Ảnh Đế Thành Song


Editor: Thụy Miên
Beta: Rosaline Ng~
Sau khi cọ sát với Chung Văn Trạch, công tác quay chụp của Lục Dĩ Quyến cũng tiến vào quỹ đạo thuận buồm xuôi gió.
Phim điện ảnh thương nghiệp và văn nghệ từ trình độ mà nói thì khác biệt rất lớn, Lục Dĩ Quyến vẫn nhớ rõ lúc trước, trong trường quay “Đồng độ sinh”, Tạ Sâm có thể vì một chút ánh sáng mà cùng với bên ánh sáng, nhiếp ảnh liên tục họp, thảo luận rất lâu mới chính thức quay, nhưng Cao Tư Nguyên đối với “Lòng son” rõ ràng không quá trau chuốt trong phương diện  ày.

Có lẽ bình thường diễn viên không có cảm giác nào với phương diện này, nhưng Lục Dĩ Quyến lại có thể từ mặt kỹ thuật phát hiện, Cao Tư Nguyên hoàn toàn dựa vào công thức quay phim thương nghiệp phổ biến mà tiến hành, màn ảnh cũng gần như quen thuộc, cấu trúc cũng không quá trau chuốt.
Đương nhiên, mặc dù như thế cũng không thể phủ nhận Cao Tư Nguyên là một đạo diễn vĩ đại, trong mảng chạy hình và điều khiển đều có thành tựu trác tuyệt.
Đến tháng 11, vai phụ quan trọng nhất trong đoàn phim hết phần diễn hơ khô thẻ tre.
Là diễn viên diễn vai thủ hạ của Ngu Trường Ân, Vương Lẫm, tuổi gần bốn mươi, một diễn viên tiền bối làm gì chắc đó.

Buổi tối, Lục Dĩ Quyến, Chung Văn Trạch mọi người cùng nhau ăn cơm tiễn đưa ông ấy.

Đàn ông tụ tập, tránh không được uống chút rượu.

Lục Dĩ Quyến vốn chính là gỗ mục trên bàn rượu, ba chai bia đã đỏ mặt, mắt ngập nước, thấy người nào cũng híp mắt cười.

Mặc dù ý thức của cậu vẫn thanh tỉnh, nhưng mà bộ dáng này, rõ ràng là không thể uống được nữa rồi.
Cũng may trợ lý Trần mà Thích Mộng Cho Lục Dĩ Quyến mượn một lòng muốn ở bên cậu công tác lâu dài, vô cùng tận tâm tận lực, lúc này, anh ta thấy tửu lượng của Lục Dĩ Quyến không ra gì, vội đi lên giúp cậu xã giao hai cậu, tận dụng mọi thứ mang Lục Dĩ Quyến về khách sạn.
“Ai…Lục lão sư…” Trợ lý còn lớn hơn Lục Dĩ Quyến hai tuổi thế mà vẫn luôn gọi cậu là lão sư, “Anh không sao chứ?”
“Ừ, không sao.” Lục Dĩ Quyến ôn nhu dịu dàng cười, sâu trong ánh mắt như ẩn chứa toàn bộ vũ trụ, trợ lý bán tín bán nghi giúp cậu quét thẻ mở cửa phòng, chần chờ ở sau người hỏi, “Thật sự không sao chứ? Tôi đi tìm cho anh chút trà để uống…”
Nhưng mà, hai người vừa bước vào cửa liền phát hiện ở cửa phát hiện ra một đôi giày rõ ràng không phải của Lục Dĩ Quyến, giày – size lớn.
Lục Dĩ Quyến trừng mắt nhìn “Chúng ta đi nhầm rồi?”
Trợ lý cũng sững sờ, “Không thể nào…thẻ phòng có thể quét mở cửa mà.”
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, đột nhiên có người mở đèn phòng khách lên.
Thế giới sáng ngời.
Tất cả ánh sáng dường như tụ lại trên một người.
“Dung Đình…?” Lục Dĩ Quyến thì thào gọi tên của anh, dường như còn có chút không xác định, nhưng mà sau khi cậu xác định Dung Đình sống sờ sờ đứng ở phòng khách, cậu dường như là lập tức vui mừng kêu lên, “A a a a a!! Dung ca! Sao anh lại đến đây! Chân anh ổn rồi sao?? Thạch cao đâu!”
Dung Đình cúi thấp đầu, lại ngẩng đầu lên, tươi cười, “Tháo rồi.”
Trợ lý đi theo sau lưng Lục Dĩ Quyến kinh ngạc nhìn hai người…quan hệ thân thiết rõ ràng, anh ta không dám chậm trễ, vội chào một tiếng, “Chào Dung lão sư, tôi là trợ lý của Lục lão sư, Trần Thản.”
Dung Đình khách khí bắt tay đối phương, Trần Thản làm người vô cùng có ánh mắt, nhìn thấy hia người dường như cũng đã nói ra suy nghĩ của mình, anh ta nhanh chóng rời đi.
Quả nhiên, Trần Thản vừa đi, Dung Đình liền không ché dấu chút nhớ nhung trong mắt mình tí nào.
“Dĩ Quyến, đến đây.”

