Chương 27
Ngồi trên xe buýt, Như Kỳ vẫn không thể nào quên được ánh mắt đó, sự lạnh lẽo như muốn đông cứng tất cả mọi vật trên thế gian này, lạnh đến mức một người lạnh lùng như nó cũng phải sợ hãi.
Như Kỳ khẽ khép mắt, đó là chàng trai đẹp nhất mà nó được thấy từ trước đến giờ, tuy chỉ khẽ nhìn thoáng trong chốc lát nhưng cách mà đôi mắt lạnh lẽo hờ hững đó nhìn nó, khuôn mặt đẹp không tì vết, cả bờ môi hé mở như đang mời gọi kia làm nó không muốn dời mắt. Chàng trai ấy nửa nằm nửa ngồi giữa một đống vật dụng thể thao nhưng vẫn không khiến Như Kỳ thấy nhếch nhát, ở anh toát ra thứ gì đó cuốn hút ánh mắt nó, làm cho đầu óc vốn đơn giản của Như Kỳ phải rối loạn, phải suy nghĩ.
...
Như Kỳ thờ thẫn bước qua cánh cổng sắt cao vút, không chú ý lại đâm phải bức tường thịt người.
- Này, ai cho cậu đến trường vậy hả?
Thiên Kỳ đứng khoang tay, làm ông hung thần hung hăng trừng mắt chất vấn.
- Tôi đến trường còn cần cậu cho phép à?
Như Kỳ khẽ đảo mắt nhìn người trước mặt mình một cái rồi lách qua người cậu mà bước thẳng vào nhà.
- Như Kỳ, tôi về rồi, cậu không vui sao?
- Có gì vui?
Thiên Kỳ chờ Như Kỳ an ổn ngồi vào ghế mới sáp tới tay bắt mặt mừng, biểu cảm cún con mà lấy lòng, nhưng đáp lại cậu vẫn là thái độ lạnh nhạt của nó, ai kêu biết trước hôm nay chỉ đến trường làm quen mà không nói cho nó biết, hại nó hôm nay một mình tới trường còn gặp phải một đống rắc rối, bản sư tỷ vẫn còn giận lắm đấy.
- Cậu...
Thiên Kỳ nghẹn họng.
- Có quà sao?
- Cậu...
Nghẹn họng tập hai.
- HOÀNG... NHƯ.... KỲ.....
- Chuyện gì?
- Cậu...
- Này, hai cậu làm gì mà ồn ào vậy hả?
Ngọc Linh vừa bước vào cửa đã vang vang giọng nói của mình, khiến Thiên Kỳ như tìm được đồng minh vui mừng ra mặt.
- Có liên quan tới mày sao?
Như Kỳ không mặn không nhạt cắt đứt sự vui mừng vừa mới chớm nở của Thiên Kỳ.
- Này... mày nói vậy là sao?
- Là muốn gây chuyện với mày đấy?
- Mày...
Bạn Ngọc Linh của chúng ta nghẹn ngào, cố gắng vắt óc suy nghĩ thử xem mình đã làm gì đắc tội với sư tỷ rồi.
- Này... không phải hôm nay mày đã đến trường đó chứ?
Đáp lại Ngọc Linh là ánh mắt đồng tình của Thiên Kỳ.
- Như Kỳ thân mến, đừng giận mà, tại mày cứ khăng khăng đi đó chứ, bọn tao đã bảo đừng...
- Có nghĩa đây là lỗi của tao, tự làm tự chịu?
- Hả?... Không... Không... Đây là lỗi của bọn tao...
Như Kỳ nhướng mày nhìn hai người đang khoa tay múa chân nói trước mặt, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Gì chứ? Hôm nay hai người này ngốc đột xuất sao, còn không biết đem quà ra đây?
- Quà đâu?
- Bla... bla... HẢ?.....
Nếu hai người này ngốc đột xuất, thì bản sư tỷ cũng không ngại chắc cho hai người biết. Chưa từng nghe câu “ đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn” à? Ngu ngốc!
Nhưng mà... hai người kia cũng không cần có kiểu biểu cảm như vậy chứ?
Nhìn thứ trên tay của Ngọc Linh, Như Kỳ không chút chần chừ giật phắt, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thiên Kỳ, cậu chàng buồn bã lôi từ trong va li ra một đống lỉnh khỉnh, liên tục thầm gào thét trong lòng, cứ định tối nay cùng bạn nào đấy hạnh phúc bên nhau mở từng gói, từng gói, ai đâu ngờ nàng ta lại... Ôi thần lãng mạn, ngài đang ở đâu? Tới cứu vớt bạn nữ này với!!
Như Kỳ liếc nhìn vẻ tiếc hận của Thiên Kỳ, kéo tay Như Kỳ đi thẳng lên phòng, để lại cậu ta một mình giữa đống quà.
Thích tự kỷ? Xin cứ tự nhiên.
...
- Thật không, mầy không được nuốt lời đâu đấy?
Như Kỳ liếc mắt nhìn cô bạn vì vui quá mà nhảy tung tăng giữa phòng hệt như một con khỉ con. Hôm nay liếc hơi nhiều, mắt mỏi cả rồi nè.
- Phải, tối nay tao sẽ nói chuyện với Thiên Kỳ.
- Mầy còn chưa nói?
- Uhm...
- Thôi đi, còn lâu ông nội đó mới đồng ý cho mầy qua nhà tao, hic... vậy mà...
- Tao tự có cách, yên tâm mà về dọn phòng cho tao đi.
- Cách gì? Nói tao nghe thử coi. Hay là...
Ngọc Linh nhìn Như Kỳ cười một cách nham hiểm, cô nàng này càng ngày càng không trong sáng một chút nào cả, Như Kỳ cũng chẳng thèm đáp, từ tốn uống một ngụm trà. Thiên Kỳ à? Cậu ta có thể kháng cự yêu cầu của bản sư tỷ sao? Nghĩ đến cậu chàng, Như Kỳ không chủ động lại giương khóe môi.
Ngọc Linh nhìn Như Kỳ mà thầm giật mình, cô bạn của cô đã thay đổi rất nhiều sau khi tỉnh dậy, không còn vẻ bất cần mà thay vào đó là sự điềm tĩnh thu hút ánh nhìn của mọi người, cứ nhìn tư thế nó ngồi uống trà kìa, không hề thua kém những cô tiểu thư nhà giàu khác. Xinh đẹp, thông minh, tao nhã. Hoàng Cẩm Uyên kia có cái gì để so sánh với bạn của nhỏ. Cứ nghĩ đến hai mẹ con bọn họ, Ngọc Linh càng cảng thấy tội nghiệp thay. Kể từ ngày Như Kỳ tỉnh lại, ngày tàn của bọn họ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
---
Phòng Như Kỳ, tối hôm đó...
- Không được.
Tiếng la thất thanh của Thiên Kỳ làm mấy cô giúp việc dưới lầu phải giật mình, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Haizz... cậu chủ bọn họ đẹp trai như vậy.... Mợ chủ không kiềm chế được cũng là chuyện dễ hiểu nha...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...