Sắc mặt Mạc Đình Kiên u ám, không vui, bế Hạ Diệp Chi và ném thẳng vào trong xe.
Động tác của anh không hề nhẹ nhàng một chút nào, Hạ Diệp Chi bị ngã hơi đau.
Cô sờ tay lên đầu rồi chầm chậm ngồi dậy, muốn dựa người vào ghế nhưng ghế sau của xe không có tay vịn ở hai bên như ghế bình thường.
Vì vậy cô dựa người vào ghế thì sẽ ngay lập tức bị trượt sang hai bên.
Cơ thể trượt xuống, Hạ Diệp Chi dùng tay chống lên miếng đệm ghế và tiếp tục dựa vào.
Cứ làm như vậy hết lần này đến lần khác, cũng không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, dáng vẻ không biết mệt mỏi đó trông có vẻ ngu ngốc.
Hàng loạt các hành động của cô đều được thu vào trong tầm mắt của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng đứng cạnh cửa xe, liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi lại nhìn gương mặt u ám dường như sẽ kéo Hạ Diệp Chi ra ngoài bất cứ lúc nào của Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh: “Cậu chủ, lên xe thôi.”
Mạc Đình Kiên nhếch môi, trong mắt anh có chút ghét bỏ nhưng vẫn ngồi vào trong.
Hạ Diệp Chi vẫn tiếp tục những hành động mà cô vừa làm.
Mạc Đình Kiên ngồi vào trong xe và dựa vào cạnh cửa xe, anh muốn cố gắng hết mức giữ khoảng cách với Hạ Diệp Chi.
Thời Dũng ngồi phía trước lái xe, xem xét tình hình của Hạ Diệp Chi, anh lái xe êm nhất có thể, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không ngồi vững, cô lắc qua lắc lại và đập vào cửa sổ cứng.
Ầm một tiếng, nghe đã cảm thấy đau rồi.
Anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu với một chút lo lắng, Mạc Đình Kiên vẫn ngồi đó bất động như núi với gương mặt lạnh lùng, không tỏ ra lo lắng cho Hạ Diệp Chi đang lắc qua trái lắc qua phải ngay bên cạnh anh.
Thời Dũng thở dài suốt.
Sau khi Hạ Diệp Chi uống say, ngoài việc đặc biệt xung động và dễ gây sự,gây rối ra thì mọi thứ khác đều ổn, cũng không nôn như thế.
Tuy nhiên, cô không thể nôn nữa, cũng không thể chịu được việc lắc qua lắc lại như thế này.
“Ói…”
Hạ Diệp Chi che miệng lại trong tiềm thức, ói một tiếng.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên nghiêm nghị: “Hạ Diệp Chi, em muốn làm gì?”
“Có một chút…” Hạ Diệp Chi nghe thấy giọng nói của anh, cô nghiêng người về phía anh, trọng tâm không vững và trực tiếp bổ nhào vào người anh.
Sau đó, cô nói nốt hai từ phía sau: “Muốn nôn.”
Mạc Đình Kiên đưa tay ra đỡ lấy cơ thể của cô, anh bế tắc một lúc rồi mới nói: “Dừng xe!”
Thời Ducng vội vàng dừng xe lại.
Hạ Diệp Chi ngả vào lòng anh, cô ngửi thấy mùi quen thuộc, thở dài hài lòng, chà vào ngực anh và nhắm đôi mắt lại.
Thất vậy, Mạc Đình Kiên không vui đẩy cô ra: “Hạ Diệp Chi, muốn nôn thì xuống xe mà nôn.”
“Không muốn…không muốn nôn nữa rồi…” Hạ Diệp Chi nói không liên tục, cô lại chà vào quần áo của anh và hơi thở dần dần ổn định.
“Không muốn nôn nữa thì ngồi cho ngay ngắn”
Mạc Đình Kiên nói xong, thấy Hạ Diệp Chi không cử động , anh liền đưa tay đẩy cô ra.
Lúc này mới phát hiện ra rằng cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Hạ Diệp Chi lúc ngủ so với bình thường không khác lắm, đôi mắt cô quá mê hoặc lòng người.
Bình thường khi cô mở mắt, từ cái nhìn đầu tiên đã cho người ta cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Khi cô ngủ thiếp đi và nhắm đôi mắt lại, nhìn trông có chút ngây thơ, so với tuổi thật thì cô trẻ hơn nhiều.
Thời Dũng ngồi phía trước lái xe, thấy Mạc Đình Kiên gọi mình nhưng lại không cử động, đành phải gọi anh: “Cậu chủ?”
Mạc Đình Kiên khẽ ngước mắt lên và nói: “Không sao rồi.”
Thời Dũng nghe thấy vậy liền tiếp tục lại xe.
Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi một lúc lâu.
