Thời Dũng nghe Hạ Diệp Chi nói muốn gọi điện thoại về nước, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Hình như điện thoại của tôi không gọi được số nước ngoài.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì sửng sốt: “Thật sao?”
Thời Dũng thấy cô đã tin thì gật đầu nói: “Đợi lát nữa cậu chủ đến, cô dùng điện thoại của cậu chủ được không?”
Hạ Diệp Chi nhìn Thời Dũng, thấy vẻ mặt anh ta không có gì khác ngày thường, nên cô đồng ý: “Ừ.”
Ngoài cửa xe.
Mạc Đình Kiên đi tới trước mặt Hạ Hương Thảo, những vệ sĩ vốn đang vây quanh Hạ Hương Thảo đều tự giác lùi sang một bên, còn người Hạ Hương Thảo dẫn đến thì không nhiều như số người của Mạc Đình Kiên, lúc này đã sớm lùi về phía sau rồi.”
Hạ Hương Thảo đã nhớ lại ký ức, cô vẫn còn nhớ rất rõ, năm đó Mạc Đình Kiên đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào để đối phó với cô.
Vì vậy khi cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên, không tự chủ mà run cầm cập, bất giác lùi về sau.
Nhưng phía sau là chiếc xe, căn bản không thể lùi được nữa.
Cô bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên, vì căng thẳng mà cơ mặt không ngừng co giật.
“Là tôi quá xem thường cô.” Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô ta, đôi mắt thâm trầm, trong giọng nói cũng lộ ra cảm giác âm u: “Xem ra cô cũng muốn chết ở nơi đất khách quê người như Trần Tuấn Tú.”
Cái tên Trần Tuấn Tú giống như một liều thuốc an thần, làm cho Hạ Hương Thảo bình tĩnh lại, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.
Hai mắt cô đỏ bừng nhìn Mạc Đình Kiên, mặc dù bây giờ cô đang rất sợ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, giọng run rẩy chất vấn Mạc Đình Kiên: “Anh thừa nhận chính anh đã hại chết Trần Tuấn Tú?”
“Anh ta chết không có gì đáng tiếc!”
Bây giờ ký ức của Mạc Đình Kiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thế nhưng qua lời kể của Thời Dũng, anh cũng đã nhớ lại cảnh tượng đó, đối với anh mà nói, Trần Tuấn Tú có chết một ngàn lần cũng không đủ.
Nếu không phải Trần Tuấn Tú, Hạ Diệp Chi sẽ không nằm trên giường bệnh suốt ba năm.
Trước khi kết hôn với Hạ Diệp Chi, anh đã nhẫn nhịn nhiều năm, mặc kệ bên ngoài hiểu lầm anh như thế nào, anh mang tiếng ra sao, anh cũng không quan tâm.
Hạ Diệp Chi là người anh đặt ở trong tim, trên đời này, anh chỉ quan tâm một mình Hạ Diệp Chi, nhưng anh không thể bảo vệ cô tốt.
Nếu Trần Tuấn Tú vẫn còn sống, cho dù là ngàn đao băm thây cũng không tiêu tan nỗi hận trong lòng anh.
Giọng điệu Mạc Đình Kiên vừa âm u lại vừa lạnh lẽo, dường như Hạ Hương Thảo đã trở về buổi tối mấy năm trước, trong căn phòng u tối đó, Mạc Đình Kiên lạnh lùng ngồi trong bóng tối, lạnh lùng nhìn thuộc hạ cầm dao cắt từng miếng thịt trên người cô…
Đã trôi qua mấy năm, nhưng nỗi sợ đó vẫn còn khắc sâu trong lòng cô.
“Cô nên cảm thấy vui mừng vì Trần Tuấn Tú đã chết trong vụ nổ đó… nếu anh ta không chết…” Mạc Đình Kiên nhếch miệng, nở một nụ cười kỳ quái, không nói tiếp phần phía sau.
Mặc dù anh không nói nhưng cũng đủ sức uy hiếp.
Sắc mặt Hạ Hương Thảo trắng bệch, đáy mắt không che giấu được sự thù hận, vừa run rẩy nói: “Mạc Đình Kiên… Anh cho rằng, tôi vẫn là Hạ Hương Thảo của ba năm trước sao? Anh và Hạ Diệp Chi trốn không thoát đâu.”
Cho dù Hạ Hương Thảo rất sợ Mạc Đình Kiên, nhưng vẫn cứng cỏi nói lời hăm dọa.
Nếu như cô ta không phải là Hạ Hương Thảo, nói không chừng Mạc Đình Kiên có thể nhìn cô ta với con mắt khác.
