"Ngọc nhi, ngươi thấy ko, Phàn gia ngày nào cũng đến đợi ngươi về. Mau nhanh nhanh lên lầu gặp người ta đi."
"Gặp khách... Ha ha..." Dung mạo như hoa cười thật buồn. Mắt ko giấu được sự ai oán. "Người ta muốn gặp còn chưa về mà."
Tú bà nhất thời mắt trợn trắng lên, nói rất rõ ràng: "Giờ đây, mỗi khi chạng vạng chủ tử đều rời đi. Chuyện này xảy ra đâu chỉ một hai ngày. Ngươi cũng đâu phải là ko biết chứ. Hay là ngươi vẫn còn chưa chết tâm?" Mụ thấy chủ tử như vậy đoán chắc – nhân tám phần là đùa bỡn niềm vui mới bên ngoài rồi.
Mụ cũng có lén hỏi qua Trác Cẩm Văn, nhưng ko cạy được nữa chữ từ miệng hắn nữa.
Hắn ko muốn qua đêm ở Trích Tinh lâu sau. Đoàn Ngọc ko khỏi cười cợt: "Ta xét cho cùng cũng chỉ là đồ vật thôi. Ko được hắn liếc mắt đến..." Thật ko cam lòng.....
Đến tột cùng, là y đã thua niềm vui mới của chủ tử ở điểm nào chứ...
Hoa Quỳ vừa mới từ ngoài trở về. Trong nhà tràn ngập mùi thuốc. Nghĩ thầm lão phế vật nữa đêm cũng ko ho nhiều như lúc trước nữa. Con chuột ngốc thật là siêng năng ngày nào cũng sắc thuốc ah.
Mỗi khi chạng vạng con chuột thường ở sân sau xem gà con. Thật mụ nội nó mà......
Trong mắt nó tôn đại gia này ko đáng yêu bằng gà con, ko lợi hại như gà mái có thể đẻ trứng, càng ko giống như lão phế vật có thể chết bất đắc kì tử.
Con chuột ngốc sẽ ko bao giờ dính trên thân hắn mà nói mấy lời yêu thương ngu xuẩn. "Chập chập" Hoa Quỳ nhướng cao mày, đôi mắt yêu mị hơi nhíu lại, bắt đầu động não suy nghĩ – muốn gạt con chuột ngốc lên giường cùng mình, mà ko dụ ngọt mấy con gà chắc là ko xong rồi.
「Lốp bốp」– Hoa Quỳ quăng 1 đống gỗ xuống đất, tạo nên 1 tiếng vang thật lớn.
Hách!
Hác Cổ Nghị quay đầu, sao lại lớn tiếng như thế? Thật bực mình mà.
Lúc nãy Quỳ đã đi đâu?
Hoa Quỳ đến gần cậu ngồi xuống. Lấy tay phủi phủi ổ rơm. Đã biết rõ còn cố hỏi: "Trên bếp đang nấu gì đó?"
"Sắc thuốc cho gia gia nha."
"Ngươi đang làm gì đó?"
Hác Cổ Nghị lần thứ hai cho tay vào rổ thăm dò, sẵn tiện sửa sửa lại chỗ rơm bị dư ra. Cậu giải thích: Gà mẹ bẩn quá hà, tôi muốn lót rơm cho nó.
"Ân, sau đó ngươi cũng làm cho mình dơ hết trơn." Mấy con gà này thật tốt số. Ánh mắt bén ngót đảo qua. Con gà lớn đang cùng mấy con gà nhỏ mổ mổ thức ăn. Thật là... muốn bóp chết hết cho rồi đi.
Hoa Quỳ lão đại khó chịu hỏi: "Sao ngươi có chỗ rơm rạ mới này vậy" Hắn nghi ngờ lúc mình ra ngoài, con chuột ngốc này cũng lén chuồn ra ngoài kiếm rơm luôn.
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, thật thà nói: "Tôi đi xa thật xa, đổi với 1 vị đại thẩm béo đó."
Hoa Quỳ híp mắt suy nghĩ, hai đạo sát khí bắn về phía con chuột. Thật là hồ đồ mà – lại đi làm chuyện ngốc nghếch rồi. Hắn hỏi: "Ngươi đem dầu đi đổi rơm àh" Rốt cuộc con khốn nào dám khi người của hắn là hồ đồ?
Thực mụ nội nó mà!
Con chuột ngốc thật dễ bị lừa. Ấy vậy mà, gạt nó vui vẻ cởi ra xiêm y lại khó trăm bề. Chủ động kéo cậu vào lòng – "Muốn Quỳ làm cho cái gì đó ko?"
Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội. Thấy sắc mặt Quỳ ko tốt lắm, "Đừng hung dữ mà......" Cậu cúi đầu, đem rơm rải ra trên mặt đất. Toàn bộ tâm tư đầu đặt ở ổ mới cho gà mẹ Hoa Hoa. Để thêm ít rơm rạ sạch sẽ vào cho tụi nó.
"Gà con có thể trốn trong rơm, gà mẹ còn có thể đẻ trứng."
Hác Cổ Nghị vẻ mặt vui vẻ, thật cẩn thận làm từng chút một. Bỗng nhiên phát hiện: "Ông coi nè gà mái Hoa Hoa lại đẻ 1 quả trứng nữa rồi." Cậu nâng niu như báu vật.
"Ah." Hoa Quỳ nhìn vào quả trứng trong lòng bàn tay cậu, rồi lại nhìn cái miệng thanh tú đang cười thật rạng rỡ. Người thật dễ dàng thỏa mãn với hạnh phúc đời thường.
