Editor: KiL
Lúc mẹ của Diệp Lương Huy gọi điện đến, Hướng Vãn đang theo đồng nghiệp Tô Thuần đi dạo chợ đồ nội thất.
Cuối tháng này Tô Thuần kết hôn, nhưng còn một vài đồ dùng chưa mua đủ, sau khi tan làm liền kéo theo Hướng Vãn cùng đi dạo xem, thuận tiện để cô làm hộ hoa sứ giả cho mình.
Buổi chiều chợ đồ nội thất không có nhiều người lắm, cũng không phải cuối tuần hay ngày lễ, cửa hàng lớn vắng vẻ, nhiều nhân viên hướng dẫn mua sắm không có việc gì làm thì cùng nói chuyện phiếm chơi điện thoại, tự giải trí.
"Tiểu Vãn, lát nữa cháu đến thì thuận tiện đem theo bình giữ ấm qua đây, mang thêm ít thức ăn nữa nhé." Mẹ của Diệp Lương Huy ở đầu bên kia điện thoại nói với cô.
"Cháu biết rồi dì."
Mẹ Diệp biết bình thường Hướng Vãn cũng nói không nhiều, lại nghe ra cô đang bên ngoài, nên cũng không nhiều lời, chuyện muốn nói đã nói xong liền cúp máy.
Hướng Vãn đem điện thoại cất lại vào túi, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Thuần nhịn cười nhìn cô, đôi mắt cô ấy đẹp đẽ sáng ngời ánh nước.
Hướng Vãn khóa túi lại, lại ngẩng đầu lần nữa, cô nhướng mày: "Chị muốn nói gì?"
Tô Thuần bật cười, hỏi thẳng: "Vẫn còn gọi dì sao?"
Hướng Vãn liếc cô ấy một cái, "Cũng chưa làm giấy đăng kí kết đâu, không gọi dì thì gọi là gì?"
Nụ cười Tô Thuần càng sâu thêm, cuối cùng dứt khoát bám vào người cô, kề vào tai nhỏ giọng dò hỏi: "Này, chị hỏi thật, có phải em và Diệp Lương Huy vẫn chưa làm chuyện kia hay không?"
Tháng sáu, thời tiết bắt đầu khô nóng.
Nóc nhà các cửa hàng thâm thấp, bất tri bất giác khiến người ta tâm thần kích động.
Hướng Vãn là mỹ nữ trời sinh, lớn lên ngũ quan diễm lệ, không cần trang điểm vẫn rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, lúc cô cười rộ lên trông vô cùng sinh động, người nào vô tình liếc nhìn cô một cái cũng khó dời đi ánh mắt, lúc không cười cũng là một mỹ nữ duyên dáng an tĩnh.
Hơn nữa, dáng người cô cũng rất đẹp, phập phồng quyến rũ, mấy người bạn tốt đều kết luận rằng vẻ đẹp của cô có thể gây ra tai họa.
Quả thực từ nhỏ đến lớn có không ít người theo đuổi cô, chẳng qua sau đó thì sao, đều chùn bước, hoặc là nói nghe nhắc tới cô thì sợ vỡ mật, thế cho nên đến khi cô hai mươi bốn tuổi, thông qua việc xem mắt mới có được người bạn trai đầu tiên.
Một người phụ nữ bề ngoài không hề xấu mà tình sử lại chẳng có một mống, ít nhiều vẫn khiến người ta không khỏi tò mò.
"Chuyện kia là chuyện gì?" Là một cô gái ngây thơ, Hướng Vãn nghe đến vấn đề này vẫn có chút xấu hổ.
Tô Thuần dùng khuỷu tay huých cô một cái, "Giả vờ ngây thơ gì chứ, đừng nói với chị em nghe không hiểu, khách quan một chút, hử?"
Hướng Vãn cúi đầu, lấy mũi chân cọ cọ, nhẹ nhàng mở miệng: "Cô giáo Tô, chị hỏi thăm mấy chuyện không đứng đắn này, Lệ thiếu nhà chị có biết không?"
Lệ thiếu tên đầy đủ là Lệ Hành, chồng của Tô Thuần, tuy rằng chưa làm hôn lễ, chẳng qua là theo Hướng Vãn biết, hai người này đã sớm làm chuyện kia.
Tô Thuần phản bác: "Sao lại không phải chuyện đứng đắn? Chị nói cho em biết, lấy việc em và Diệp Lương Huy mới quen biết nhau nhờ vào xem mắt, thì việc này rất quan trọng, cũng rất đứng đắn --ai, đừng ngắt lời, mau nói mau nói."
Một "điểm mạnh" đặc trưng của phụ nữ đã kết hôn: Hóng chuyện.
"Chị đoán xem?"
"Chị đoán là vẫn chưa."
Hướng Vãn cười nhẹ, Tô Thuần tiếp tục truy vấn: "Chắc là vậy rồi."
Hướng Vãn không trả lời, giơ tay vỗ vỗ Tô Thuần, nói: "Chị hỏi việc này quá không đứng đắn, để hôm nào tìm lúc em không đứng đắn sẽ cùng chị nói tỉ mỉ, bây giờ em muốn làm chuyện đứng đắn khác."
Diệp gia mua phòng tân hôn ở ngay trung tâm thành phố, cách nơi làm việc của Diệp Lương Huy rất gần, cho nên bình thường anh ta đều ở bên này.
Hai người hẹn hò bốn tháng, Hướng Vãn đến đó cũng không nhiều, chỉ là ngẫu nhiên đến ăn cơm với anh ta.
Hướng Vãn lấy chìa khóa mở cửa, như thường lệ mở tủ giày ra, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy dép lê của mình, trong lòng buồn bực một chốc, lại đảo mắt nhìn trên mặt đất.
Ánh mắt đảo loạn một chút rồi ổn định trên mặt đất, ngay sau đó cô chậm rãi đứng lên, đem cửa tủ giày nhẹ nhàng khép lại.
Đôi vợ chồng già Diệp gia ra tay rất hào phóng, mua phòng ở gồm ba phòng ngủ hai phòng khách, ban công rộng rãi, thường có nhiều ánh sáng.
Trước kia Diệp Lương Huy còn đùa cô ban công lớn như vậy, sau này có thể cùng nằm trên ghế ngắm trăng vào buổi tối, thuận tiện làm chút chuyện tình thú.
Vừa nói xong, Diệp Lương Huy đã bị cô huých cho một khuỷu tay lên trên bụng, đau đến nửa ngày.
Lúc này, ban công ngày thường sáng sủa bị bức màn ngăn lại, trong nhà đen tối không một tia ánh sáng.
Ánh mắt Hướng Vãn quét một vòng trong phạm nhìn thấy, sau đó đi đến cửa phòng đang đóng chặt.
Cô mang đôi giày vải bệt, đi trên nền gạch hầu như không phát ra tiếng, chỉ nghe thấy trái tim ở trong lồng ngực nhảy bang bang, rất vui, lại có chút sung sướng không nói rõ được.
Tới trước cửa, cô dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Đôi giày xăng đan cao gót màu đen giống như một quý bà thanh cao đắc thế, nhìn cô cười lạnh lẽo.
Dây lưng tinh tế, gót giày tinh tế, thật xinh đẹp, cũng thật gợi cảm.
Mấy hôm trước Diệp Lương Huy đi công tác, nói bảy giờ tối sẽ xuống máy bay, đêm qua gọi cho cô cũng không nói muốn trở về sớm, mà chỉ hẹn cô về nhà cha mẹ anh ta ăn cơm.
Hướng Vãn liếc đồng hồ trên tay, bây giờ là năm giờ chiều.
Thời gian còn rất dư dả.
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Hướng Vãn mỉm cười, ngay sau đó bỗng chốc thu hồi nụ cười, ngẩng đầu, nhấc chân, đạp cửa.
Một tiếng vang lớn, khóa cửa bay rớt, cùng lúc cánh cửa mở bung ra, bấy giờ, thân hình lỏa lồ của Diệp Lương Huy còn chưa kịp xuống khỏi người phụ nữ.
Cảnh tượng trong phòng rất lộn xộn, quần áo rơi rớt một đường từ cửa phòng đến mép giường, gấp gáp khó nhịn cỡ nào, hai người trên giường không có nỗi một sợi chỉ, mỗi người lôi kéo một góc chăn, tận lực che lấp, bộ dáng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhìn có chút buồn cười.
"Tiểu Vãn, em...!em nghe anh giải thích..." Giọng Diệp Lương Huy có chút run rẩy.
Hướng Vãn nhìn người đàn ông trên giường, hỏi: "Giải thích cái gì?"
Người đàn ông nghẹn lời, giải thích cái gì đây?
Bị bắt gian trên giường còn giải thích được sao? Chẳng lẽ nói anh và cô ấy đang đùa nhau? Ha hả, không cẩn thận một chút lỡ đùa ra lửa rồi.
Trong lòng Diệp Lương Huy chột dạ, nhưng mà lại muốn giải vây, thấy Hướng Vãn chưa có hành động gì, liền nói: "Anh là lần đầu tiên, thật sự, trước đó anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em, em tin anh, anh nói thật, em nhất định nhất định phải tin anh...."
"Diệp Lương Huy." Hướng Vãn nhíu mày, cắt ngang người đàn ông đang lải nhải, cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Anh có biết đời này tôi hận nhất là dạng người gì không?"
Diệp Lương Huy sửng sốt, người bạn gái này anh ta đã hẹn hò bốn tháng, nhưng có cảm giác giống như lúc vừa mới quen nhau.
Lúc đó người giới thiệu nói cô tính cách sáng sủa, hoạt bát hướng ngoại, nhưng anh ta cảm thấy cô rất nhiều lúc an tĩnh đến kì cục.
"Chính là loại đàn ông không biết quản nửa thân dưới, chịu chết đi." Người phụ nữ đang bình tĩnh đột nhiên hóa thành cọp mẹ, dáng người mạnh mẽ nhảy lên.
Cảnh tượng kinh tâm động phách có thể so sánh với phim bom tấn Hollywood.
Đai đen Taekwondo đối phó một đôi cẩu nam nữ, giá trị vũ lực dư dả.
Người đàn ông cao to trong khoảnh khắc bị đánh thành đầu heo, không nói nổi một tiếng xin tha; người phụ nữ câu tam đáp tứ* cũng chẳng tốt hơn, bị nắm tóc đá ra cửa, lúc "tiếp đất" rơi hai cái răng cửa, chảy một miệng máu, trực tiếp hôn mê.
*câu tam đáp tứ: chỉ người không đàng hoàng, không đứng đắn
Đã lâu Hướng Vãn không đại khai sát giới, trận này đánh cho toàn thân cảm thấy sung sướng, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái.
Cô sảng khoái nhưng lại dọa cho hàng xóm cách vách sợ chết khiếp, kết quả là trực tiếp khiến người cho rằng đã xảy ra thảm án diệt môn, trốn vào phòng báo cảnh sát.
Lúc 120 cùng 110 gào thét tới nơi, Hướng Vãn mới cảm thấy vấn đề có chút lớn.
Nhân sinh lần đầu tiên cô vào cục cảnh sát.
Việc đã đến nước này, Hướng Vãn cũng không rảnh lo thể diện, cô gọi điện thoại cho Tô Thuần.
Bố chồng Tô Thuần là Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố, Lệ Hành chồng cô ấy trước khi chuyển nghề cũng là Thiếu tá vũ cảnh*, có mấy người anh em cũng ở trong giới quân cảnh**.
*vũ cảnh: cảnh sát vũ trang
**quân cảnh: cảnh sát trong quân đội
Có người chiếu cố, tự nhiên bớt việc rất nhiều, Hướng Vãn làm xong ghi chép liền trở về.
Ra tới cửa, nữ cảnh sát trung niên phụ trách việc ghi chép lời nói thấm thía mà khuyên cô hai câu: "Cô gái, có năng lực tự bảo vệ mình là tốt, nhưng cũng phải có chừng mực, lỡ đâu rước họa vào thân mình thì chẳng phải được lợi cho bọn đàn ông xấu sao."
Thái độ Hướng Vãn thành khẩn: "Cảm ơn cảnh sát, tôi biết sai rồi, trở về nhất định cải tạo thật tốt."
Hướng Vãn không gọi xe, đôi tay nhét trong túi quần, lắc lư một đường đi về tiểu khu.
Đây là một tiểu khu cũ, bức tường màu xám, cửa sổ loang lổ, cho thấy sự thăng trầm của thời gian.
Hướng Vãn đứng ở lối vào hành lang, ngẩng đầu nhìn lên tầng cửa sổ nhà mình.