“Để làm gì.” Lục Dĩ Quyến cười hì hì đứng tại chỗ, dường như đoán được Dung Đình muốn làm gì.
Dung Đình nhìn thấy cậu nở nụ cười như thế, cũng nhịn không được cong khóe miệng, anh đi nhanh về phía Lục Dĩ Quyến, cho đến khi đứng trước mặt Lục Dĩ Quyến, khoảng cách giữa hai người gần như nhỏ nhất.

Anh cúi đầu nhìn đôi mắt Lục Dĩ Quyến, đối phương càng tươi cười sâu hơn, ngay đã đuôi mắt cũng cong lên, sau đó là đuôi lông mày…Cậu vui vẻ, anh đến đây làm cậu vui vẻ…Ý thức như thế lấy lòng được Dung Đình, cuối cùng anh không thể nhẫn nại nhiều hơn nữa, mà không để cho Lục Dĩ Quyến có chuẩn bị trước cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi cậu.
Vẫn là sự mềm mại mà anh ngày nhớ đêm mong.
Còn có sự đáp lại ngoài dự liệu của anh.
Dung Đình tách cậu ra một lát, đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm của Lục Dĩ Quyến, “Nhớ anh rồi hả?”
“Ừ…giống như là có một chút….nhớ.” Lục Dĩ Quyến bị hôn đến thất điên bát đảo, mặc dù đối với với loại thừa nhận này cậu cảm thấy không tự nhiên nhưng mà ở dưới ánh mắt tha thiết của Dung Đình, cậu vẫn nói chữ kia ra, sau đó bọn họ nhanh chóng đổi đề tài, “Anh đến sao không nói với em trước một tiếng, sớm biết như thế em đã không đi uống rượu với bọn họ.”
Trên người dường như vẫn còn có chút mùi rượu, Lục Dĩ Quyến nghĩ nghĩ, không dám dựa vào trong ngực của Dung Đình, nào biết, cậu vừa lui lại một bước, Dung Đình đã kéo cậu trở về.
Dung Đình không trả lời vấn đề của Lục Dĩ Quyến, chỉ là đặt xuống một nụ hôn quấn quýt say mê, anh vô cùng nhẹ nhàng mút đầu lưỡi của Lục Dĩ Quyến, Lục Dĩ Quyến chỉ cảm thấy có chút ngứa, nhưng mà trong lòng lại mềm đi phần nhiều.
Lục Dĩ Quyến có chút không kiên trì nổi, nắm lấy tay áo của dung Đình, nhịn không được phát ra tiếng ngâm trầm thấp, nhưng mà dường như là ngay lập tức, tư thế của hai người cũng đủ thân mật, làm cho Lục Dĩ Quyến cảm giác được bộ phận nào đó trên người Dung Đình có sự biến hóa.
Lục Dĩ Quyến mở mắt ra, khó khăn lắm đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Dung Đình.
“Dung, Dung ca, anh….anh cứng rồi…” Lục Dĩ Quyến chạy ra một chút, nhỏ giọng nhắc nhở.
Dung Đình lần này không ngăn cản cậu, chỉ là chân mày nhíu lại, “Cho nên?”

Khuôn mặt Lục Dĩ Quyến sung huyết đỏ bừng, “Em….Em ngày mai còn phải treo dây…còn phải quay phim…Chúng ta…”
Dung Đình im lặng ngưng mắt nhìn Lục Dĩ Quyến, giống như là muốn qua nét mặt của cậu mà nhìn thấy suy nghĩ của cậu, sau nửa ngày, đến lúc Lục Dĩ Quyến cảm thấy có chút sợ hãi vì bị nhìn chằm chằm, Dung Đình rốt cuộc thở dài, “Được rồi, vậy không làm.”
Lời nói của anh trắng ra thế, ngược lại làm cho Lục Dĩ Quyến có sự đau lòng khó hiểu.
Lục Dĩ Quyến cúi đầu quét mắt nhìn quần đã có chút biến hóa của Dung Đình, thử hỏi, “Nếu không…Em giúp anh…Cái đó?”
Dù sao cũng là đàn ông, Lục Dĩ Quyến đối với chuyện này cũng không có sự kháng cự gì như trong tưởng tượng của mình, cậu thậm chí nhịn không được nuốt nước miếng của mình, về mặt này tâm lý ganh đua so sánh gần như là thiên tính của đàn ông? Cậu có chút tò mò về size của Dung Đình.
Nhưng mà, Dung Đình không tiếp thu sự đề nghị này, “Dĩ Quyến, tình yêu sẽ có dục vọng, nhưng dục vọng không phải tình yêu, lần sau đi, chúng ta sẽ từ từ đến.”
Nói xong, dường như anh không cho Lục Dĩ Quyến cự tuyệt hung hăng ôm cậu vào trong ngực một chút.
“Anh đi tắm.”

Hai người “bình an vô sự” (.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui