Hạ Diệp Chi nghe Tạ Ngọc Nam nói vậy thì trầm mặc, không nói gì.
Ân oán giữa Lưu Chiến Hằng và Mạc Đình Kiên đã có từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ Hạ Diệp Chi cũng không rõ lắm rốt cuộc tại sao Lưu Chiến Hằng lại hận Mạc Đình Kiên như thế.
Dường như anh ta căm thù Mạc Đình Kiên sâu sắc.
Nhưng không ai biết tại sao anh ta hận Mạc Đình Kiên như vậy.
“Anh cho rằng, muốn tìm được Lưu Chiến Hằng, có lẽ trước tiên phải điều tra tung tích của Mạc Đình Kiên mới được.” Tạ Ngọc Nam nói xong, khẽ cau mày lại.
Mạc Đình Kiên mất tích là chuyện lớn, dù nhà họ Mạc đã không còn ai, nhưng người có lợi ích liên quan đến Mạc Đình Kiên cũng sẽ phái người đi tìm anh.
Dù có nhiều người tìm Mạc Đình Kiên như thế, nhưng sau khi tai nạn xe xảy ra đã bốn mươi tám giờ mà vẫn không hề có tung tích gì.
Tạ Ngọc Nam nói xong, nhưng thấy Hạ Diệp Chi trước sau vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức thăm dò: “Chúng ta phải đi đến hiện trường xảy ra tai nạn một chuyến để xem tình hình.”
Rốt cuộc Hạ Diệp Chi đã có phản ứng, cô hỏi Tạ Ngọc Nam: “Anh đã đi chưa?”
“Chưa, hiện trường xảy ra tai nạn bị phong tỏa ngay cùng ngày, nhưng chắc hôm nay có thể vào.” Tạ Ngọc Nam đưa tay xoa mặt, thở dài.
Gần đây, vì điều tra chuyện của Tạ Sinh, anh cũng đã hao hết tâm sức rồi.
Không ngờ Mạc Đình Kiên đột nhiên mất tích, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thất bại.
Trước kia, anh cứ tưởng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng khi Lưu Chiến Hằng đột nhiên mất tích, anh thật sự cảm thấy bất lực.
Một lúc lâu sau, Hạ Diệp Chi mới nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi.”
*
Hôm sau, sau khi đưa Mạc Hạ đến chỗ Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi và Tạ Ngọc Nam cùng đi đến hiện trường xảy ra tai nạn.
Hiện trường xảy ra tai nạn là ở ngoại thành, từ nội thành đi tới đó phải lái xe mất hai tiếng.
Trên đoạn đường xảy ra tai nạn, dây cảnh giới đã được thu lại.
Tạ Ngọc Nam dừng ô tô ở ven đường, Hạ Diệp Chi mở cửa xe đi xuống, đứng ven đường nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới là vách núi, rừng cây um tùm.
Vừa nhìn xuống đã khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Hạ Diệp Chi vịn hàng rào, ổn định thân hình.
Từ chỗ Hạ Diệp Chi đứng, không di chuyển nữa.
Nơi đó còn có khung xe ô tô, thỉnh thoảng trong rừng cây xuất hiện nhân viên cứu hộ.
Nhưng khoảng cách quá xa, nên cô nhìn không rõ lắm.
Đầu óc như có ý thức tự chủ, không ngừng chiếu lại cảnh tượng tông vào đuôi xe ô tô lao xuống vách núi.
Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra ngay khi xảy ra chuyện, gương mặt Mạc Đình Kiên vẫn bình tĩnh lạnh lùng.
Anh là như vậy người, mặc kệ xảy ra chuyện gì mặt vẫn có thể không biến sắc.
Tạ Ngọc Nam để ý thấy sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi khó coi, hỏi: “Hạ Diệp Chi, em không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, hỏi: “Làm thế nào để xuống dưới?”
Tạ Ngọc Nam chỉ vào một con đường khác, nói: “Có thể lái xe xuống dưới đó một đoạn, nhưng không đi được xa lắm, bên đó còn có đội xe tìm kiếm cứu nạn, đường hơi khó đi, em muốn đi tới đó không?”
Hạ Diệp Chi nhìn theo ánh mắt Tạ Ngọc Nam: “Chúng ta đi tới đó đi.”
Họ lái xe xuống dưới rồi dừng lại.
Hạ Diệp Chi và Tạ Ngọc Nam xuống xe.
Hai người còn chưa mở miệng thì Hạ Diệp Chi đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.
“Diệp Chi!”
Cô quay đầu, đã nhìn thấy Cố Tri Dân mặc quần áo thể thao, đầu đầy mồ hồi đi tới.
“Cố Tri Dân.” Hạ Diệp Chi chỉ ngạc nhiên một chút, lập tức bình tĩnh lại.
