Rất nhanh, phục vụ dẫn theo quản lí vào phòng.
Sau khi quản lí đến, vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, sắc mặt liền thay đổi.
Quản lí đương nhiên biết Hạ Diệp Chi chính là “vợ trước” của Mạc Đình Kiên tất nhiên là quen cô.
Có thể làm quản lí ở Kim Hải, đương nhiên cũng không phải hạng người hời hợt.
Quản lí mang bộ mặt tươi cười tiến đến, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới vậy mà là cô Hạ, nếu sớm biết cô Hạ đến đây, chúng tôi hẳn là phải tiếp đãi chu đáo hơn mới được.”
Hạ Diệp Chi biết, quản lí cũng chỉ nói những lời khách khí.
Kim Hải mở cửa làm ăn, đều hướng tới tầng lớp thượng lưu có tiền có quyền, Hạ Diệp Chi ngoại trừ thân phận ” vợ trước Mạc Đình Kiên “, ở giải trí giới cũng chỉ là một biên kịch mới xuất hiện có chút tài năng mà thôi.
Có rất nhiều người nổi tiếng đến Kim Hải tiêu tiền, người như Hạ Diệp Chi thật đúng không tính là gì.
Quản lí đối với Hạ Diệp Chi khách khí như vậy, là muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ coi như không có.
Nếu bình thường, Hạ Diệp Chi có thể dễ dàng bỏ qua không tính toán.
Nhưng hôm nay cô đến đây để gây chuyện, tất nhiên không có khả năng cứ như vậy bỏ qua.
“Quản lí khách khí rồi .” Hạ Diệp Chi nhướng mày, khóe môi cong lên, lộ ra một chút tươi cười khéo léo, không quá mức ngạo mạn, lại làm cho người ta không có ấn tượng tốt.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, giọng nói không nặng không nhẹ: “Có thể nhân viên phục vụ không biểu đạt rõ ràng lời tôi nói, người tôi muốn gặp chính là ông chủ chỗ này.”
Sắc mặt quản lí khẽ thay đổi, ban đầu anh có ý tưởng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có.
Chính là, cô Hạ Diệp Chi này rõ ràng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Người đến Kim Hải gây chuyện cũng không ít, cũng không phải chỉ có mỗi Hạ Diệp Chi này.
Nhưng mà người có thân phận mẫn cảm giống Hạ Diệp Chi như vẫn là người đầu tiên.
Hạ Diệp Chi đã tới Kim Hải nhiều lần như vậy, quản lí cũng có chút ấn tượng với cô, đối với mọi người khách khách khí khí, cũng không giống người không nói đạo lý.
Quản lí suy tư một lát, nói: “Cô Hạ, cô cũng biết đấy, ông chủ chúng tôi không thường xuyên đến Kim Hải, dù sao ngài ấy nhiều việc bề bộn.
Cô Hạ cũng là khách quen ở nơi này của chúng tôi, hay là như vậy, tiền rượu hôm nay tôi chiết khấu cho cô tính mức thấp nhất?”
“Nhìn tôi giống như người thiếu tiền sao?” Hạ Diệp Chi lấy tấm thẻ đen từ trong ví ra, ném lên trên bàn, nói nặng lời một chút, thế mà lại có vài phần khí thế lạnh thấu xương.
Quản lí nhìn thấy tấm thẻ màu đen, sợ hãi nói: “xin cô Hạ chờ, hiện tại tôi sẽ đi liên hệ với ông chủ.”
Tấm thẻ đen Hạ Diệp Chi lấy ra, đúng là lúc trước lấy được từ nhà họ Mạc, phiên bản giới hạn tiêu phí không hạn ngạch thẻ đen của Mạc Thị.
Tuy rằng người nắm giữ tấm thẻ này không nhiều, nhưng cơ bản người có chút kiến thức đều biết tấm thẻ đen này trông như thế nào.
Hạ Diệp Chi lấy lại tấm thẻ, giọng điệu ôn hòa: “Vậy làm phiền quản lí rồi.”
Quản lí cười cười, liền mang theo nhân viên phục vụ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, quản lí liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Tri Dân.
Ông chủ trên danh nghĩa của Kim Hải chính là Cố Tri Dân, thông thường khi Kim Hải có việc đều liên lạc với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân biết bình thường Kim Hải bên này nếu không phải xảy ra chuyện khó giải quyết, cũng sẽ không tìm anh.
Hắn nghe điện thoại liền trực tiếp hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ?”
“Tổng giám đốc Cố, có người nói nơi này chúng ta bán rượu giả, muỗn gặp ông chủ.”
“Loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, các ngươi đã xử lý qua nhiều lần như vậy, lần này là làm sao vậy?” Cố Tri Dân giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Giải quyết không được, thì báo cảnh sát, chúng ta là người thiếu tiền đến nỗi phải bán rượu giả sao?”
Quản lí do dự một chút nói: “Người gây chuyện kia là cô Hạ, cũng không phải là người thiếu tiền.”