“Hừ.” Mạc Đình Kiên cười khẩy, liếc mắt với thuộc hạ đứng bên cạnh, người đó tự giác đi tới trói Hạ Hương Thảo lại, động tác nhanh nhẹn dùng băng keo dán miệng cô ta lại.
“Ô… này… anh… ô ô ô…” Hạ Hương Thảo còn muốn giãy giụa nói gì đó, thế nhưng Mạc Đình Kiên không cho cô ta cơ hội.
Anh trực tiếp xoay người, ngồi lên chiếc xe có Hạ Diệp Chi, Hạ Hương Thảo cũng được thuộc hạ của anh dẫn lên một chiếc xe khác.
Mạc Đình Kiên vừa lên xe, Hạ Diệp Chi vội hỏi: “Anh định xử lý Hạ Hương Thảo như thế nào?”
Lúc nãy Mạc Đình Kiên nói chuyện với Hạ Hương Thảo ở bên ngoài xe, anh đã quay lưng về phía Hạ Diệp Chi, cho nên cô không nhìn thấy mặt của hai người, đương nhiên cũng không thể nghe thấy bọn họ nói gì.
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên dừng trên phần trán dán băng gạc của cô mấy giây, sau đó lạnh nhạt nói năm chữ: “Cho cô ta toại nguyện.”
Nếu Hạ Hương Thảo muốn tự tìm đường chết, vậy thì anh sẽ cho cô ta được toại nguyện.
Hạ Diệp Chi nghe thấy anh nói như vậy thì trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh: “Anh gọi điện thoại cho Mạc Hạ đi, em muốn nghe giọng nói của con bé.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy nhưng không lấy điện thoại ra, mà nói: “Bây giờ trong nước đang là rạng sáng.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, lúc nãy cô đã quên mất rằng, múi giờ trong nước khác với nước M, mà chỉ muốn nghe giọng nói của Mạc Hạ.
“Vậy anh gọi video cho người giúp việc đi, em muốn nhìn thấy con bé.” Lúc Hạ Diệp Chi nói, theo bản năng siết chặt ống tay áo của Mạc Đình Kiên.
Lần này, Mạc Đình Kiên trả lời rất dứt khoát: “Được.”
Anh lấy điện thoại ra gọi về nước: “Tôi muốn nhìn thấy Mạc Hạ.”
Không biết đầu bên kia nói điều gì, Mạc Đình Kiên cúp điện thoại, mở video ra.
Ngay khi video được kết nối, Hạ Diệp Chi nhìn thấy Mạc Hạ đang nằm ngủ trên giường qua màn hình.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu, sau khi xác định đúng là Mạc Hạ, trái tim đang dâng lên của cô mới hạ xuống.
Thần kinh đang kéo căng của cô được thả lỏng, cả người không còn sức lực.
Cô dựa vào lồng ngực Mạc Đình Kiên, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Hạ Hương Thảo bắt em tới đây, nhưng không làm khó em…”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng cắt ngang cô: “Không làm khó em?”
Hạ Diệp Chi biết, anh đang chỉ vết thương trên trán cô, Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Cái này không tính là gì, cô ta hận em như vậy, nếu tính toán, chút vết thương nhỏ này của em căn bản không tính là làm khó, nhưng nhìn cô ta có vẻ như đã tính toán mọi chuyện, giống như đã nắm được nhược điểm của em, em nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình Mạc Hạ…”
Nói đến đây, Hạ Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Cũng may Mạc Hạ không sao.”
Nhưng cũng bởi vì Mạc Hạ không sao, trong lòng cô càng nghi ngờ hơn.
Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Anh nói xem, rốt cuộc Hạ Hương Thảo đang có ý đồ gì? Rốt cuộc cô ta bán thuốc gì trong hồ lô vậy?”
Một tay Mạc Đình Kiên ôm eo Hạ Diệp Chi, tay còn lại nhẹ nhàng ấn đầu cô vào lòng, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Quả thật Hạ Diệp Chi rất mệt, tựa vào ngực Mạc Đình Kiên, được bao bọc trong hơi thở quen thuộc, trong lòng cô đã yên ổn, cũng không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Mạc Đình Kiên cảm nhận được hơi thở của người trong ngực đã ổn định, vẻ dịu dàng hiếm thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng biến mất, trong mắt còn lóe lên tia tàn nhẫn.
Thời Dũng nhìn vẻ mặt của Mạc Đình Kiên qua gương chiếu hậu, sắc mặt của anh cũng căng thẳng: “Cậu chủ, cô…”
“Im miệng.” Mặc dù Mạc Đình Kiên đang nói với anh ta, thế nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không biết đang nhìn gì, đang suy nghĩ gì.
Thời Dũng liếc nhìn Hạ Diệp Chi đang ngủ yên trong ngực cậu chủ, miệng mấp máy nhưng không nói gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...