Hoa Quỳ hơi ngẩn người. Ngũ quan tuấn mỹ dí sát vào đôi má có 2 đồng tiền nhỏ xinh, bỗng nhiên bất ngờ hôn vào đó 1 cái.
Ko ngờ, con chuột ngốc bị đối xử lỗ mãng như vậy cũng ko phản ứng lại.
Thấy cậu cứ lo làm lại chuồng gà. Trong lòng kia chỉ có lão phế vật cùng bầy gà chết tiệt. Lòng Hoa Quỳ xen lẫn hỗn độn nhiều tư vị chẳng ra làm sao, hỏi: "Chuột Con, còn ghét ta nữa ko?"
Hác Cổ Nghị ngồi xổm trước chuồng gà, cứ rải rải rơm ra cho nó. Quay đầu lén nhìn Quỳ 1 cái, ngay nhiên khi thấy người đâu mất tiêu. Cảm thấy do dự trong chốc lát, mới khẽ nói: "Tôi ghét Quỳ vào buổi tối hay làm loạn..."
Tiếng tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai ko sót chữ nào. Chuột Con ghét hắn đụng chạm ah. Thực mụ nội nó... Tức chết người!
Sắc mặt Hoa Quỳ trong chớp mắt xanh mét lại, nghĩ mãi cũng ko ra –
"Người khác thì ước gì được lên giường ta, còn ngươi sao cứ muốn nhảy xuống hoài vậy?" Này là tại sao vậy trời?
Là hắn không đủ lực, hay là quá thô lỗ đi?
Theo như kinh nghiệm trước kia mà kết luận – Ko có ai oán giận cả!
Hay do hắn ko giống như con gà mái Hoa Hoa biết đẻ trứng, nên con chuột ngốc kia mới ko ưu ái?
Hoa Quỳ khẽ cắn môi, nhìn trừng trừng vào con gà mái Hoa Hoa đang cục cục ở trong ổ. Nhất đùi ngồi xổm xuống như ấp trứng... Thực mụ nội nó mà... Dám giành giựt sủng ái với hắn
Hừ!
Chẳng trách sao con chuột ngốc ko thèm quan tâm đến sự hiện hữu của hắn.
Hoa Quỳ đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, hào phóng nói: "Ta giúp ngươi đóng 1 cái chuồng chắc chắn, về sao ko cần phải lo mưa gió bão bùng gì hết. Gà lớn, gà bé ko hề ướt đến 1 cọng lông." Hắn nói 1 hơi 1 hồi. Thực tế là – tính toán đầy ác ý – Gà trống, gà mái phải tách riêng. Hắn thật tâm muốn nhìn xem thử cái con gà mái Hoa Hoa mắc dịch kia sau này sẽ ấp ra cái quỷ gì?
Hừ!
Đợi mà coi... Hắn ko nên để con chuột ngốc phải van xin cầu cứu – Gà mẹ ko ấp ra gà con.
"Thật ko?" Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong suốt lóe lên tia chờ mong. Rất hy vọng Quỳ ko lừa cậu.
"Đương nhiên là thật rồi" Môi Hoa Quỳ cong lên 1 nụ cười ko hề có hảo ý. "Nếu ko, ta mua gỗ về làm gì." Thôi đành lấy cái chuồng gà mà gạt cậu vậy.
Thấy mặt cậu ngây ra, Hoa Quỳ liền cúi người đặt môi ở đôi má non mịn của cậu cắn nhẹ 1 cái. Hắn hơi khép mắt, thở dài: "Ngươi là kẹo..."
"Kẹo..." Khi nghe nhắc đến kẹo, trong lòng cậu lại dậy lên 1 cảm giác ngọt ngào...... Hác Cổ Nghị lúc hiểu lúc ko – Quỳ có phải là ko ghét bỏ cậu ko.
Hác Cổ Nghị ngồi ngây ngốc ở cửa chờ Quỳ về làm chuồng gà. Cậu ko hiểu sao chiều nào Quỳ cũng ra ngoài. Cũng ko biết Quỳ làm nghề gì, chỉ biết là Quỳ ko bán đồ ăn, ko bán dầu nhưng Quỳ lại có nhiều tiền lắm... Có phải hay ko là ở chỗ của Phụng Tiên tỷ tỷ lúc trước kiếm được nhiều tiền?
Vào lúc gần tối, Quỳ sẽ mua thức ăn về nhà, sau đó sẽ làm cho gà mái Hoa Hoa 1 cái chuồng mới. Quỳ nói muốn có 2 cái, 1 cái để cho gà mẹ và gà con ngủ chung, còn cái kia để nhốt lại gà cha.
Quỳ còn dặn cậu – Sau này ko được thả lão gà trống ra. Nếu ko gà trống sẽ khi dễ gà con, đá cho gà con chết hết.
Hác Cổ Nghị nghĩ nghĩ. Quỳ ko có gạt người. Cậu cũng có thấy qua lão gà trống đến gần gà con. Vẻ mặt rất giống với Quỳ nga.
Đưa tay sờ sờ hai má, nghĩ thầm Quỳ hay nói cậu là kẹo. Nhưng... cậu buồn bực đưa tay vào miệng, chẳng thấy ngọt chút nào.
Hác gia gia thấy cháu mình đã khỏe lên nhiều nhưng lại ko chịu ra ngoài bán dầu nữa. Mấy ngày nay, đều ngồi ở cửa chờ nam nhân về. Hiện tại rất kỳ quái đi — Nam nhân kia rõ ràng là muốn đòi nợ mới ở lại nhà của bọn họ. Vì cớ gì mà đối với hai ông cháu càng lúc càng tốt? Vì sao vậy?
