Cô vừa nói xong, điện thoại bên cạnh rung lên.
Sau khi cô ở lại nhà Hứa Ninh Thanh thì thêm Wechat với hắn để tiện liên lạc, đặt một cái ghi chú cực kì nghiêm túc "Chú".
[Con quỷ nhỏ, về nhà ăn tối hay là ăn bên ngoài? ]
Xung quanh có hai cái đầu khác cũng chồm qua bên này.
Phàn Hủy: A a a a a a! Nhanh nhanh nhanh, đừng vẽ nữa! Chú cậu gọi về nhà ăn cơm kìa!
Mạnh Thanh Cúc: Mẹ nó vẽ cái gì nữa! Về nhà theo đuổi tình yêu a!
Thường Lê lập tức trả lời "về nhà ăn cơm", đằng sau còn kèm theo ba dấu chấm than.
Cô thu xếp giấy bút trên bàn thành một chồng rồi chạy đi, bắt một chiếc taxi về nhà.
Thời điểm tan tầm, đường phố chật chội hỗn loạn, Thường Lê thúc giục hai lần, bác tài xế chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Cháu gái, cháu tự xem tình hình đường xá như thế nào a, cũng không thể bay qua."
Sau khi bác tài xế đậu xe gần khu chung cư, Thường Lê liền trực tiếp nhảy xuống chạy như bay về nhà.
Mùa hè nóng bức, đến khi cô chạy tới thang máy ấn nút lên tầng thì mồ hôi đã nhễ nhại, chảy dọc theo hàng rơi xuống chiếc cằm trắng nhọn.
Cô húp từng ngụm không khí, trước ngực phập phồng, ngước nhìn số tầng không ngừng lên cao.
Kết quả chạy về đến nhà thì phát hiện chẳng có ai cả.
Thường Lê:?
Nàng lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn: Cháu đã về rồi, chú không ở nhà sao?
Hứa Ninh Thanh trả lời: Ta không về ăn, đặt cho cháu đồ ăn bên ngoài giống hôm qua, rất nhanh sẽ đến.
Một giây sau, chuông cửa vang lên.
Một phút sau, một mình Thường Lê ngồi nhìn cơm lươn cùng cá hồi ở trên bàn.
"..."
? Thứ khốn nạn.
Tức thì tức, nhưng trên đời duy chỉ đẹp trai và cơm lươn là không thể phụ lòng, Thường Lê vẫn là ăn hết sạch, sờ sờ cái bụng no căng, thừa dịp Hứa Ninh Thanh không ở nhà thả Bánh Bánh ra khỏi phòng ngủ cho nó hoạt động một chút, còn bản thân thì ôm bản thảo tiếp tục hoàn thành.
Hiệu xuất làm việc mảng hội họa của Thường Lê vô cùng cao, đến đêm đã vẽ xong, tan học ngày hôm sau liền bắt đầu.
Lý Khâm chuẩn bị sơn nước, sơn xịt, găng tay, cọ to cọ nhỏ và nước lau, Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc cùng nhau phác họa nắm đấm và khẩu hiệu bằng sơn màu đen.
Cứ như vậy bố cục chính được vẽ ra, mọi người sau khi tan học không về nhà ngay mà ở lại vây quanh nhìn cô vẽ.
Cô gái nhỏ mặc áo trắng đồng phục rộng rãi đứng trên cầu thang, Lý Khâm ở phía dưới giữ thang cho cô, sơn màu rơi xuống dính lên áo cậu ta, những mảng sơn lốm đốm to nhỏ.
"Chị ơi, chị có thể cho em phương thức liên lạc không?" một nam sinh phía dưới đánh liều hỏi.
Thường Lê: "..."
Từ lúc tan học tới bây giờ, đây là người thứ tám hỏi phương thức liên lạc của cô, trước đó còn có hai người đưa thư tình.
Thường Lê kinh ngạc, bây giờ còn có tỏ tình theo nhóm à?
Cô dáng dấp xinh đẹp, bởi thì vì từ nhỏ đã tiếp xúc với nghệ thuật, lại còn là một thiên tài, khí chất ở tuổi này thật quá xuất sắc, trước kia người tỏ tình với cô cũng không ít.
Nhưng hôm nay cũng quá dồn dập đi?
Thường Lê không để ý, có người chụp ảnh cô đang đứng trên thang vẽ đăng lên diễn đàn trường, cô lúc năm hai không học ở trường, cho nên bây giờ lên năm ba, phía năm nhất năm hai có rất ít người từng gặp qua cô.
Trong tấm ảnh nụ cười cô cực kì ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp long lanh, tóc có chút rối, mấy lọn tóc bung ra bên ngoài, bị ánh trời chiều chiếu rọi, ngón tay cầm bút trắng nõn tinh thế, nghiêm túc chăm chú vẽ tranh.
Ngay lập tức có hàng loạt bình luận ở dưới "Đây là thần tiên nơi nào? Ta phải đi tỏ tình!"
Thường Lê vẽ xong nắm đấm, đi xuống cầu thang, lại gặp thêm nam sinh thứ chín chạy đến tỏ tình.
Cô vừa muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng vang lên một thanh âm lạnh lùng nghiêm khắc: "------ Thường Lê."
Cô xoay người.
Ánh hoàng hôn chiếu lên góc mặt nghiêm nghị của bà, tay khoác chiếc túi Hermes da bò, chân đi giày cao gót đứng trước con xe Porsche, xuất hiện trước cổng trường đầy ấn tượng và lộng lẫy.
Thường Lê nhíu mày, đem cọ bút trong tay đưa cho Lý Khâm rồi đi tới.
"Mẹ."
Bà ta không nói chuyện, đứng tại chỗ nhíu mày quan sát dò xét cô, giống như đang nhìn một tên ăn mày.
Đồng phục bị Thường Lê làm bẩn lúc đang vẽ, trên tay cũng dính sơn, màu trên làn da trắng cực kì dễ thấy.
"Con đang làm gì ở đây vậy?" Nữ nhân cuối cùng cũng nói chuyện.
Thường Lê ngược lại cười: "Vẽ tranh a, không thì sao?"
Bà ta cười nhạo một tiếng, lúc làm động tác này rất tự nhiên, rất giống một quý bà giàu có đang xem thường người khác: "Cứ như vậy diễn trò trước mặt người khác như khỉ a?"
Thường Lê rút ra tờ khăn ước bên trong túi sách, chậm rãi lau từng ngón tay: "Đúng vậy a"
Bà ta lại tiến lên, bỗng hơi cúi người ghé vào bên tai cô, mặt không biểu tình nói: "Ba con đã đem thứ tạp chủng kia về rồi."
Thường Lê dừng lại.
-
Hứa Ninh Thanh buổi tối đi tham gia tiệc rượu.
Tà xế đang đi trên đường, Hứa Ninh Thanh khẽ mở đôi mắt đang khép hờ, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn hạ cửa kính, nhướn mày nói: "Dừng xe."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...