Quan hệ giữa Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên tốt như vậy, dù trước đó vì chuyện Tô Miên mà suýt chút nữa cãi nhau, tách ra, nhưng dù sao Cố Tri Dân cũng là người trọng tình trọng nghĩa, nay Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện như vậy, anh ta không thể không quan tâm.
Chỗ họ đứng là một khe núi, không thông gió, vô cùng oi bức.
Hạ Diệp Chi vừa xuống xe đã bị hơi nóng hun đến khó chịu, trán rịn mồ hôi.
Cố Tri Dân đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, liếc nhìn Tạ Ngọc Nam rồi nói: “Trước đó đã nói đi đón hai người, nhưng cũng chưa có thời gian đi…”
Trước khi Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ về nước, Cố Tri Dân vốn nói muốn đi đón các cô, nhưng sau đó lại không đi được.
“Anh có chuyện gì à? Anh đến tìm tới Mạc Đình Kiên sao?” Hạ Diệp Chi lau mồ hôi trán, hỏi Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhíu mày, lắc đầu.
Bầu không khí bỗng chốc hơi ngưng trệ.
Sau đó, Cố Tri Dân dẫn Hạ Diệp Chi tới chỗ ô tô rơi xuống.
Mấy người theo chân đội tìm kiếm cứu nạn tìm kiếm nửa ngày.
Nhưng không có thu hoạch gì.
Khi chuẩn bị trở về thì đã sắp chạng vạng tối rồi.
Mấy người đi đến chỗ đậu xe, Cố Tri Dân bỗng gọi Hạ Diệp Chi lại.
“Diệp Chi.”
“Vâng.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân liếc nhìn Tạ Ngọc Nam, nói với Hạ Diệp Chi: “Em đi xe của anh.”
Hạ Diệp Chi trầm mặc một chút, rồi quay đầu nhìn Tạ Ngọc Nam: “Em đi với anh ấy.”
Tạ Ngọc Nam tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cũng không nói thêm gì, trực tiếp lái xe rời đi.
Sau khi Tạ Ngọc Nam rời đi, Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân mới lên xe.
Cố Tri Dân lái xe, Hạ Diệp Chi ngồi bên ghế phụ.
Vẻ mặt hai người đều khá nghiêm túc.
Sau khi lái ô tô lên, Cố Tri Dân sờ thấy trên hộp điều khiển một hộp thuốc, anh ta quay đầu liếc nhìn Hạ Diệp Chi, rồi lại đặt trở về.
Hạ Diệp Chi nói: “Anh cứ hút đi.”
Cố Tri Dân cười khẽ một tiếng, đốt điếu thuốc.
Anh hít liền một hơi, nói: “Anh nghe Đình Tây nói, hôm qua họ đã đi tìm em?”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi suy đoán, có lẽ Cố Tri Dân muốn hỏi chuyện liên quan đến Mạc Thị.
Cố Tri Dân hít một hơi, bóp tắt điếu thuốc, lắc lắc đầu, hoạt động cổ một chút, nói ra: “Lần này Đình Kiên thế mà lừa chúng ta thật thảm.”
Hạ Diệp Chi không nói gì.
Cố Tri Dân cười khan một tiếng, rồi lập tức nghiêm túc nói: “Anh có linh cảm, Đình Kiên nhất định còn sống.”
“Không sao là tốt nhất, Mạc thị củ khoai lang bỏng tay lớn như vậy, vẫn nên để chính anh ấy xử lý tốt hơn.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lạnh lẽo, giọng nói cũng không nghe ra tâm tình gì.
Giọng điệu Cố Tri Dân hơi ngưng lại: “Diệp Chi, em đừng giận Đình Kiên, cậu ta…”
“Em chưa từng hiểu được anh ấy.” Hạ Diệp Chi trực tiếp ngắt lời Cố Tri Dân: “Nếu như đổi lại là Tiểu Lệ, cô ấy làm tất cả những việc Mạc Đình Kiên đã làm, anh sẽ làm thế nào?”
Cố Tri Dân giật giật môi, không nói gì.
Hạ Diệp Chi tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh muốn bảo em yên tâm thoải mái đón nhận mọi sắp xếp của Mạc Đình Kiên sao? Em là một người trưởng thành có suy nghĩ, chẳng lẽ ý nghĩ của em chẳng hề quan trọng như vậy sao? Trong tình cảm, không phải là dễ dàng khống chế mà là cùng nhau nỗ lực và thấu hiểu, Mạc Đình Kiên làm tất cả những thứ này, bảo em tự giải quyết như thế nào.”
Cố Tri Dân nhíu mày: “Nhưng cậu ta cũng là vì tốt cho em…”
Hạ Diệp Chi phản bác: “Nếu như vì tốt cho anh, mà Tiểu Lệ không quan tâm đến sống chết của anh, còn kết hôn với người đàn ông khác, anh cũng sẽ cảm thấy điều đó là vì tốt cho anh phải không?”
Tâm trạng của cô hơi kích động, không kìm chế được cao giọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...