Lão ko tin nam nhân ở nơi phong nguyệt phức tạp như vậy lại có thể đem tiền bố thí trên người bọn họ. Đôi mắt lão kèm nhèm thấy trong nhà còn 1 thùng dầu, Hác gia gia nói: "Cổ Nghị, thùng dầu còn lại cũng có thể mang ra ngoài bán. Ngày mai, con hãy ngoan ngoãn đi bán dầu nga." Hai ông cháu bọn họ ko thể chỉ sống dựa vào nam nhân, ăn ko, uống không của người ta được.
"Sau này, tiền thu được do bán dầu, thì đưa cho đại gia. Vì hắn đã mua ko ít đồ dùng cho nhà chúng ta."
Hác Cổ Nghị ngẩng mặt lên nói: "Hảo." Cậu sẽ nghe lời, kiếm tiền trả cho Quỳ.
Hoa Quỳ trăm ngày như 1, đều men theo đường nhỏ về ngôi nhà tồi tàn, trên tay luôn cầm theo kẹo để lừa con chuột ngốc kia.
Từ ngày đó đến nay, hắn rất thích cái miệng cười như hoa kia, thích Chuột Con ngồi cạnh mình lấy giúp cái đinh cái búa, để làm chuồng gà.
Đã sớm có thể làm xong, nhưng hắn cố tình kéo dài tiến độ, càng làm càng chậm. Thậm chí cứ làm đi làm lại hoài. Ra ngoài về hắn cũng ko quên đem về hạt giống hoa cho con chuột trồng ở sân sau.
Cứ vội vội vàng vàng, không thèm để vào mắt sự tồn tại của người khác. Giờ đây hàng xóm xung quanh cũng quen với sự ra vào của hắn rồi.
Nhưng, hắn cũng ko nói với ai nữa lời cả.
Đôi mắt yêu mị chỉ thấy có thân ảnh đang ngồi trước mặt. Hoa Quỳ từ từ tiến lại, tầng sương lạnh giá trên gương mặt dần dần tan ra. Môi cong lên cười gian 1 cái – Tối nay, muốn gạt Chuột Conchui vào lòng ngực, thuận theo hắn.
Thân hình hơi cong xuống, hắn mệnh lệnh: "Cầm"
Hác Cổ Nghị giơ tay cầm lấy kẹo Quỳ cho, miệng nở 1 nụ cười nói: "Quỳ hôm nay cũng mua kẹo nữa nha."
"Có muốn đếm thử xem bao nhiêu quả mứt ko?"
Hác Cổ Nghị mặt mày hớn hở đếm đếm: "Có 10 quả."
"Ta đối với ngươi có tốt ko?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu. Biết hiện giờ Quỳ đối với cậu tốt lắm. Buổi tối ko làm loạn này nọ. Mà ngày nào cũng mua kẹo về nữa.
"Còn ghét ta nữa hay ko?" Hoa Quỳ đang từng bước dụ dỗ Chuột Con nói. "Thích!"
Hác Cổ Nghị lắc đầu, liếm liếm lớp đường bên ngoài, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Thoáng cái đã quên ko còn ghét Quỳ nữa.
"Nếu không ghét, là thích rồi?"
"Ân." Cậu thích ăn kẹo.
Hoa Quỳ xoa xoa má cậu. Đôi mắt yêu mị giăng đầy dục vọng, muốn Chuột Con.......
"Tối nay, không cho nói ghét ta nghe chưa. Hiểu ko?" Hắn nghiêm túc ra lệnh.
Hác Cổ Nghị theo phản xạ mà gật đầu. Thật ra cậu ko hiểu được là Quỳ nói ghét cái gì?
Hoa Quỳ kéo cậu vào nhà. Thúc giục: "Mau ăn kẹo đi." Hôm nay hắn sẽ làm cái chuồng gà thật đẹp, để cho Chuột Con thật vui vẻ. Đương nhiên, con chuột cũng phải biết điều làm hắn sung sướng chứ.
"Hảo." Hác Cổ Nghị cười hì hì đi ra sân sau. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cái chuồng gà, còn nghĩ đến cây kẹo đang ngậm trong miệng thật ngọt quá.
Hoa Quỳ đem đồ ăn trong tay để lên bàn. Mắt thấy lão phế vật đang ngồi trong phòng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc liền cười lạnh 1 cái: "Sao hả? Ta mua đường cho Chuột Con ăn ko được sao?"
Chuột Con... Lần đầu tiên nghe nam nhân gọi cháu mình như vậy. Kia thật ko giống với người bình thường kêu là ngốc tử này nọ.
Rõ ràng là, Hác gia gia liền lắp ba lắp bắp: "Được... được" Tay cầm gậy run rẩy vô cùng. Cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện ko đúng cho lắm. Nam nhân có hoàn cảnh phức tạp hình như ko thích cháu mình... Sao lại ghét nó như thế?
Hoa Quỳ không thèm liếc lão phế vật thêm cái nào, bỏ ra sân sau, tiếp tục làm việc.
Hác gia gia ngồi tại chỗ ngẩn ra 1 lúc. Sau 1 lúc lâu mới dần dần hồi phục lại thần trí. Không khỏi suy nghĩ: Cho dù có sợ hãi tà khí phát ra từ nam nhân này như thế nào, lão cũng phải hỏi lại tôn tử của mình có hay ko bị người ta khi dễ...
