“Được rồi”
Còng tay được mở ra, Chu Tự Hành hoàn thành xong sứ mệnh, không hề phòng bị mà đối mắt với ánh nhìn trắng trợn của Hạ Tập Thanh. Cậu vô thức nhíu mày, nhìn sang phía khác, ho khan một tiếng, tay dùng sức ném mạnh còng tay lên cái tủ gỗ.
Hạ Tập Thanh cười cười, vuốt ve tay mình, nói câu cảm ơn. Nhớ tới biểu cảm của Chu Tự Hành lúc anh giải được mật mã, “Cậu cũng phát hiện là mã Morse đúng không?”
Chu Tự Hành gật đầu, đút tay vào túi quần, thoáng nhìn thời gian, “Nhưng tôi cũng chỉ biết thế thôi chứ không nhớ rõ mã Morse lắm, để giải thì có chút vất vả.”
Hạ Tập Thanh bật lại khúc nhạc chứa mã lúc nãy lên, theo tiếng nhạc mà giải thích, “Lúc đầu là một chuỗi tạp âm dài, sau đó là 3 đoạn ngắn, sau đoạn ngắn bản nhạc lại bắt đầu lại, [dài ngắn ngắn ngắn] là chữ B, phía sau [ngắn dài ngắn] là chữ R”. Âm thanh hỗn tạp tiếp tục phát thông điệp ẩn giấu “[ngắn] là E…[ngắn dài] là A…[dài ngắn dài] là K…”
BREAK.
“BREAK THE MIRROR.” Không đợi Hạ Tập Thanh giải thích xong các đoạn tiếp theo, Chu Tự Hành cũng đã đoán ra đáp án.
“Không sai.” Hạ Tập Thanh bật cười, nụ cười này với những lần trước không giống nhau, có cảm giác sảng khoái.
Chắc là ảo giác rồi, Chu Tự Hành nghĩ.
“Sao anh lại quen thuộc với mã Morse như vậy?” Chu Tự Hành tắt nhạc đi, cầm đĩa nhạc than lên nhìn, lúc nãy vẫn luôn không quan sát cẩn thận, đôi mắt hơi nheo lại.
“Hồi sơ trung thi Olympic Toán thầy giáo từng giảng qua, cảm thấy khá thú vị. Lúc ý tôi còn dùng mã này truyền đáp án kiểm tra với người khác. Lên cao trung vào ban xã hội thế là liền vô dụng, nãy cũng phải mất một chốc mới phản ứng lại.” Hạ Tập Thanh nhẹ nhàng đá đá giày da, “Nhưng tổ tiết mục có phải thiết kế hơi khó không, nếu không phải tôi trùng hợp biết cái mã này, thì căn bản không thể giải được.”
“Thật ra bọn họ đều sắp xếp rất chu toàn.” Chu Tự Hành đưa đĩa than cho Hạ Tập Thanh, mặt trên viết tựa đề tổ khúc “Gương”, “Ban nãy, lúc tôi đang xếp tờ ghi chú thì anh mở nhạc lên. Người hiểu biết về nhạc cổ điển có thể trực tiếp nghe ra đây là bản nhạc “Gương”, tiếp đó sẽ liên tưởng đến cái gương bên cạnh máy phát nhạc. Nếu nghe không hiểu, nhìn tựa đề được dán trên đĩa than, cũng có thể nghĩ luôn đến gương.”
“Nếu muốn liên tưởng đến việc phá vỡ gương…” Hạ Tập Thanh nghĩ tới cái thẻ đánh dấu trong quyển sách kia, “Ta chạm đến cái gì, cái đó liền nát vụn.”
Chu Tự Hành gật gật đầu, “Tôi đoán, tờ ghi chú bị xé nát cũng là chi tiết nhắc nhở. Cho nên tổ chương trình đã sắp đặt tận mấy loại gợi ý, tùy xem anh muốn chọn loại nào.”
“Nhưng nếu thế thì hơi phí sức.” Hạ Tập Thanh nhún nhún vai, “Nếu phải so với kiểu liên tưởng hiệu suất thấp kia, toán học vừa chính xác lại nhanh chóng hơn nhiều.”
Chu Tự Hành buồn bực, nghệ thuật gia gì mà am hiểu toán học như thế. Hạ Tập Thanh giờ cũng đã đặt lực chú ý lên mặt trước của tờ ghi chú, “Chuỗi chữ cái lộn xộn kia cũng là một tổ hợp mã, nhưng có thể là cách giải khác.” Anh đi qua, cầm lấy tờ giấy, “Nói không chừng nó chính là mật mã để chúng ta mở cửa phòng.”
