoán được tính cách con người. Và theo cách lắng nghe này, cậu đoán được kẻ đang tới gần là một ngườithích đùa bỡn, hù doạ người khác, cũng là người sẽ rất khép kín và trầm lặng bởi tiếng chân chậm, đảo quanh, thoáng ẩn,thoáng hiện.
_ Chậc, chậc, thiên thần cánh trắng của tôi, tóm được cậu rồi! - Black Jack đảo bước nhẹ nhàng tiến vào giáo đường yên ắng.Chiếc bóng cậu ập thành một vệt tối choáng ngập cánh cửalớn trang hoàng với những phù điêu tinh xảo.
Đôi mắt ai đó rung rinh mở ra, hàng mi rợp che đôi mắt to tròn.Đồng tử mắt xanh lục xinh đẹp. Vệt môi cam nhạt cong lên nụcười, ý nghĩa của sự khinh bạc. Tay đưa lên trán làm dấuthánh.
_ Nơi này cũng đến phiên cậu đến sao? Mùi máu bẩn thỉu trên người cậu sẽ làm ô uế giáo đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...