Sau khi ăn xong, Hác Cổ Nghị liền chạy ra sau vườn cho gà ăn, "Cúc cúc... gà con lại đây." Cậu đem rơm rạ trải ra hai cái chuồng gà. Gà mẹ Hoa Hoa sẽ ở riêng rồi đẻ trứng nga.
"Gà con mau tới đây, Quỳ làm cái chuồng tốt lắm ah, tụi bây mau chui vào ngủ đi." Cậu còn dặn dò đàn gà: "Nhớ nghe lời nga."
Hoa Quỳ ko có kiên nhẫn mà gạt thêm mấy con gà con nữa. Toàn 1 đám ko biết tốt xấu gì hết. Hắn liền nhắm ngay mục tiêu, lấy tay lùa lùa con gà trống lớn vào chuồng gỗ 「Rầm!」1 cái đóng sập cửa chuồng, cài khóa lại.
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên thấy Quỳ thật lợi hại...
Cậu mãi cũng ko bắt được lão gà trống, ấy vậy mà Quỳ lại có thể làm được trong nháy mắt luôn.
Chuột Con ngồi xổm bên chân hắn ngẩn người... Hoa Quỳ cúi người kéo nó lên, giục: "Mau đi tắm đi. Nếu nước sẽ lạnh hết đó."
"Hở, ko sao đâu, tôi tắm nước lạnh được mà."
Hoa Quỳ nhướng cao mày, trán để vào cái đầu ngu ngốc của cậu nói: "Bộ ngươi muốn nhiễm phong hàn hả?" Chuột con trên mặt còn đang chảy mũi. Vừa khéo, làm cho mũi của cậu hồng hồng lên...
Dùng 2 ngón tay sờ sờ, muốn khi dễ cậu 1 chút: "Nghe lời của ta, tắm rửa xong thì đi ngủ đi. Ta sẽ nhốt toàn bộ gà con cho ngươi xem."
Hác Cổ Nghị xoa xoa mũi, ngoan ngoan nói: "Hảo."
Mắt lưu luyến nhìn theo thân ảnh kia, người biến mất ngay chỗ rẽ kia. Hoa Quỳ hơi khép mắt, mày hơi nhăn lại – Chuột Con ko hề thấy được cử chỉ thân thiết của hắn, ko có phản ứng chút nào.
"Con chuột ngốc!" Thực mụ nội nó mà... Là hắn làm bậy, chỉ vì 3 văn tiền mà lưu lạc đến nông nỗi này – ko thể nào khống chế chính mình......
Đôi mắt sắc bén cứ đảo qua đảo lại. Vô cùng độc ác nhìn vào mấy con động vật có chân có cánh kia. "Tụi bây còn ko mau tiến vào chuồng, bộ tính để tao giết chết hết hả!" Hoa Quỳ hãy còn dư hơi thừa lời rất nhiều nữa: "Dám cùng tranh Chuột Con với ta ah, kết quả chỉ có ngồi tù."
Một lát sau, toàn bộ gà con đều được lùa vào chuồng mới.
[1]Trích từ Sử ký_ Lưu hầu thế gia (史记_留侯世家) Ý nói trẻ con ngu ngốc thì ko thể dạy dỗ gì được.
「Tí tách tí tách.....」
Hác Cổ Nghị đầu tóc ướt sũng, bước vào phòng. Cậu thấy Quỳ đang ngồi bên bàn, ko biết là đang làm gì?
Hoa Quỳ gảy bàn tính, đang tính xem lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng là bao nhiêu "Hừ, họ Điền kia thật vọng tưởng khi muốn nó mang tên mình. Cứ chờ đó..."
Đôi môi bạc tình cười lạnh 1 cái, hắn đều có những dự tính khác rồi. Hoa Quỳ để sổ sách vào hộp, quay đầu nhìn lại chăm chú Chuột Con đang ngồi ở đầu giường, đổ ống trúc đựng tiền ra, hơi buồn bực mà đếm đếm — ngồi bên mép giường, nghiêng người nằm xuống trước mắt cậu. Tay chống 1 bên má, còn tay kia kều kều đồng tiền, đếm tới đếm lui thì rốt cuộc cũng có nhiêu đó thôi mà.
Hác Cổ Nghị nhăn chặt mày, rất bực mình: "Có vài đồng tiền ko giống với hôm qua ah." Cậu xếp 10 đồng tiền thành 1 hàng dài. Lúc trước chỉ có 3 đồng, sau đó lại lên 5... "Giờ có tới 11 đồng rồi. Tôi ko đi bán dầu, sao lại có tiền được chứ?" Cậu ôm ống trúc, nghĩ mãi cũng ko biết được là tiền ở đâu chạy đến?
Tiền của cậu và Quỳ bề ngoài ko giống nhau, nên chắc tiền này ko phải là của Quỳ rồi. Hác Cổ Nghị đem toàn bộ tiền thả vào ống trúc lại. 「leng keng, leng keng」, thả cũng lâu lắm rồi ah.
Đợi cậu cất kỹ, Hoa Quỳ đặt ống trúc lên lên đầu giường. "Đừng để ý là có bao nhiêu tiền nữa. Lại đây ta ôm cái coi." Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Chuột Con dính lại người mình.
Hác Cổ Nghị vẫn nhìn ống trúc, đầu hãy còn đang nghĩ về chuyện phức tạp khi nãy.
Hoa Quỳ dùng tay cởi ra y khấu của cậu. Thấy cậu cứ ngẩn người ko hề phát hiện ra thân thể của mình đã bị cởi trần. Đôi mắt yêu mị hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào da thịt trần trụi. đốt chày lên dục vọng mê người. Thật muốn nhanh chóng đè Chuột Con xuống, hung hăng mà chà đạp.
