Hạ Diệp Chi cẩn thận nhìn trong phòng một lượt, không có bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Phát hiện bên trong gian phòng trừ một tủ quần áo tràn đầy quần áo, bên trong còn có một phòng cỡ nhỏ để quần áo, đều là đồ dùng cho nữ lớn như thắt lưng, vòng tay, nhỏ thì là trâm ngực, vòng tai, đại loại những đồ vật như vậy.
Chúng đều đẹp mắt và tinh tế, hầu hết tất cả chúng đều là những sản phẩm có tên tuổi lớn, và dù chúng có tệ đến đâu, chúng cũng là những thương hiệu thích hợp độc đáo nhưng có danh tiếng rất tốt.
Cô không thể nào suy đoán những vật này, cuối cùng là chuẩn bị cho ai, nhưng nhất định là có quan hệ với mấy người Lưu Chiến Thiên kia.
Hạ Diệp Chi nhìn một vòng mấy lúc sau, lại đi đến bên cửa sổ.
Gian phòng rất rộng rãi, còn có một mặt to lớn cửa sổ sát đất, lấy ánh sáng vô cùng tốt, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, chính là đình viện.*
Đình viện: Có mái che, dùng để uống trà, hóng gió.
Nếu như là thời tiết mùa xuân, từ nơi này nhìn ra cảnh sắc ngoài kia, nhất định rất xinh đẹp.
Nhưng lúc này, từ nơi này nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy vệ sĩ tuần tra bên ngoài, và cây khô mộc.
Nếu như muốn chạy trốn, tựa hồ chỉ có thể dẫn dụ những người vệ sĩ kia mới có thể chạy ra.
Có điều, cô bây giờ lại không có ý định muốn chạy.
… …
Ban đêm, có người làm đến gọi Hạ Diệp Chi ăn cơm.
“Cô Hạ, cơm tối đã chuẩn bị xong, cô có thể đến phòng ăn ăn cơm.”
Hạ Diệp Chi trước đó dựa vào ở trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, kết quả không để ý liền ngủ mất, bị tiếng đập cửa của người làm làm bừng tỉnh, chỉ nghe thấy cái người làm nói mời mình xuống dưới ăn cơm.
Cô đứng dậy, sửa sang quần áo trên người, đi tới cửa bên cạnh mở cửa ra.
Người làm còn chờ ở ngoài cửa, gặp cô mở cửa ra, khẽ vuốt cằm: “Cô Hạ .”
“Cám ơn cô .”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười hiền lành với người làm.
Người làm sửng sốt một chút, kinh hoảng lắc đầu nói: “Cô Hạ không cần khách sáo như thế, cô là khách của ông chủ.”
“Ông chủ của các cô thường xuyên sẽ có khách đến sao?”
Hạ Diệp Chi giống như lơ đãng hỏi một câu như thế.
Người làm suy tư một chút, lập tức lắc đầu: “Rất ít, dường như không có.”
“À.”
Hạ Diệp Chi lên tiếng, lại hỏi: “Cô cũng là người nước Z à, cô tên là gì?”
Nữ người làm mím môi cười cười: “Tôi tên Ly, có điều tôi không phải lớn lên tại nước Z, tôi và ông chủ giống nhau là bị bố già thu nhận và nuôi dưỡng.”
Hạ Diệp Chi bắt được trọng điểm trong lời nói: thu nhận nuôi dưỡng, bố già.
Cô mắt sắc ngưng lại, cảm xúc trong đáy mắt có chút rủ xuống che khuất, cố gắng để giọng điệu của mình nghe không có có một tia khác lạ nào.”
“Bố già?”
Hạ Diệp Chi lặp lại một lần, giả bộ tò mò hỏi: “Là người nuôi dưỡng các cô ư?”
“Ừm.”
Nói đến ba nuôi, trong mắt Ly hiện ra tôn kính và kính sợ: “Ông ấy là ba nuôi của chúng tôi, nhưng chúng tôi quen thuộc gọi ông là bố già, ông cho chúng ta cuộc sống mới, để chúng tôi tiếp tục sống tiếp được, ông là người tốt.”
…….
Ông ta là người tốt.
Người tốt, là một người cực kỳ khó mà hiểu rõ thân phận.
Từ vẻ mặt và giọng nói của Ly mà nói, bố già này, hoàn toàn chính xác giống như người đàn ông lương thiện, tuyệt vời.
Hạ Diệp Chi mặt không biểu cảm nói: “Nếu có thời gian, không biết thể thăm vị tiên sinh hảo tâm này không.”
Ly nghe vậy, trên mặt hiện ra một chút mất mát: “Tôi cũng nhiều năm chưa từng nhìn thấy bố già, sau khi con gái của ông sinh bệnh, ông liền mang theo con gái mình bỏ đi, rất ít khi liên hệ với chúng tôi, cũng không nhớ tới chúng tôi … …”
Ly vẫn chưa nói xong, cách đó không xa liền truyền đến thanh âm Lưu Chiến Thiên : “Ly.”