Ý tưởng này trùng khớp với suy đoán của Chu Tự Hành, hơn nữa, ngoại trừ cái ghi chú này, cậu cảm thấy trong phòng chắc chắn còn nhiều tin tức khác, chỉ là hiện tại chưa có phương pháp phân chia đâu là tin hữu dụng, đâu là tin tức quấy nhiễu.
Hai người một lần nữa nhìn chằm chằm vào tờ giấy rách nát vừa được khôi phục kia.
Hạ Tập Thanh cẩn thận lật sang mặt sau tờ ghi chú kia, lại lấy thẻ đánh dấu sách ra, bỗng nhiên nói một câu mà lúc này chả có giá trị gì.
“Cậu không cảm thấy chữ viết trên hai tờ giấy này không giống nhau sao?”
Chu Tự Hành cũng chú ý tới điểm này, nét chữ trên thẻ sách khá mạnh mẽ, giống như là bút tích của đàn ông, mà nét trên tờ ghi chú kia lại thanh tú hơn nhiều, tuy không khác nhau như trời với đất, nhưng nhìn như này cũng biết được, đây chắc chắn không phải chữ của một người.
Cậu chỉ chỉ cái thẻ sách kia, “Tôi cảm thấy chữ này là chữ viết của chủ nhân thư phòng.”
Trên thực tế, Hạ Tập Thanh đối với quan điểm này hoàn toàn đồng ý, nhưng vì hiệu quả tiết mục và thỏa mãn người xem, anh vẫn đi ngược lương tâm mà hỏi, “Nếu quyển sách này là chủ nhân thư phòng mượn tới thì sao? Rất có khả năng thẻ kẹp sách này không phải của ông ta.”
Chu Tự Hành lắc đầu, lại giơ tay chỉ một loạt sách trên giá, “Hàng thứ ba từ trái sang phải, có 6 quyển là cùng hệ liệt với quyển này, quyển sách này chính là phần kết. Trừ cái này ra, sách ở các hàng khác đều có đủ hệ liệt, tôi không cảm thấy một người có chứng sưu tầm thế này sẽ đi mượn sách để đọc, huống hồ quyển kia còn là tập cuối.”
Hạ Tập Thanh bày ra vẻ mặt của fan chuyên dùng để khích lệ thần tượng, “Wow, Hành Hành nhà chúng ta không đi đóng phim trinh thám thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Hành Hành nhà chúng ta? Đây là cách nói phổ biến của fan trên weibo, nhưng từ miệng ngươi này phát ra, cậu thiếu chút nữa là mất khống chế.
Nhìn biểu cảm sùng bái rõ ràng trên mặt Hạ Tập Thanh, trong lòng Chu Tự Hành không nhịn được có chút hờn dỗi.
[Anh không đi đóng phim mới đúng là nhân tài không được trọng dụng ý.]
Dù sao cũng đang quay hình, không thể đối với “fan” quá lãnh đạm, Chu Tự Hành khụ một tiếng, rầu rĩ nói, “Không nhất định sẽ không diễn.”
Không biết vì sao, thế nhưng giờ khắc này, Hạ Tập Thanh lại cảm thấy Chu Tự Hành có một chút đáng yêu.
Anh lắc lắc đầu, chắc chắn là mình bị ấm đầu rồi.
Thấy chân Hạ Tập Thanh sắp dẫm phải mảnh vỡ bình hoa, Chu Tự Hành không nhịn được duỗi tay ra kéo lấy tay anh, “Cẩn thận chút.”
Hạ Tập Thanh cũng phản ứng lại, cúi đầu nhìn nhìn, “Ngay từ đầu đã đập vỡ bình hoa, thiếu chút nữa là quên mất, chủ đề phòng chúng ta đại khái là [mảnh vỡ] đi.”
Vừa nói, Hạ Tập Thanh lại cảm thấy hơi không đúng. Nếu đúng như suy đoán của Chu Tự Hành, tổ tiết mục đã thiết kế hoàn hảo chuỗi manh mối, vậy thì có phải đập vỡ bình hoa này cũng tạo ra manh mối?
Chu Tự Hành dường như cũng nhận được gợi ý từ câu nói của Hạ Tập Thanh, hai người gần như cùng lúc ngồi xổm xuống, ăn ý mười phần.