Cảm thấy hơi lành lạnh, "Ah!" Hác Cổ Nghị kêu lên sợ hãi, lúc này mới phát hiện Quỳ đang muốn làm loạn. Cậu thấy hơi hoa mắt 「Bịch」1 cái, đã bị kéo nằm xuống.
Hả!
Hác Cổ Nghị cả người cứng đờ, mắt ko giấu được hoảng sợ mở to hết cỡ. Lòng lo lắng, tim cứ nhảy bình bịch "Không không không... muốn."
Hoa Quỳ lắc đầu, "Ngươi phản ứng chậm quá nha." Cả người đang phóng túng treo lơ lửng trên người Chuột Con, môi cười nhẹ 1 cái. Một khi hứng thú đã nổi lên, thì hắn ko nghĩ là mình sẽ buông tha cho người dưới thân.
"Quỳ... đừng làm loạn mà." Mắt của Hác Cổ Nghị trong nháy mắt ngập tràn nước. Vẻ mặt thật đáng thương. Bộ dáng này thật khiến người ko thể khống chế được.
Hoa Quỳ thô lỗ cởi ra xiêm y, tùy tiện quăng ngay xuống giường. Tay nắm chặt lấy hai cổ tay của cậu, lực đạo vừa phải, để tránh làm cho Chuột Con bị đau.
Đôi mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào phản ứng của Chuột Con. Làn môi mỏng để sát vào gương mặt đang tái nhợt. Nhẹ giọng dụ dỗ: "Nói thích đi, ta sẽ cố gắng ko làm ngươi đau. Ân?" Lý trí chỉ còn sót lại duy nhất là sự mong chờ chuột con đồng ý. Muốn Chuột Con cũng thích, ngoan ngoãn phối hợp.
Hác Cổ Nghị mạnh mẽ lắc đầu "Không cần." Quỳ cởi quần của cậu, tách 2 chân ra chuẩn bị cái cứng rắn của hắn vào. Hô hấp đột nhiên cứng lại, nhỏ giọng kêu lên: "Quỳ thật giống con chó vàng, thích cắn người..."
"Ân... Là hôn." Hoa Quỳ nhẹ nhàng gặm gặm cổ cậu. Cố kìm chế, hai tay di động ở làng da trắng mịn. Mũi ngửi được mùi hương thoảng khi vừa mới tắm rửa xong, ngọt hơn cả kẹo nữa...
"Không giống con chó vàng đâu." Chuột Con ko hiểu rõ cho lắm là hắn cắn người là bởi thích dây dưa. Thật khó lòng khống chế được ý niệm muốn nuốt ngay cậu vào bụng...
Bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn. Môi cũng theo tay mà ngậm hút, liếm, cắn...
Hách!
Hác Cổ Nghị đầu óc đều lộn xộn – Quỳ sao lại cắn thân thể cậu?
Càng cắn càng nhiều... Lỡ như cắn xuống đùi của cậu... Hở! Hác Cổ Nghị thân thể cứng đờ, chớp chớp mắt, kêu lên "Đừng cắn đùi tôi nha, sẽ chảy máu, đau lắm đó!"
Hở, Hoa Quỳ nghe vậy bỗng nhiên ngây người 1 chút. Ngẩng đầu liếc xéo vào vẻ mặt thật thà ngốc ngéch của Chuột Con. Ko thể nào ko mở miệng mắng cậu: "Bớt nói nhảm chút đi. Mau nằm yên!" Phản ứng của con chuột ngốc là đang sợ đau. Hắn mới là ngươi chân chính bị đau kìa, hứ!
Dục vọng trướng đau...... ko ngay lập tức gian díu con chuột, mà nhẫn nại lâu lắm rồi. Quả thật là tự mình ngược mình mà – Mỹ vị trước mặt, mà đêm đêm phải chịu tra tấn. Chỉ có thể ôm Chuột Con ngốc ngếch mà ngủ thôi!
"Mau nói đi, nói ngươi cũng muốn ta làm vậy nữa." Hoa Quỳ nói chuyện giống như đang đòi nợ người thiếu tiền hắn ko bằng.
Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt vô tội, thấy mắt Quỳ lộ ra tia hung quang, mũi phun khí, còn dư sức mà nhiều chuyện nữa...... "Răng nanh có bén lắm ko?" Cậu thật tình nhớ lại, lúc Quỳ biến thành quỷ, rốt cuộc là có mọc răng nanh ra hay ko?
Chướng khí mù mịt trong chốc lát xông lên tới tận đỉnh đầu. 「Bựt.」, hình như có sợi dây thần kinh nào vừa mới đứt — "Ngươi sao lại ngốc vô tận như vậy hả, bộ muốn chọc cho ta tức chết trên giường đúng ko...... bao nhiêu vui thú đều tan biến hết ah!"
Hoa Quỳ vừa nói vừa cởi ra xiêm y, quăng từng cái một xuống giường để tiết hận.
Hác Cổ Nghị cúi đầu nhìn nhìn trên mặt đất, tay len lén gom xiêm y trở về, phủi phủi từng cái một. Cái miệng nhỏ nhắn cứ lẩm bẩm: "Quần áo dơ sẽ phải giặt. Mà muốn giặt thì phải đi gánh nước, gánh nước thì phải xếp hàng. Nếu ko đại thẩm sẽ mắng ta." Quỳ có thói quen thích phá hư, thứ đó cứ hay làm loạn, còn thường hay cởi quần áo, cắn người..... Hở! Hác Cổ Nghị ôm lấy quần áo vào ngực, đề phòng: "Ko được cắn tôi nha."
