: Anh hùng giáo huấn
Giang Tuyền Phi cùng Lâm Hiền Nhân đi ước chừng nửa canh giờ, nghiêm mặt trở về. Lâm Hiền Nhân kéo ghế, tùy tay sờ áo, lôi ra một hộp gấm nhỏ đặt trước mặt Lâm Thục Nhân, đúng là cái hộp Nhất Dạ Xuân cao !
Sở Ngạo Thiên tò mò nhanh chạy lại xem, xoay dịch người ra để xem, nhất thời nhãn tình sáng như sao:
“Di, đây hẳn là…..”
“Sở… Sở công tử…..”
Giang Tuyền Phi luống cuống tay chân nhỏ giọng nói, khiến cho Sở Ngạo Thiên vẻ mặt buồn bực, lập tức bị Lâm Thục Nhân trừng mắt nhìn, hắn như con chuột lủi ra sau Lâm Hiền Nhân.
“Như thế nào?” Lâm Thục Nhân là người đầu tiên mở miệng.
Lâm Hiền Nhân khẩu khí không giận dữ chút nào, ngược lại có phần hiếu kì:
“Này không phải xuân dược sao? Ngươi đã không biết được, cớ gì lại….? Làm ta không biết đem tặng người ta ? Ngươi có biết vật này dùng ra sao không ? Chu đại trưởng kia vừa mới sát vào tay, rồi chạm vào người một cái…. Khụ khụ… liền… khụ khụ… kết quả liền…… liền dính luôn ! Gỡ nguyên một đêm cũng không được, nếu không phải có thủy dược độc môn của Giang đại phu, hắn chắc chắn sẽ thành trò hề, đảm bảo không dám nhìn mặt ai luôn !”
Lâm Thục Nhân trừng mắt nhìn Giang Tuyền Phi, hạ giọng rít lên:
“Thật sự là vất vả Giang đại phu rồi.”
Giang Tuyền Phi không khỏi run lên, lắp bắp:
“Không , không cần khách khí…..”
“Lão Nhị, ngươi như vậy là sao ? Bị người ta lừa à ?”
Tiểu tử lần đầu xuống núi, kinh nghiệm giang hồ không nhiều, bị người lừa lọc cũng là chuyện bình thường, Lâm Hiền Nhân thật là không có cách trách cứ thở dài:
“Quên đi, về sau cẩn thận một chút là được rồi.”
“Việc của Chu Khi Đông sao này làm sao đây ?”
“Đừng nói nữa, bộ dáng hắn chính là nghĩ ta cố ý, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch oan ức.”
Nhìn đại ca vẻ mặt phiền muộn, Lâm Thục Nhân rất không đành lòng, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, đơn giản thủ tiêu Chu Khi Đông, êm thấm đôi bề.
Tựa hồ nhìn thấy hắn rục rịch, Lâm Hiền Nhân vội nhắc:
“Việc này dừng ở đây, ngươi đừng tiếp tục gây thêm chuyện, để xem động thái hắn như thế nào, Danh Kiếm môn tốt xấu là võ lâm đệ nhất chính phái, phần mặt mũi này Thuần Dương phái thế nào cũng phải để lại cho chúng ta thôi.”
Lâm Thục Nhân gật gật đầu, tạm thời buông ý tưởng giết người diệt khẩu, ánh mắt nhanh chóng quay về dán lên người Giang Tuyền Phi, nói:
“Giang đại phu quả là thần y, tại hạ thấy trong người có chút không khỏe, thỉnh Giang đại phu giúp ta chẩn bệnh.”
Giang Tuyền Phi lạnh người run lẩy bẩy, muốn nói cái gì cũng không mở miệng nổi.
“Thục Nhân, không thoải mái sao ?”
Sở Ngạo Thiên khẩn trương hỏi, thừa cơ sờ soạn trên thân thể Lâm Thục Nhân.(Ặc)
Lâm Thục Nhân mỉm cười, đem Nhất Dạ Xuân cao cầm lên, dịu dàng nói:
“Đừng lo lắng, có Giang đại phu ở đây kia mà, ngươi cùng đại ca cứ ra ngoài trước đi.”
“Ta không đi !”
Sở Ngạo Thiên nói một cách quật cường.
“Ngoan, nghe lời.”
Lâm Thục Nhân vuốt ve xoa đầu vuốt cổ cổ Sở Ngạo Thiên dỗ dành.
“Em dâu, chúng ta đi ra ngoài đi, không cần quấy rầy Giang đại phu chẩn bệnh.”
Lâm Hiền Nhân đã muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Ngạo Thiên ủy khuất đứng lên, lại ủy khuất theo sát Lâm Hiền Nhân đi ra ngoài, sau thì ủy khuất quay lại nhìn Lâm Thục Nhân một cái rồi mới phân phó Giang Tuyền Phi:
“Hảo hảo xem bệnh cho Lâm Thục Nhân đi.”
Cạch————————————————
Thế là hết ~
Ý thức của Giang Tuyền Phi nhờ thanh âm này mà thanh tỉnh lại, tứ chi lập tức lại nhũn nhão như bún, hắn ngồi phịch dựa vào cửa cào cào giống miêu muốn chui ra ngoài, trong lòng gào thét:Giáo chủ đại nhân phụ thân của ta, ngươi không thể bỏ lại ta chịu trận a !!!
“Giang.tiên.sinh.”
Lâm Thục Nhân chậm rì rì phun ra ba chữ.
