Mạc Hạ ôm con hổ nhỏ bằng vải trong tay, cao hứng gọi một tiếng: “Mẹ!”
Hạ Diệp Chi sẽ không lộ ra vẻ mặt khó chịu với Mạc Hạ nên mỉm cười nhìn cô bé.
Mạc Hạ lại ôm con hổ nhỏ vào phòng.
Sau khi Mạc Hạ đi vào, Hạ Diệp Chi mới chú ý thấy Mạc Hạ còn đeo một cái cặp sách nhỏ.
Cái cặp sách nhỏ rất đặc biệt, đơn thuần chính là cặp đựng đồ chơi.
Thấy ánh mắt Hạ Diệp Chi nhìn túi sách của Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên giải thích rõ: “Bên trong có chứa đồ xếp gỗ.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy liền quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, chỉ thấy anh đã cầm theo vali đi tới.
Anh đi vào phòng với vẻ đương nhiên.
Mạc Hạ quen thuộc với chỗ này của Hạ Diệp Chi, đã tự đi đến trên sô pha ngồi xuống, đổ đồ chơi trong túi xách lên trên sô pha chơi tiếp.
Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn cô bé, lại kéo Mạc Đình Kiên ra ngoài.
Đến ngoài cửa, cô thả Mạc Đình Kiên ra, nói: “Mạc Đình Kiên, anh đừng làm loạn nữa!”
Mạc Đình Kiên nghiêm mặt, vẫn ung dung nhìn cô: “Em không ở trong nhà, anh lại dẫn Hạ Hạ đến chỗ em thì có gì không đúng?”
“Anh biết em không phải nói chuyện này.” Hạ Diệp Chi giơ tay đỡ trán của mình, có chút phiền não.
Mạc Đình Kiên là đang cố ý xuyên tạc ý của cô.
“Vậy em muốn nói gì?” Mạc Đình Kiên kiên nhẫn hỏi cô, trong giọng nói không thấy có chút mất kiên nhẫn nào.
Môi Hạ Diệp Chi giật giật nhưng không nói được lời nào.
Mạc Đình Kiên đột nhiên đi về phía trước nửa bước, mũi giày chạm vào mũi giày của cô, vừa cúi đầu đã có thể nhìn thấy hàng lông mi dài trên mí mắt hơi rũ xuống của cô.
Nói chung, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn tới mức đặc biệt gần.
“Anh là Mạc Đình Kiên, là Mạc Đình Kiên mà em quen biết ba năm trước đây, cũng là ba của Hạ Hạ.
Cho dù ký ức của anh bây giờ không được đầy đủ, nhưng anh biết rõ ràng những chuyện xảy ra sau đó.
Anh vẫn là anh, em đang e ngại chuyện gì vậy?”
Giọng nói của anh trầm xuống lại dịu dàng, mang theo cảm giác trấn an người khác.
Thời gian đã quá lâu khiến Hạ Diệp Chi sắp quên mất Mạc Đình Kiên cũng có vẻ mặt ôn hòa, cũng sẽ kiên nhẫn dùng cách của anh để trấn an cô.
Hạ Diệp Chi bị anh nói trúng suy nghĩ trong lòng, sắc mặt biến đổi, lên tiếng phủ nhận: “Em không do dự gì cả.”
Khi từ trong núi đi ra, Mạc Đình Kiên vẫn luôn lạnh lùng, bây giờ anh lại đột nhiên giống như trước vậy…
Tốc độ biến hóa này hơi nhanh, Hạ Diệp Chi cần có thời gian để thích ứng.
Xét từ phương diện khác, cảm giác trong lòng cô cũng có chút phức tạp.
Trước kia cô từng có suy nghĩ, hay là tìm chuyên gia thôi miên cho Mạc Đình Kiên, làm cho ký ức của Mạc Đình Kiên trở nên đầy đủ, hoặc là làm cho Mạc Đình Kiên lại thích cô.
Nhưng Mạc Đình Kiên đột nhiên nhớ ra một ít ký ức.
Ở trong những ký ức khôi phục này của anh, anh có tình cảm với Hạ Diệp Chi.
Nhưng khi đó bọn họ còn chưa từng cùng nhau trải sau những chuyện kia.
Anh nói anh đều biết, nhưng anh không có những ký ức đó, cảm giác không thật sự trải qua, Hạ Diệp Chi vẫn thấy thiếu chút gì đó.
“Thật sao?” Mạc Đình Kiên nói là câu trần thuật, hình như cũng không muốn nhận được câu trả lời cô.
“Mạc Ớt Xanh!”
Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói của Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu đỉnh của cô, nắm tay cô: “Chúng ta đi vào thôi, Hạ Hạ đang tìm chúng ta đấy.”
Hạ Diệp Chi theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay của anh, nhưng anh nắm tay của cô rất chặt, giống như gọng kìm vậy, cô căn bản không sao rút tay ra được.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy trên mặt anh không có chút khác thường nào.
Hạ Diệp Chi chán nản, nhưng Mạc Hạ đang ở trong phòng, cô không thể làm ầm ĩ với Mạc Đình Kiên được.