Cố Tri Dân dừng lại một chút, bỏ việc trong tay xuống hỏi: “Ai? Cô Hạ nào?”
“Chính là cô Hạ Diệp Chi, viết kịch bản, vợ trước của Mạc Đình Kiên.
.
.
.
.
.”
Nghe đến đó, Cố Tri Dân trực ngắt lời quản lí: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.”
Ngắt điện thoại, Cố Tri Dân lập tức đứng dậy.
Hạ Diệp Chi chạy tới Kim Hải gây chuyện? Còn nói rõ muốn gặp ông chủ?
Đây không phải là muốn tìm Mạc Đình Kiên sao?
Hai người này lại có chuyện gì?
Cố Tri Dân lắc lắc đầu, gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại kêu một lúc mới có người nghe máy.
“Mạc Đình Kiên, đi trông coi vợ anh đi, cô ấy đang ở Kim Hải gây chuyện kìa!” Cố Tri Dân đi thẳng vào vấn đề, đối với Mạc Đình Kiên chính là một trận oanh tạc.
Mạc Đình Kiên trầm mặc một lát, hỏi: “Chuyện là như thế nào?”
“Anh đến Kim Hải nhìn xem chẳng phải sẽ biết, tự mình qua đi! Chuyện của hai người thì tự mình xử lý đi.” Cố Tri Dân nói xong, liền trực tiếp cúp máy.
Đã lâu không cơ hội chủ động cúp máy trước Mạc Đình Kiên, cảm giác kích thích này vẫn là trước sau như một.
.
.
.
.
.
.
Hạ Diệp Chi ở trong phòng đợi một lúc lâu, cửa phòng mới bị người đẩy ra.
Cô nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt quen thuộc của Mạc Đình Kiên.
Trên người Mạc Đình Kiên mặc quần áo thoạt nhìn vẫn là cùng kiểu dáng màu sắc bộ đã mặc trọng buổi tiệc tối, nhưng Hạ Diệp Chi quen thuộc anh ấy thì biết, kỳ thật anh đã thay đổi một bộ quần áo khác.
Quần áo tây trang của anh kiểu dáng đều không mấy khác nhau, cũng chỉ khác một vài chi tiết nhỏ, bình thường người khác khó nhận ra được.
Hạ Diệp Chi đánh giá Mạc Đình Kiên một chút, ánh mắt nhìn phía sau lưng anh, phát hiện sau anh cũng không có người khác.
Xem ra anh chính mình lái xe tới đây.
Hạ Diệp Chi thu hồi ánh mắt, Mạc Đình Kiên liền đưa tay đóng cửa lại, đi tới sô pha ngồi xuống đối diện với Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên ngồi đối diện với cô, hai tay đặt trên đầu gối, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng Hạ Diệp Chi, ngữ khí lãnh đạm: “Cô Hạ có chuyện gì, không ngại nói thẳng.”
Cô Hạ?
Hạ Diệp Chi tức giận đến nỗi âm thầm cắn chặt răng, đè nén sự tức giận muốn lao ra từ trong lòng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh: “Tôi hoài nghi các anh bán rượu giả.”
Mạc Đình Kiên đột nhiên trầm ngâm nhìn cô, con ngươi đen như mực nhìn không thấy được chút cảm xúc giao động nào, liền bình tĩnh như vậy nhìn chăm chú vào cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh Hạ Diệp Chi có chút chột dạ không dám mở mắt.
Cô vốn dĩ muốn mượn chuyện này cố ý gọi Mạc Đình Kiên đến, Mạc Đình Kiên thông minh như vậy, khẳng định khi biết tin, cũng đã đoán được tâm tư của cô.
Nhưng anh ấy vẫn đến đây.
Nghĩ vậy, Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, cằm hơi nhấc lên, muốn cho chính mình có vẻ dũng cảm một chút.
Hạ Diệp Chi nhìn lướt qua vỏ chai rượu trên bàn, ý bảo Mạc Đình Kiên xem: “Thấy không? Tôi uống nhiều rượu như vậy, thế mà một chút cũng không say.
Cho dù tửu lượng của tôi tốt, nhiều rượu như vậy làm sao tôi không phản ứng một chút được chứ?”
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên cười một tiếng: “Uống hết toàn bộ?”
“Bằng không thì thế nào?” Trong lòng Hạ Diệp Chi tuy rằng chột dạ, nhưng trên mặt không chịu thua chút nào, thoạt nhìn cô cực kỳ nắm chắc.
“Phải không?” Mạc Đình Kiên cười như có như không nhìn cô, quay đầu hướng toilet nhìn thoáng qua, thần sắc hiểu rõ.
Hạ Diệp Chi biết, Mạc Đình Kiên sớm hiểu rõ trò cô bày ra.
Nếu bị xem thấu, Hạ Diệp Chi cũng không giả bộ nữa, nghiêm mặt nói: “Mạc Đình Kiên! Anh có biết vì sao tôi gọi anh đến đây chứ!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...