Nước mắt Giang Tuyền Phi nhanh chóng rơi thành dòng, hắn sợ Lâm Thục Nhân như chuột thấy mèo, như thỏ thấy chó săn, Lâm Thục Nhân chính là khắc tinh của hắn, không, là sát tinh, chuyên môn rút ngắn tuổi thọ của hắn !
“Lâm nhị công tử….. Không, Lâm Nhị gia, đây là hiểu lầm, thật sự là hiểu làm !”
“Nga?”
Lâm Thục Nhân chờ y giải thích.
“Ta, ta chắc là lấy nhầm, thật sự là lấy nhầm rồi !”
Giang Tuyền Phi nhanh chóng lôi trong tay áo ra cái gì gì, lại vội quá mà đánh rơi xuống đất, luống cuống tay chân một trận mới nhặt được lên, là một cái tiểu hạp màu đỏ, đưa cho Lâm Thục Nhân, nhợt nhạt cười:
“Đây mới là Nhất Dạ Xuân cao, hai tiểu hạp rất giống nhau, ta nhất thời lẫn lộn, còn…..Hoàn hảo Lâm Nhị gia không bị thương.”
Lâm Thục Nhân liếc liếc mắt nhìn cái hòm nhỏ kia một lát, nói”
“Phải không?”
“Ta thề, Nhị gia nếu không tin, tìm người thử xem.”
Giang Tuyền Phi bị y nói như thế chân đã muốn nhuyễn xuống, muốn tìm cái gì đó đễ chống đỡ.
“Ân.”
Lâm Thục Nhân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó nói:
“Vậy ngươi dùng cho ta xem.”
“A?!”
Giang Tuyền Phi kinh hãi.
Lâm Thục Nhân đem cái hộp cao giả đặt bên cạnh hộp cao thật, nói:
“Hai chọn một, tùy ngươi lấy một cái.”
Giang Tuyền Phi sợ tới mức liên tục thối lui, cầu xin nói:
“Nhị gia, Nhị gia ngươi là đại nhân đại từ đại lượng, tha ta lần này đi !”
“Ngươi nếu không chọn ta giúp ngươi chọn.”
Lâm Thục Nhân nở nụ cười tà mị, lấy đại một cái hộp lên.
“A a a, CỨU—————————————————— khụ khụ ! “
Tiếng cầu cửu của Giang Tuyền Phi vừa ra khỏi miệng, Lâm Thục Nhân đã dụng Quỷ Cước Âm U áp sát bóp chặt yết hầu hắn. Giang Tuyền Phi phì phò thở, nước mắt nước mũi đều giàn dụa, muốn nói cái gì cũng không nói được.
Lâm Thục Nhân chỉ sử dụng lực đạo vừa phải, tránh gây tai nạn chết người, nhưng lực sử ra cũng có thể gọi là khổ hình. Hắn đối với Giang Tuyền Phi đang thống khổ lăn lộn nói:
“Ta biết thân phận của ngươi, cũng biết thân phận của hắn .”
Giang Tuyền Phi nghẹn họng trân trối nhìn, đến mức mặt đỏ bừng. Hắn kia không phải nói Sở giáo chủ thì còn ai ?
“Ta sẽ không thương tổn đến hắn, cho nên ngươi đừng cố làm ra vẻ.”
Uy hiếp của Lâm Thục Nhân nghe có vẻ yếu ớt, kì thực như sóng ngầm mãnh liệt, hắn quơ quơ niết niết Nhất Dạ Xuân cao giả trong tay.
“Hôm nay coi như giáo huấn một trận, nếu có lần sau, chớ trách ta hạ thủ không lưu tình.”
Giang Tuyền Phi chỉ lo hết nước mắt, Lâm Thục Nhân mở tay Giang Tuyền Phi ra thành chưởng, đem cao sát vào lòng bàn tay hắn.
“Nói nhiều thì dễ sai nhiều, sai nhiều thì dễ gặp họa sát thân, hiểu chưa?”
Giang Tuyền Phi khụ khụ hít vài ngụm khí, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Thục Nhân nâng bàn tay hắn lên, trên tay cơ hồ toàn là cao dược. Hắn muốn giãy, lại không hiệu quả một chút nào, chỉ thấy bàn tay hắn càng ngày càng gần , càng ngày càng gần ———————
Gào thét kịch liệt của Giang Tuyền Phi lập tức bị áp trở lại vào miệng……
Giang Tuyền Phi từ trong phòng đi ra thì phát hiện Sở Ngạo Thiên còn đứng ngoài cửa, Sở Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn hắn một thân chật vật, một hồi lâu mới nói nói:
“Ngươi bụm mặt gì chứ ?”
Giang Tuyền Phi hai mắt đẫm lệ lưng tròng, bụm mặt mãnh liệt lắc đầu, rất giống loại cô nương chịu khi dễ, nhanh chóng chạy xuống lầu. Sở Ngạo Thiên không rõ tình trạng, tuy là lo lắng, nhưng trước mặt vẫn là lấy việc Lâm Thục Nhân làm trọng, chạy nhanh vào phòng.
Thấy có người tiến vào, Lâm Thục Nhân thuận tay chụp lấy cái hòm đỏ nhỏ trên bàn thu vào túi áo, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Ngạo Thiên.
“Thục Nhân, ngươi thế nào?”
“Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Lâm Thục Nhân ôn nhu đem Sở Ngạo Thiên đang tới gần hãm trong ngực, nghĩ thầm, nên đem cái Nhất Dạ Xuân cao thật giữ lại, chờ đến khi nào đó cũng có thể dùng, xem công dụng ra sao.
Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Edit : Nhược Tàn-Beta: Đông Huyền
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...