Ngày xửa ngày xưa có, có tòa núi Anh Hùng, trên núi Anh Hùng có đỉnh Anh Hùng, trên đỉnh Anh Hùng lại có Anh Hùng giáo.
Cứ nhắc tới anh hùng, mấy kẻ lặn lội trên giang hồ rất chi là sùng bái, hận không thể chiếm một ghế ở anh hùng hội đương đại. Chính là như thế nào mới là anh hùng ? Làm sao mới trở thành anh hùng ? Làm sao mới trở thành đại anh hùng ?Xôn xôn xao xao, thiên kì bách quái. Kết quả là, các gia ôm ấp khát khao vô hạn cái khí khái anh hùng, tranh chấp xem ai là “anh hùng” cứ thế kéo dài.
Anh Hùng giáo, xưng là Ma giáo, Tà giáo, đừng mũi chịu sào,hứng chịu ánh mắt chòng chọc của các đại gia, bị nhân sĩ chính đạo khinh thường – một đám tà ma ngoại đạo cũng dám xưng bậy là anh hùng, buồn cười đến chết mất !
Giáo chủ Anh Hùng giáo Sở Ngạo Thiên, người mang tuyệt kỹđứng đầu bảng vàng võ lâm, tuổi còn trẻ mà đã nhoi lên đỉnh trên giang hồ, dùng ánh mắt sắc bén quyến rũ của hắn miệt thị những kẻ chính đạo không đánh lại hắn, một mình tận hưởng khoái ý “nhất lãm chúng sơn tiểu” (thoáng nhìn hết núi con – trích Vọng Nhạc của Đỗ Phủ). Thế nhưng cao xứ bất thắng hàn (ý nói người tài cao khó kết bạn – trích bài Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Đông Pha), sống mà không có đối thủ thật tịch mịch, cùng cô độc, làm hắn không khỏi nổi lên một tia phiền muộn.
(*** 2 chú thích trên ở nhà thapnhanthapsac.wordpress xin về)
Giờ này khắc này, nam nhân cao ngạo vô địch thiên hạ kia đang chèo kéo kẻ được xưng là Tam Thiên Lô Não ( đại khái Tàn ta hiểu là ba ngàn cái nơ ron thần kinh, ách )- Tả Sử Anh hùng giáo Phạm Đình Chí thành một trận cuồng phong mè nheo nhiễu sự. “Ta không thiết sống, ta không thiết sống !” Sở Ngạo Thiên giậm giậm chân, còn muốn bổ nhào xuống đất ăn vạ luôn.
“Giáo chủ bớt giận, bộ dáng này chỉ làm người ta chê cười thôi.” Phạm Đình Chí quá rõ ràng tính nết Giáo chủ, được đằng chân lấn đằng đầu, cho nên phải kiên quyết đả kích yếu điểm.
Sở Ngạo Thiên che mặt khóc không ra nước mắt: “Ta có cái gì không tốt ? Phạm tả sử ngươi nói, bản Giáo chủ có cái gì không tốt !”
“Giáo chủ a, ngươi không phải trước giờ đều muốn làm đại anh hùng sao, người ta dối trá, ngươi tốt làm chi ! ” Phạm Đình Chí liên tiếp trách mắng, bày ra cả bảy tám mươi huấn điều trong giáo.
Sở Ngạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng, bản giáo chủ là muốn trở thành đại ma đầu lưu danh vạn dặm, đối nhân xử thế phải có khí thế của một ác nhân ! Ta sẽ sai người lôi tiểu tử kia về đánh gãy tay chân, xem xem hắn còn có nguyện ý hay không !”
“Giáo chủ anh minh” Phạm Đình Chí hát đệm bên cạnh.
Nguyên lai Giáo chủ đệ nhất thiên hạ không chịu nổi tịch mịch dày vò đã dưỡng một tiểu nam sủng, suốt ngày ôm trong tay mà cưng chiều, trình độ cưng chiều có thể khiến kẻ khác giận tím mặt tím mũi, nhưng chính là vì thế, tiểu tử được giáo chủ tận tâm sủng ái lại bỏ chạy, làm Sở giáo chủ hận đến chết đi sống lại.
“Nhưng mà….” Sở Ngạo Thiên nhất thời lại trở nên u ám“Biết tìm ở đâu bây giờ…? ” Người đã chạy xa vạn dặm, còn không biết chạy hướng nào .