Khóe miệng Hoa Quỳ run rẩy, trán nổi gận xanh, tay nắm lại thánh nắm to, mở ra 2 chân của con chuột ngốc. Đôi mắt mê đắm trong chớp mắt trở nên đỏ đậm. Cảnh đẹp phấn nộn lộ lộ ra trước mặt. Dục vọng bắt đầu ngẩng lên – hở –
Hác Cổ Nghị mở to mắt, hít sâu vài hơi. Quỳ sát nhập vào cơ thể cậu. "Ah" cả người cậu ngẩng lên, cảm giác được vật cứng rắn đó đó đang tiến vào trong người mình. "Sẽ đau..." Cơ thể căng thẳng sinh ra kháng cự, nhất thời ko thích ứng được với hành động bất ngờ kia.
"Đợi chút nữa sẽ ko đau đâu." Hoa Quỳ giơ 2 chân cậu cao lên, hạ thân hưởng thụ khoái cảm do dục vọng được gắt gao vây lấy. Chầm chậm đưa đẩy, cố gắng ko làm đau cậu.
Hác Cổ Nghị ôm chặt xiêm y, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Cậu biết thân thể của Quỳ ko được bình thường. Chỉ cần nhẫn nại 1 chút, qua 1 thời gian Quỳ sẽ tự động buông cậu ra. Đùi cũng sẽ ko đau nhiều nữa...
Hoa Quỳ cúi người chăm chú nhìn vào mặt cậu, nhăn nhó rất khó coi. Chỉ có phản ứng thống khổ...
Làn môi mỏng hôn lên đôi hàng mi đang run rẩy. Mày nhanh chóng nhăn chặt lại. Dùng môi mở ra răng của cậu, để tiếng rên rĩ thống khổ được phát ra.
" Chuột Con..." ngậm mút môi cậu, hành động chưa bao giờ ôn nhu như vậy.
Nhưng, dục vọng vẫn hay lấn át lý trí. Ko thể dừng lại động tác của cơ thể. Bất luận là cậu có biểu tình gì, thì hắn đã nhanh chóng vùi sâu vào đó. Yêu thương cái thân thể ngọt ngào mê người này, yêu thương sự thuần khiết vô cùng, ko hề cho đây là đùa bỡn giả dối.
Ôm chặt thắt lưng, để cậu dán vào lòng ngực mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn đã biết đến cảm giác tha thiết muốn lưỡng tình tương tuyệt (~ đôi lứa yêu nhau)
Bên ngoài phòng –
Tiếng rên rĩ hổn loạn của nam nhân và tiếng nức nở của tôn tử loáng thoáng lọt vào tai. Hác gia gia xém chút nữa là làm rớt luôn cây gậy trong tay xuống. Thân thể nhất thời ko nhấc lên được. Cả người già nua tựa vào tường mà thở dốc 1 cách mãnh liệt...
Ngực phập phồng mạnh mẽ, trong lòng tràn đầy tức giận. Nam nhân khinh khi tôn tử của lão là thằng ngốc, vừa thế mà gian trá, lừa gạt đùa bỡn nó – Quá đáng!
Hác gia gia giận đến ngủ ko được. Tay cầm gậy chốc chốc lại gõ xuống mặt đất. Nguồn cơn cũng là tại cháu mình khờ khạo ko biết phân biệt được nam và nữ. Nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng và phẫn nộ — Bị người ta mở đùi đùa bỡn, còn khờ dại ko biết phản kháng, ko biết cái gì là luân thường, càng ko biết cái gì nên làm cái gì ko nên làm... Sao lại ngu như vậy chứ!
Đua mắt già nua mờ mịt vì nước mắt. Thân hình yếu ớt suy sụp ngồi ở mép giường. Lão oán giận – Lão thiên gia mù rồi, sao ko thương tiếc hài tử này...
Đứa nhỏ này lúc nhỏ do sốt cao mà đầu óc bị hỏng. Trí não ngu si hay bị người giễu cợt, giờ còn bị nam nhân này đùa bỡn...
Dẫn sói vào nhà, nam nhân kia có hoàn cảnh phức tạp, quả thật ko phải là người tốt mà!
Hác gia gia dùng tay áo lau lau nước mắt, chỉ có thể than trời trách đất oán cháu mình sao quá ngu ngốc...
Cầm chặt gậy trong tay, Hác gia gia từ từ chống gậy bước ra phòng ngoài, ngồi đợi cho đến khi sắc trời chuyển sang sáng – Hác Cổ Nghị rón ra rón rén bước xuống giường. Thật cẩn thận mặc lại xiêm y. Tay dụi dụi hai mắt. Vẫn còn buồn ngủ ríu mắt, nhưng ko quên lời dặn của gia gia. Cậu muốn ra ngoài bán dầu kiếm tiền ah.
Cậu lén bò lên giường, cố cẩn thận tránh đi thân thể của Quỳ, tay vươn dài đến ống trúc, sau đó lẳng lặng xuống giường, mang giày, rồi mới ra khỏi phòng.
Đột nhiên –
"Cổ Nghị, sáng nay đừng bán dầu nữa, đến chiều ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hác Cổ Nghị bị dọa cho giật mình. Xoay người lại mới phát hiện có 1 bóng đen trong phòng. "Ông nội!"
Hác gia gia trong lòng nghẹn ngào tức giận nhưng chưa phát tát. Lão biết hoàn cảnh phức tạp. nam nhân ko dễ chọc đến. Huống chi đứa cháu này còn bị nam nhân coi là của riêng.
