Người bán hàng không thể làm gì khác hơn là nhận lấy tiền trong tay của Hạ Diệp Chi.
Cô ta tìm mười lăm nghìn đưa tới trong tay Hạ Diệp Chi, vẻ mặt có phần không được tự nhiên: “Mời đi thong thả, chào mừng lần sau lại tới.”
Hạ Diệp Chi nhận lấy tiền và trong chớp mắt lơ đãng đã nhìn thấy tay của người bán hàng đập một cái vào bên tai.
Người bán hàng là một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, vừa rồi cô ta giơ tay đập vào tai, Hạ Diệp Chi nhìn thấy trong tai cô ta hình như có nhét thứ gì đó.
Liên tưởng đến vừa rồi khi mình vào trung tâm thương mại, trong trung tâm thương mại đặc biệt ít người…
Trong lòng Hạ Diệp Chi chợt có chút bất an.
Cô liếc nhìn người bán hàng và xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Vừa rồi khi cô vào trung tâm thương mại, cô chỉ cảm giác trong trung tâm thương mại rất ít người.
Lúc này cô từ trong cửa hàng bánh đi ra, phát hiện trong trung tâm thương mại chỉ có vài người tốp năm tốp ba đi lại, vắng vẻ lạ thường.
Hạ Diệp Chi đi tới đầu cầu thang, định theo thang cuốn tự động xuống tầng.
Cô vừa đứng lên mặt thang cuốn tự động lại nghe phía sau vang lên một tiếng “đinh” rất khẽ.
Đầu cầu thang trung tâm thương mại, ngoài thang cuốn tự động còn kết hợp cả thang máy lên xuống.
Hạ Diệp Chi theo phản xạ có điều kiện quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen từ trong thang máy đi ra và bước lên thang cuốn tự động.
Người đàn ông áo đen cũng nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai nên Hạ Diệp Chi không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn đang nhìn cô.
Trong lòng Hạ Diệp Chi dâng lên một cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Cô nhìn xung quanh một lượt, phát hiện xung quanh yên tĩnh.
Trong trung tâm thương mại có ánh đèn sáng ngời, các cửa hàng xung quanh đều đèn đuốc sáng choang nhưng không có một người nào.
Cô nhớ tới cô gái trong cửa hàng bánh vừa rồi nhìn không giống với người bán hàng lắm, hình như còn luôn giục cô đi nhanh một chút.
Mà dáng vẻ cô gái kia cẩn thận, thoạt nhìn hơi giống với… cảnh sát!
Trong trung tâm thương mại yên tĩnh như vậy, rất rõ ràng chính là sơ tán hiện trường.
Vừa rồi lúc cô tiến vào, chắc là đang sơ tán mọi người.
Cô là người viết kịch bản trinh thám nên không xa lạ gì với tình huống này.
Trung tâm thương mại là nơi tập trung số lượng lớn người đi tới, đột nhiên sơ tán mọi người ở hiện trường thì bình thường đều là để giữ an toàn.
Không phải có ngôi sao tới thì chính là có người đang làm chuyện phạm pháp ở đây.
Trong đầu Hạ Diệp Chi nhanh chóng hiện lên những suy nghĩ này nhưng không để lộ ra mặt.
Một tay cô cầm bánh ngọt, một tay vịn vào trên tay vịn thang cuốn khác.
Người đàn ông áo đen phía sau kia cũng duy trì tư thế đi thang cuốn xuống tầng giống như cô.
Người áo đen phía sau kia hoặc là cảnh sát, hoặc chính là kẻ muốn phạm tội ở đây.
Thang cuốn xuống đến tầng một.
Khi Hạ Diệp Chi bước ra khỏi thang cuốn còn giả vờ lơ đãng quay đầu liếc nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông áo đen kia vẫn chậm rãi đi trên thang cuốn, không vội rời đi.
Hạ Diệp Chi đang muốn quay đầu, đột nhiên phát hiện ra người đàn ông áo đen kia nhấc chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình lên, nhìn cô toét miệng cười.
Nụ cười kia thâm trầm lại điên cuồng.