Thanh âm của anh ta không nhanh không chậm, nghe không ra một tia trách tội, nhưng Ly lại hết sức hốt hoảng nhìn Hạ Diệp Chi một chút: “Cô Hạ, mời cô tranh thủ thời gian cùng ông chủ đi vào nhà ăn ăn cơm đi.”
“Vậy tôi đi trước.”
Hạ Diệp Chi vẫn không biểu hiện gì như cũ.
Sau khi cô xuống dưới, đi đến trước mặt Lưu Chiến Thiên , mặt không biểu cảm nhìn anh ta .
Lưu Chiến Thiên tên tiểu nhân nói không giữ lời, cô không cần thiết cho anh ta sắc mặt tốt gì.
Lưu Chiến Thiên gặp bộ dáng này của cô, có nhiều hứng thú hỏi cô: “Có câu tục ngữ không phải nói ‘người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu ’ sao?
Cô bây giờ thái độ không hòa hảo đối với tôi như thế, cô không sợ tôi không vui một cái liền để cô chịu đau khổ?”
Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng: “Giống như anh người nói không giữ lời, mặc kệ làm ra chuyện gì, tôi đều sẽ không cảm thấy kinh ngạc.”
Lưu Chiến Thiên trên mặt biểu lộ cuối cục cũng thay đổi: “Ăn cơm trước đi .”
Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm gì nữa, đi theo anh ta tới phòng ăn.
Cô dám ở trước mặt Lưu Chiến Thiên nói như vậy, là có nguyên nhân.
Lúc Lưu Chiến Thiên đưa cô đến, vô cùng khách sáo, tựa hồ cũng không muốn thương tổn cô .
Nhưng không thể phủ nhận, Lưu Chiến Thiên mang cô đến chỗ này, nhất định có mục đích của mình, chỉ có điều, anh ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.
Cứ như vậy, Hạ Diệp Chi đối với anh ta là thái độ gì lại có quan hệ thế nào chứ? Dù sao anh ta đã không để cô đi, mà cô trước khi nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, tuyệt đối sẽ không đi.
Hai người đến phòng ăn, cứ như vậy ngồi mặt đối mặt, không nói một lời bắt đầu ăn cơm.
Có điều, làm Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc chính là, vậy mà không phải cơm Tây.
Cô nghĩ loại người giống Lưu Chiến Thiên này, nhiều năm sinh hoạt tại nước M, hẳn là quen thuộc ăn cơm Tây mới đúng, nhưng bữa tối vậy mà là cơm trung.
Hạ Diệp Chi cả ngày hôm nay đều không ăn chút cơm nào, nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn, khẩu vị tăng lên, ngược lại là ăn không ít thức ăn.
Cô cơm nước xong xuôi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Lưu Chiến Thiên đang theo dõi mình.
Hạ Diệp Chi chỉ cùng anh ta liếc nhau một cái, hỏi: “Nhìn tôi ăn cơm sẽ ngon sao?”
“Khẩu vị cô rất tốt.”
Lưu Chiến Thiên đem đũa buông xuống: “Xem ra, cô ở chỗ của tôi đợi cũng rất thích ứng đấy.”
“Rất tốt, nhưng nếu như anh có thể để cho tôi gặp được Lưu Chiến Hằng liền tốt
hơn.”
Hạ Diệp Chi nhíu mày, có chút nghiêng đầu nhìn anh ta.
Lưu Chiến Thiên cười một tiếng, cầm khăn mặt xoa xoa tay, chậm rãi nói: “Gấp làm gì đâu? Cô cũng đã đến, sớm muộn gặp được cậu ta.”
Bộ dáng của anh ta, để Hạ Diệp Chi không tự chủ được lại nghĩ tới Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng thực tế là dáng dấp quá giống, hoàn toàn là giống nhau như đúc.
Nếu như không phải trong tính cách khác biệt, Hạ Diệp Chi đều có thể sẽ nhận không ra anh ta rốt cuộc là Lưu Chiến Thiên hay là Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi nhìn anh ta một chút, đứng dậy liền đi lên lầu.
Cô ra phòng ăn, đã nhìn thấy Ly.
Ly một mặt vui vẻ nhìn cô: “Cô Hạ, cô nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?”
Ly nhỏ tuổi hơn cô một chút, lúc cười lên có lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn rất đơn thuần, ngây thơ, rất dễ dàng tạo thiện cảm, nhưng bởi vì sự việc của Trần Tuấn Tú cho cô một kinh nghiệm, rất nhiều người ngoài mặt là một dạng, trên thực tế lại là một dạng khác.
Cô không thể khẳng định chắc chắn, bản thân Ly là không phải giống như cô gái có vẻ ngoài tràn ngập thiện ý, nhưng chuyện như thế này, trong nội tâm cô tự rõ ràng là được, lưu ý là được, không cần thiết lộ sự cảnh giác biểu hiện ra ngoài rõ ràng.
Thế là, Hạ Diệp Chi cười lại một tiếng: “Ừm, cô đã ăn chưa?”
Ly cười đến vui vẻ: “Tôi vẫn chưa, ông chủ của chúng tôi ăn xong tôi mới ăn, quần áo của cô, bọn họ đã đưa đến phòng của cô rồi.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...