Nếu chọc cho nam nhân nổi điên. Có trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
Lão phải ngăn cản tôn tử bị người ta đùa bỡn. Đợi nam nhân thức dậy ra ngoài, sẽ nói rõ cùng cháu mình.
Hác Cổ Nghị không biết đại nạn sắp đến. Cậu ngoan ngoãn gật đầu nói: "Hảo"
Đến trưa, Hác Cổ Nghị vào phòng trong đánh thức Quỳ dậy, "Mau dậy ăn cơm" Gia gia có nói là phải hầu hạ Quỳ thật tốt, cậu ko quên đâu.
Hoa Quỳ cầm lấy xiêm y mà cậu đưa cho. Mắt chỉ có vẻ mặt cùng bộ dáng ngốc nghếch. Ko khỏi mỉm cười thỏa mãn.
"Đến đây." Cánh tay duỗi dài ra, kéo người vào lòng, cảm thấy được Chuột Con cả người cứng lại "Sợ cái gì?" Hắn hỏi.
"Tôi... sợ Quỳ lại dùng thứ đó làm loạn." Hác Cổ Nghị mặc cho hắn ôm, không dám lộn xộn. Quỳ cọ cọ mặt hắn vào mặt cậu, thật giống gà con mổ cậu. "Quỳ, đói bụng thì đi ăn cơm đi."
Gương mặt tuấn mỹ của Hoa Quỳ gối lên bả vai của Chuột Con, nhẹ giọng nói: "Hảo". Hắn thích Chuột Con hầu hạ hắn. Tuy chỉ là gọi hắn ăn cơm, lấy giùm cái áo, nhưng những hành động nhỏ đó chứng tỏ cho hắn thấy là trong lòng của cậu có sự hiện hữu của hắn.
"Ngoan ngoãn để ta dưỡng đi" Hắn sẽ không bao giờ chán, sẽ ko chê bai cậu ngốc, "Nói được đi. Ta ko cần ngươi nói mấy lời ngu xuẩn gì đó đâu." Hoa Quỳ thập phần mệnh lệnh.
Hác Cổ Nghị nghe lời đích nói: "Hảo." Nghĩ thầm là cậu sẽ kiếm tiền trả lại cho Quỳ.
Hoa Quỳ tham luyến ôm cậu 1 hồi lâu, bỗng nghe thấy ngũ tạng của Chuột Con bắt đầu phản đối. Lúc này mới buông tay, hắn mở miệng thúc giục nói. "Đi ăn cơm nha."
Tuy rằng, Chuột Con nấu ăn cũng ko ngon lắm. Ngay cả chiên hay xào cũng ko phân biệt được. Nhưng mà, ăn hoài cũng ko chán chút nào.
"Ah." Hác Cổ Nghị xếp lại chăn bông, mới rời khỏi phòng.
Sau khi ăn xong –
Hoa Quỳ liền ra ngoài, trước khi đi còn quay lại nói: "Ko được ra ngoài bán dầu, nghe rõ chưa?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, nghĩ thầm ông nội cũng có chuyện muốn nói với cậu, cũng đâu thể đi bán dầu được.
Hoa Quỳ rốt cục cũng yên lòng. Ko hề nhìn thấy lão phế vật trong phòng, làn môi mỏng hôn nhẹ lên má Chuột Con 1 cái, lúc này mới hài lòng rời khỏi ngôi nhà tồi tàn này.
Hác gia gia chờ người ra ngoài rồi, trên mặt mới dần dần lộ ra vẻ tức giận. Thấy cháu mình đang ngẩn người ra. Lão trầm giọng gầm lên. "Vị gia gia kia có gì đẹp đẽ đâu chứ?!"
Hác Cổ Nghị lập tức quay đầu, dù không hiểu ý của gia gia mình cho lắm, nhưng cũng lơ mơ biết được ông của mình đang mất hứng.
Hác gia gia chống gậy đến bên cạnh tôn tử. "Ta hỏi ngươi, có hay ko bị khi dễ?!"
"Khi dễ..." Hác Cổ Nghị ngẩn ngơ 1 lát, nghiêng đầu ngẫm lại, gần đây không bị chó cắn, cũng không có tiểu hài tử nào đến chọc ghẹo cậu, "Có người gọi con là ngốc tử..... Này có tính là khi dễ ko?"
Thấy tôn tử ko hiểu ngụ ý trong lời nói của mình. Hác gia gia giận dữ nói trắng ra: "Ngươi có bị người ta, cởi hết quần áo ra mà ngủ ko?"
Hác Cổ Nghị gật gật đầu, thành thành thật thật nói: "Thì ra gia gia cũng biết rồi hả. Con ko cố ý kêu la làm ông thức dậy đâu. Quỳ hay cởi xiêm y của con, thân thể của Quỳ ko được bình thường, thứ đó đó còn hay làm loạn. Nhưng con ko muốn bị châm kim đâu, như vậy sẽ tốn tiền lắm."
Hác gia gia nghe vậy, cơn giận nãy giờ lập tức bùng nổ. Ko thể nào thở được, ho mãnh liệt, xém chút là thăng thiên rồi.
"Khụ khụ khụ... Ngươi ngươi ngươi..." Lão cầm lấy gậy hướng tôn tử. Hít thở ko thông, giận dữ nói: "Ngươi đến bây giờ còn không biết chính mình bị đùa bỡn...... Thằng ngốc này..... Ngươi ngươi..." Hác gia gia trong cơn tức giận, đã đánh liên tiếp vào cháu mình.