Phạm Đình Chí nghĩ thầm, không thấy mới tốt, thật không biết tiểu tử kia có cái gì, mặt ngoài thành thành thật thật, trong bụng một bồ dao găm, diện mạo cũng thường, bất quá có chút kiện khí dương quang, vừa vặn đạt chỉ tiêu của Giáo chủ, Giáo chủ liền đem cả tim cả gan ra mà cưng chiều.
Giáo chủ trời sinh con nhà võ, thần công cái thế đố ai địch nổi, cho dù chính đạo nhân sĩ kinh thường cũng vài phầnkính sợ. Thế nhưng có tài cũng tất có tật , vị giáo chủ vô địch này với chuyện nhân tình thế thái lại không giỏi, cực kì dễ động lòng, cũng cực kì dễ tổn thương. Sở giáo chủ thật giống như một cái cửa sổ phết hồ dán giấy, có thể dùng một ngón tay chọc nhẹ cũng rách, rách xong ….. thì dán lại!
“Giáo chủ ở cùng hắn nhiều ngày như vậy, cũng không biết trong đầu hắn chứ cái gì sao?”
Sở Ngạo Thiên một trận nam khan , lắc đầu.Kinh nghiệm tình cảm không cao, dẫn đến chỉ số thông minh cũng không cao nốt, nhưng Sở giáo chủ cũng không phải loại nhược trí thiểu năng, hắn chỉ là vì công phu quá cao, ngày ngày chỉ dùng vũ lực giải quyết mọi vấn đề, đến suy nghĩ cũng lười. Mà thứ đầu óc này, không dùng lại càng mòn IQ, đã đầnlại lười nghĩ, một thời gian sau, đầu óc Sở giáo chủ cuối cùng cũng thành bã đậu.
May mắn là trong giáo có một đoàn toàn những kẻ thông minh mưu trí nhất võ lâm, lại có nhân vật như Tam Thiên LôNão bên cạnh, hắn chỉ cần tiếp tục dùng vũ lực là ổn rồi.
“Giáo chủ yên tâm, chúng thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực”. Phạm Đình Chí nói, ý nói tạm thời sẽ sai một vài người truy tìm,đừng nên ôm hy vọng.
Sở Ngạo Thiên tâm tình rơi xuống tận đáy cốc, vẻ mặt sầu bi. Đúng lúc này, nghe bên ngoài vang lên một trận cười như chuông bạc lanh lảnh của nữ tử, lại thấy tiến tới là một cẩm y công tử, khuôn mặt xinh đẹp, đi lại nhẹ nhàng, dáng người vài phần thướt tha, rõ ràng là nữ phẫn nam trang. Nàng chính là Hữu Sứ Anh hùng giáo Miêu Nguyệt Hoa, trời sinh tính tình dũng cảm hào phòng, thích cải nam trang, có danh xưng Hữu Nguyệt công tử.
“Giáo chủ! ” Miêu Nguyệt Hoa khấu kiến Sở Ngạo Thiên, nói : “Tiểu tử kia thật có phúc mà không biết hưởng, có tìm về cũng vô dụng, không bằng thuộc hạ đưa người đến Hoa nhai (phố hoa) một chuyến, tiện thể ngó xem mấy tiểu quan ?
“Hồ nháo!” Phạm Đình Chí tức giận giậmgiậm chân, kẻ đừng đầu giáo suốt ngày lưu luyến mấy chỗ trăng hoa, chẳng phải là cái cớ cho thiên hạ nhạo báng ?
Miêu Nguyệt Hoa liếc nhìn hắn một cái thập phần khiêu khích: “Giáo chủ ngày ngày tổn hao tâm trí, sao có thể không có ai để tiêu khiển, lẽ nào để ngươi đến bồi ?”
“Ngươi… ngươi !!!!” Phạm Đình Chí chán nản, hắn luôn khinh thường mấy kẻ dùng sắc thị nhân, mà giáo chủ hắn luôn luôn lại thích thứ tầm thường này, hết lần này đến lần khác đều…
“Miêu Hữu Sử, ý kiến rất hay.” Sở Ngạo Thiên đạpngay u ám trong lòng, nhất thời xuân về hoa nở.
Phạm Đình Chí nhìn chủ nhân hưng trí bừng bừng không khỏi tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám nhiều lời, lúc Giáo chủ mất mát rất có thể đả kích, nhưng đã cao hứng lên thì có trời mới cản được, đành trơ mắt nhìn Miêu Nguyệt Hoa mang Sở giáo chủ hoa phố thẳng tiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...