Mạc Hạ cầm theo cái cặp sách nhỏ từ trên ghế salon nhảy xuống, chạy đến trước mặt Mạc Đình Kiên, nhíu chặt lông mày nói: “Xe bay nổ tung của con đâu rồi?”
Cho dù là ở trước mặt Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên cũng không thả tay của Hạ Diệp Chi ra, vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía Mạc Hạ: “Không phải con tự mình bỏ vào sao? Ba làm sao biết được.”
Mạc Hạ càng nhíu chặt lông mày hơn: “Ba bỏ!”
“Không phải là ba, là con tự bỏ.”
“Là ba!”
“Không phải là ba.” Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoạt nhìn đã nghiêm khắc hơn.
Trong giây lát Mạc Hạ liền khiếp sợ, vô cùng thức thời nói: “Được rồi!”
Sau đó cô bé cầm theo cái cặp sách nhỏ muốn đi về phía sô pha.
Nhìn bóng lưng Mạc Hạ ủ rũ cúi đầu, Hạ Diệp Chi hỏi Mạc Đình Kiên: “Thật sự không phải là anh bỏ à?”
“Con bé nói muốn mang theo xe bay nổ tung, nhưng túi sách không chứa nổi, anh lại bỏ ở trong vali rồi.” Mạc Đình Kiên vừa bắt nạt Mạc Hạ xong, khi nói ra những lời này hoàn toàn không thẹn với lương tâm.
Hạ Diệp Chi không biết nói gì cho phải, hất tay của anh ra, khẽ nói: “Anh đã từng ở phòng khách một lần rồi, tự mình cầm vali vào đó đi.”
Mắt Mạc Đình Kiên lóe lên, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Giường trong phòng khách rất cứng.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, hơi sửng sốt hỏi anh: “Anh có ý gì?”
Mạc Đình Kiên cong môi, trên gương mặt điển trai chỉ thoáng có ý cười nhưng lại làm cho cả người anh có vẻ sáng ngời.
Anh dường như sợ Hạ Diệp Chi nghe không hiểu lời anh nói, cố ý giảm tốc độ nói xuống: “Anh đang yêu cầu uyển chuyển được ngủ cùng một phòng với mẹ của con anh.”
Cái này cũng gọi là yêu cầu uyển chuyển à?
Khóe miệng Hạ Diệp Chi kéo lên: “Giường trong phòng ngủ chính cũng rất cứng.”
Mạc Đình Kiên biết nghe lời phải nói: “Anh đâu biết đâu.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi hơi tức giận, giọng cũng cao hơn gọi tên anh: “Mạc Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên nhướng mày nhưng không nói nữa, lấy va li đi vào phòng khách.
Trước đó anh từng ở trong phòng khách một lần, cũng xem như có chút quen thuộc.
Hạ Diệp Chi đứng ở bên cửa, nhìn thấy Mạc Đình Kiên mở vali và xếp lại các đồ vật bên trong.
Vali của anh không lớn, một nửa đều chất đầy đồ chơi với đủ mọi màu sắc của Mạc Hạ, nửa bên kia là áo của anh.
Nhìn sơ qua, quần áo anh mang theo đều là màu tối, chính là áo sơ mi và bộ vest.
Anh lấy đồ chơi ra trước, sau đó lại lấy bộ vest và áo sơ mi ra.
Hạ Diệp Chi đứng ở cạnh cửa nhìn một lúc, không nhịn được hỏi: “Lại chỉ có hai bộ quần áo thôi à?”
Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn cô: “Con gái em cái gì cũng muốn mang theo, nếu như anh đồng ý, có lẽ con bé sẽ mang tất cả đồ chơi tới rồi.”
Anh là muốn ám chỉ, bởi vì Mạc Hạ muốn mang theo nhiều đồ, cho nên anh mới chỉ mang theo hai bộ quần áo.
Vừa phân tích như thế, trong lời nói của anh hình như lại có chút giả vờ đáng thương.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có lẽ mình bị Mạc Đình Kiên ép điên mất thôi.
Chỉ một câu nói mà mình lại có thể liên tưởng được nhiều như vậy.
Tủ treo trong phòng khách để trống, cũng không có mắc áo.
Hạ Diệp Chi xoay người quay về phòng của mình, lấy mấy cái mắc áo tới cho Mạc Đình Kiên treo quần áo.
Từ nhỏ, chuyện áo cơm của Mạc Đình Kiên đã có người chịu trách nhiệm xử lý, cho dù sau này sống cùng với Hạ Diệp Chi, anh đã biết tự mình làm rất nhiều chuyện, nhưng đồ dùng đều rất cao cấp.
Hạ Diệp Chi cầm tới chính là loại mắc áo bình thường nhất, không thể chịu được bộ vest của anh.
Sau khi anh treo quần áo xong thì hơi nhíu mày.
Hạ Diệp Chi lên tiếng nói: “Sau này anh về nhà mang theo mắc áo qua, hoặc là ra ngoài mua.”
Mạc Đình Kiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi sáng lên: “Chúng ta cùng đi ra ngoài mua à?”
Hạ Diệp Chi không nhịn được chế nhạo anh: “Anh không thể tự chăm sóc được cho cuộc sống của mình à?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...