Không thể kiềm chế lòng mình, anh đưa tay vén sợi tóc ở trán cô ra sau tai.
Anh nhận ra rằng bản thân làm việc này có vẻ rất tự nhiên.
Trước đây anh thường làm những chuyện thân mật như thế này với Hạ Diệp Chi rồi sao?
Mặc dù Thời Dũng đã nói cho Mạc Đình Kiên về chuyện giữa anh và Hạ Diệp Chi nhưng chuyện đó chỉ có thể khiến anh có một chút thiện cảm với cô và dễ dàng chấp nhận cô hơn.
Nó không thể khiến cho anh trong một thời gian ngắn mà đem lòng yêu cô.
Anh nhìn thấy những nỗ lực của Hạ Diệp Chi.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự của Mjac Đình Kiên.
Ngay khi xe dừng lại, liền có một vệ sĩ đến mở cửa cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên bế Hạ Diệp Chi xuống xe và đi thẳng vào biệt thự.
Người giúp việc nghênh đón: “Cậu chủ…”
Bước chân của Mạc Đình Kiên không dừng lại, anh dặn dò: “Tìm một người tắm cho cô ấy.”
Lúc này Mạc Hạ đã ngủ rồi, anh bước đi rất nhẹ nhàng.
Anh bế cô vào căn phòng mà trước đây cô đã từng ở, căn phòng đó vẫn giữ nguyên trạng.
Người giúp việc bước vào, Mạc Đình Kiên đứng dậy và nói: “Cho cô ấy tắm trước rồi thay quần áo.”
Người giúp việc gật đầu: “Vâng.”
Mạc Đình Kiên quay người trở về phòng của mình.
Anh trở về phòng tắm rồi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Anh trở mình ngồi dậy, đưa tay lên ấn vào ấn đường và bật đèn ngủ, ngồi lặng yên trong vài giây rồi đắp chăn nằm xuống giường.
Anh mở cửa đi thẳng ra ngoài và dừng lại bên ngoài cửa phòng của Hạ Diệp Chi.
Đứng trước cửa phòng cô, anh sững lại một lúc.
Anh kẽ cau mày, xoay tay nắm cửa và đẩy cửa ra.
Người hầu có lẽ sợ Hạ Diệp Chi nửa đêm thức giấc nên bật đèn ngủ cho cô.
Ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ nét.
Mạc Đình Kiên bước đến và đứng trước giường, Hạ Diệp Chi nghiêng đầu ngủ không ổn định, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Khi anh phản ứng lại, anh thấy rằng ngón tay của anh đã chạm vào ấn đường của cô.
Anh sững lại một lúc, ngón tay cứng lại, dứt khoát ấn lên ấn đường của cô một cách nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, hành động của anh không có tác dụng vỗ về, lông mi của Hạ Diệp Chi run rẩy vài lần và cô mở mắt.
Anh không ngờ rằng cô sẽ tình dậy đột ngột như vậy, anh không có phản ứng gì trong giây lát.
Họ nhìn nhau, căn phòng yên tĩnh đến lạ.
Hạ Diệp Chi lẩm bẩm: “Có phải em đang mơ không?”
Lăn qua lăn lại một đêm, đến đồn cảnh sát, lắc qua lắc lại trên đường trở về và trước khi tắm lại lần nữa, lúc này Hạ Diệp Chi căn bản đã tỉnh rượu rồi.
Tuy nhiên, nửa đêm thức dậy lại thấy Mạc Đình Kiên đang đứng trước giường cô, rõ ràng là điều vô lý.
Mạc Đình Kiên nhìn cô, quay người và bước đi, nhìn hình bóng phía sau có vẻ có chút khó chịu.
Hạ Diệp Chi ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên trở mình nhảy ra khỏi giường, lao tới Mạc Đình Kiên với tốc độ chưa từng thấy, ngăn anh lại.
Nhìn người phụ nữ với đôi bàn tay đang chặn mình, vẻ mặt Mạc Đình Kiên không có chút thay đổi.
Anh dằn giọng nói: “Em như này là muốn làm gì?”
Hạ Diệp Chi cũng cảm thấy rằng hành động lúc này của mình hơi kỳ lạ, cô liền rút tay lại và hỏi thầm: “Anh đến đồn cảnh sát đón em về sao?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt của Mạc Đình Kiên khó coi hơn: “Nếu không thì sao? Say thành ra như vậy, em nghĩ là em tự mình trèo ra khỏi đồn cảnh sát à?
Có một chút bực tức trong giọng nói của anh mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được.
Không biết là đang bực bội với những gì Hạ Diệp Chi đã gây ra, còn để anh phải đi giải quyết,
Hay là đang bực bội vì cô say sỉn như thế ở bên ngoài.
Tóm lại, tối nay lòng anh không được bình yên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...