Trên mảnh đất là mảnh vỡ của chiếc bình sứ, còn có một bó cúc trắng rơi rụng. Hạ Tập Thanh cầm hoa cúc gẩy gẩy lên mặt đất, quả nhiên phát hiện ra một tờ giấy được cuộn lại thành ống, “Thật sự có manh mối.”
Anh không khỏi chửi thầm trong lòng, người viết kịch bản cho cái chương trình này tâm tư thật là kín đáo, giấu giấu diếm diếm nhiều manh mối như vậy. Nếu không nghĩ ra được chủ đề là [Mảnh vỡ], bình hoa chắc chắn sẽ không bị đập.
Không, không đúng. Anh mau chóng phủ định suy nghĩ của chính mình.
Chu Tự Hành bỗng nhiên mở miệng, “Vậy ra tổ tiết mục trói chúng ta lại bằng dây thừng, không thiết kế bất kì vũ khí sắc bén nào, chỉ có một cái bình hoa dùng để trang trí, hơn nữa còn đặt ở gần tầm tay tôi, chính là muốn chúng ta đập vỡ nó.”
Suy nghĩ của cậu thế mà giống anh như đúc, khiến Hạ Tập Thanh hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại, “Ừ, chính là như vậy, chúng ta ngay từ đầu đã bị dời đi lực chú ý, không phát hiện ra manh mối trong bình hoa.”
Giống như trò “Rắn săn mồi” vậy, mặc kệ di chuyển theo con đường nào, khi miếng mồi xuất hiện, đều phải lập tức ăn luôn, nếu không sẽ Game Over.
Anh bỗng nhiên thấy bội phục biên kịch này, rất thông minh, không đóng khung chết cho chương trình, không cần theo đúng thứ tự các bước mới có thể hoàn thành trò chơi, khả năng của người chơi cũng không bị giới hạn. Bước đi không quan trọng, trình tự cũng không quan trọng, giả thiết để giải đề cũng có rất nhiều. Hơn nữa, trong mật thất lại có một kẻ sát nhân là nhân vật phản diện, lập tức biến một trò chơi đơn thuần thành một cuộc chiến tâm lý và chỉ số thông minh.
Rất đặc sắc.
Hai người mở cuộn giấy ra, là một bài thơ.
[Đôi ta từng là một thể.
Vì cớ gì, vận mệnh đem người tách khỏi tôi.
Khiến xương cốt, máu thịt, con tim tôi trở lên chết lặng.
Tôi cùng người được chôn cất,
Chôn cất dưới hàng rào tường vi tốt tươi.
Chỉ còn một cách để hóa giải,
Hãy để tôi đến bên người,
Và hãy trả người lại cho tôi.
Đem trên dưới hợp thành một thể,
Vậy mới lần nữa thấy được nụ cười.]
Mới đọc thì thấy mang hơi hướng phong cách Gothic, nhưng Hạ Tập Thanh cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, anh lật mặt sau của tờ giấy, phát hiện có chữ. [2 you]
“Viết “To” thành 2 như vậy, nhất định là có nguyên nhân.” Hạ Tập Thanh chưa xác định được, nhưng nghi ngờ này chắc chắn đúng. Trò chơi này cho tới giờ, quy luật duy nhất có thể tìm ra chính là không thể buông tha bất cứ tình tiết bất hợp lý nào.
Chu Tự Hành vẫn luôn chăm chú nhìn, nghiêm túc suy ngẫm về bài thơ.
Di động bỗng vang lên.
Suy nghĩ bị đứt đoạn, hai người lấy điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mới.
[Chú ý, một người chơi đã thoát khỏi phòng mình, đang tiến vào phòng người chơi khác.]
“Nhanh thật đó.” Hạ Tập Thanh nhìn xung quanh, cười cười cất di động, cảm thấy may mắn, mặt vô tội nói, “Xem ra là không vào phòng chúng ta. Nếu người này mà là sát nhân, tùy tiện vào một phòng nào đó…chương trình này thật đáng sợ.”
Chu Tự Hành hỏi lại, “Nếu là người chơi bình thường tiến vào phòng sát nhân thì sao?”
Hạ Tập Thanh nghiêng đầu nhìn cậu, chọn một góc có thể tránh đi máy quay đặc tả, giơ tay, làm bộ như đang sửa cổ áo, chính là đang che mic cài lại, lười nhác nhếch khóe miệng, hoàn toàn lộ nguyên hình, miệng phát ra khẩu hình trêu trọc.
“Dê vào miệng cọp, không phải càng kích thích hơn sao?”
Chân dung cái mã Morse cho các nàng!
//