Quả nhiên, sau khi vào cửa, Hướng nữ sĩ đến cơm cũng không nấu, dù bận vẫn ung dung ngồi chờ cô trên sô pha trong phòng khách.
Hướng Vãn biết đây là muốn giáo huấn, cũng lười trốn tránh, trực tiếp đi qua ngồi trên ghế mà Hướng nữ sĩ đã chuẩn bị sẵn, ngữ khí thành khẩn mà mở miệng: "Mẹ, ngài nói đi."
Hướng nữ sĩ thật sự không khách khí với cô, thao thao bất tuyệt nói năng lưu loát hơn nửa tiếng đồng hồ, Hướng Vãn không mở miệng nói một câu, càng không đáp trả, chỉ có lúc Hướng nữ sĩ hỏi "Nghe không", "Hiểu không" đại loại mới gật gật đầu.
Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, cô đã sớm hiểu được đường lối của mẹ già mình, tám chữ to: Thẳng thắng khoan hồng, kháng cự nghiêm trị.
"Đi rót cho mẹ ly nước." Hơn nửa tiếng sau Hướng nữ sĩ tự mình tắt lửa.
Hướng Vãn nhảy xuống ghế, đi vào phòng bếp rót nước cho mẹ.
Mẹ cô cầm lấy uống hai ngụm, lúc này tính tình đã dịu xuống, lời nói cũng hoà hoãn hơn nhiều: "Thứ bảy con theo mẹ đến bệnh viện thăm Diệp Lương Huy."
"Con đi thăm anh ta?" Cô trừng lớn đôi mắt, dừng một chút rồi nói, "Là anh ta có lỗi với con, con chẳng có lí gì để đi thăm anh ta."
Hướng Duy Trân đặt ly nước lên bàn trà trước mặt, "Nói thế nào thì việc con đánh người luôn là không đúng, xuống tay còn không biết nặng nhẹ, con nhìn gương mặt của cậu ta xem, to hơn cái đầu heo rồi, người ta không kiện con là may mắn của con đấy."
"Con không đánh cho anh ta tàn phế là anh ta được lợi đấy." Thấy mẹ cô lại trừng mắt lên, cô liền không có tiền đồ mà cúi đầu, yếu ớt giải thích, "Con cũng không phải không có chừng mực, chỉ có mặt anh ta khó coi, rớt vài cái răng mà thôi, không đến mức mất mạng."
"Có lý quá nhỉ?"
"Không phải." Hướng Vãn cúi thấp đầu, "Con chỉ nói sự thật."
Hướng Duy Trân nhìn con gái, ngày thường xúc động dã man, lúc đánh nhau thì giống như dã nhân, cũng chỉ có ở trước mặt bà sụp mi nhu thuận, chẳng qua nghĩ đến việc con gái cũng là người bị hại, người làm mẹ có chút không đành lòng, ngữ khí hoà hoãn một chút nói: "Được rồi, quyết định vậy đi, thứ bảy cùng mẹ đến bệnh viện, cho dù là không thăm hỏi cậu ta, người lớn hai nhà chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, đem việc các con làm rõ."
Hướng Vãn vươn cổ ngẩng đầu: "Làm rõ?"
"Chẳng lẽ con còn muốn cùng cậu ta tiếp tục?"
Đương nhiên là không, người đàn ông lên giường cùng người phụ nữ khác trước mặt cô còn có thể muốn gì, muốn được sao.
Nói chuyện xong, Hướng Duy Trân đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm, đi đến nửa đường bỗng nhớ ra một việc, quay đầu hỏi Hướng Vãn: "Có phải thứ bảy con còn đi tụ tập với đồng nghiệp hay không?"
Hướng Vãn trả lời: "Đúng vậy, nhưng mà là buổi tối."
Hướng Duy Trân nghĩ nghĩ, "Vậy chủ nhật rồi đến bệnh viện, miễn cho ảnh hưởng đến tâm tình của con, ai, hy vọng lần này có thể gặp được người có duyên."
Hướng Vãn: "......"
Cô buồn phiền về việc kết hôn như vậy sao? Có sao?
Trước kia, Hướng Vãn cảm thấy chỉ dựa vào diện mạo của mình vẫn có giá trên thị trường, nhưng đêm nay bị bạn trai cắm sừng như vậy, cô bỗng nhiên có chút không xác định được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...