"Ah!" Hác Cổ Nghị hoảng hồn kêu to. Mở mắt lớn ra, xoa xoa cánh tay đang đau đớn. Ko sao hiểu được ông nội lại đánh cậu.
"Ngươi ngươi... làm ta tức chết mà!" Hác gia gia cầm lấy gậy, đi đứng khấp khểnh, ấy vậy mà vẫn ko chịu tha cho đứa cháu ngốc nghếch của mình. Nó bị người ta khi dễ mà cũng phản kháng... Ruột đau như cắt nhưng, cơn giận dữ ko cách gì hạ xuống được đành phải trút lên người tôn tử — Tay, lưng, đùi... đều ko chỗ nào may mắn thoát khỏi. Hác Cổ Nghị thoáng chốc nước mắt lưng tròng: "Gia gia..... đừng đánh con mà....."
Cậu ôm đầu, trốn ở góc nhà. Người đau quá, nhưng cậu cũng ko biết tại sao ông nội lại đánh cậu.
"Gia gia, con ko có tiêu tiền... Không có mà......"
Hác gia gia tiếp tục đánh tôn tử, giận quá mất khôn mới ko lựa lời mà nói: "Ngươi là đồ ngu ngốc. Người khác mới dùng mấy cây đường dụ ngươi, ngươi liền cởi ngay quần. Ngươi ngươi ngươi... muốn chọc ta tức chết mà!" Gậy cứ thế vung lên, đánh liên tiếp vào lưng cháu mình, nghe được cậu đang kêu rên, kêu rên, 「Bốp bốp」– cây gậy vuột tay rơi ngay xuống đất, lão mắng: "Ngươi ngươi ngươi... Đi ra ngoài cho ta... Dầu bán ko hết thì đừng về nữa."
"Ô ô... con ko có tiêu nhiều tiền mà... gia gia đừng giận dữ mà......" Nước mắt nước mũi cứ thay nhau mà chảy xuống. Hác Cổ Nghị mặc kệ thân thể có đau bao nhiêu cũng ngẩng mặt, lên nhìn ông mình mà nói: "Đừng giận... đừng giận mà..... con ko có tiêu nhiều tiền."
Cậu với tay lên bàn. "Ống trúc có nhiều tiền lắm, nội có thể thấy rõ mà, con ko có tiêu nhiều tiền......"
"Ngươi..." Hác gia gia cắn răng, dừng lại một chút, vô cùng đau đớn đích nói: "Ta dạy ngươi như thế nào, ko thể tùy tiện cầm tiền của người khác. Ngươi vì sao lại vì tiền mà đem thân thể cho người ta đùa giỡn... Hạ tiện!"
Hác Cổ Nghị không ngừng nghẹn ngào, hỏi: "Hạ tiện... là gì?"
"Hạ tiện là ko biết xấu hổ! Ở cùng 1 chỗ với đại gia là ko biết xấu hổ! Từ hôm nay trở đi, ta không cho ngươi ăn kẹo của hắn cho nữa, ko muốn ngươi dính dáng gì với hắn hết. Giờ lập tức đi bán dầu, đem tiền về trả lại cho người ta, cùng đại gia đoạn tuyệt sạch sẽ." Cháu của lão tuy có ngốc, nhưng cũng ko thể làm đồ chơi cho người ta."Ngươi thật là ngu...... tận mạng!"
Hở!
Đến gia gia cũng ghét cậu ngu ngốc... Sắc mặt của Hác Cổ Nghị trong chớp mắt trở nên trắng bệch, quỳ xuống chân của gia gia, ôm lấy quần ông, khóc lóc van xin: "Con sẽ ra ngoài bán dầu. Gia gia dừng ghét con mà...... con sẽ ngoan."
Dường như muốn nhanh chóng chứng minh cho gia gia thấy, Hác Cổ Nghị lập tức đến bên thùng dầu, nắm lên dây thừng, đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo mà rời khỏi nhà – Đôi mắt lão kèm nhèm của Hác gia gia chứa chan nước mặt. Thấy bóng dáng của tôn tử càng lúc càng mơ hồ. Từ từ cúi người nhặt cây gậy dưới đất lên. Sau khi phát tiết tức giận, thì chỉ còn lại đau lòng cùng hối hận... Cứ đứng đằng đẳng ngay cửa. Tục ngữ thường nói: "Đánh con đau lòng mẹ."
Lão đánh đứa cháu đích tôn của mình là muốn nó phải phân biệt rõ ràng – đừng để người ta khi dễ nữa...
Hác Cổ Nghị ngả nghiêng lảo đảo đi được 1 đoạn đường. Trong đầu cứ ko ngừng nghĩ đến lời nói của gia gia. Quỳ đùa bỡn cậu... Đùa bỡn là gì?
Là cởi sạch quần áo cho Quỳ làm bậy bạ...
"Con ko biết là để người khác cởi quần áo của mình ra là đùa bỡn. Con chỉ có thể......" Hách!
Hèn chi Quỳ cho cậu kẹo... Nói thích cậu ngốc. Hác Cổ Nghị đứng chựng lại, nhẹ nhàng buông tay, làm thùng dầu rơi ngay xuống đất. Liên tục lắc đầu, miệng cứ lẩm bẩm ko ngừng: "Con cũng ko muốn ngốc như vậy mà...... Nên gia gia... gia gia... đừng giận nữa mà."
Cậu cúi đầu, nhìn đôi hài dưới chân, nước mắt cứ ko ngừng rơi lên đó. Lòng nặng trĩu.
Quỳ mua hài, mua kẹo là vì muốn khi dễ, đùa bỡn cậu...
Bởi vì cậu là 1 đứa ngốc......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...