Trong lòng Hạ Diệp Chi chợt căng thẳng, vội vàng đi vài bước về phía trước rồi nhanh chóng chạy về phía cửa của trung tâm thương mại.
Tầng một của trung tâm thương mại rất rộng rãi, nhưng thang cuốn tự động cách cửa trung tâm thương mại rất xa.
Dường như bất kể cô chạy nhanh tới mức nào, lúc nào cũng cách cửa trung tâm thương mại một đoạn dài như vậy.
Lúc này, trong trung tâm thương mại vang lên một giọng nói được truyền qua loa: “Từ Lợi Thanh, bây giờ anh đã bị bao vây, chỉ cần anh dừng lại, chúng tôi sẽ xử lý khoan hồng đối với anh!”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, phát hiện xung quanh không biết đã xuất hiện một đám cảnh sát từ lúc nào.
Người đàn ông áo đen phía sau lên tiếng: “Ai muốn các người xử lý khoan hồng chứ? Tôi muốn các người phải chết cùng với tôi!”
Hạ Diệp Chi cảm giác giọng nói này hình như vang lên ở bên tai của cô.
Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông áo đen không biết đã cởi áo khoác từ lúc nào, trên người buộc toàn thuốc nổ.
Người đàn ông áo đen thấy Hạ Diệp Chi quay đầu lại thì lớn tiếng nói: “Các người sơ tán đám đông thì thế nào? Không phải vẫn còn sót lại một người sao? Kéo một người đẹp chôn cùng tôi cũng không thiệt.”
Hắn nói xong liền giơ tay kéo sợi dây nào đó trên người mình…
Giọng nói của cảnh sát lại từ trong loa truyền tới: “Nằm xuống! Nhanh nằm xuống!”
Hạ Diệp Chi trợn tròn mắt, ném cái bánh ngọt trong tay về phía người áo đen và quay đầu nhào mạnh về phía trước.
Bên tai vang lên một tiếng “ầm” cực lớn.
Hạ Diệp Chi cảm thấy lỗ tai của mình cũng bị ù rồi, toàn thế giới đều chỉ còn tiếng ong ong vang dội.
“… Sáu năm, Khương Nhung ở một mình rất cô độc, chúng ta nên đi tìm cô ấy.”
“Đi!”
“…”
“Vô dụng thôi, tôi đã chôn thuốc nổ khắp phía dưới sân golf rồi, chúng ta cùng đi tìm Khương Nhung…”
“Chăm sóc tốt cho Hạ Hạ, không cần lo cho anh.”
“…”
Ký ức đột nhiên cuồn cuộn tràn đến.
Một giây trước khi Hạ Diệp Chi bất tỉnh, trong đầu cô chợt hiện ra cảnh tượng bị nổ trên hòn đảo nhỏ vào ba năm trước đây.
“Người còn sống không?”
“Nhân viên cứu cấp đâu?”
“…”
Thế giới ầm ĩ trong giây lát ngắn ngủi rồi qua đi, khôi phục lại sự yên tĩnh.
…
– Quá xấu.
– Cô là ai?
– Cô không biết mình lấy ai à?
– Tôi đương nhiên biết người tôi lấy là Mạc Đình Kiên!
– Hóa ra là chị dâu.
Tôi là Mạc Gia Thành – em họ Mạc Đình Kiên, đêm tân hôn, nói vậy cô cũng không muốn phải ở bên cạnh một kẻ vô dụng đâu nhỉ?
Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, đen láy như mặc, sắc bén mà thâm trầm, hơi thở lạnh thấu xương…
“Mạc Đình Kiên!”
Hạ Diệp Chi chợt mở mắt ra, đập vào mắt cô là một mảnh trần nhà trắng xoá.
Cô đang ở đâu?
Mạc Đình Kiên đâu?
Cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, y tá đang đẩy cửa bước vào liền giật mình.
Y tá đi tới: “Cô đã tỉnh rồi à? Tôi sẽ đi gọi bác sĩ tới ngay.”
Y tá vừa ra khỏi cửa, đám người Thẩm Lệ đã chạy tới.
“Y tá, bệnh nhân tên là Hạ Diệp Chi ở phòng bệnh này sao?”
“Đúng vậy, cô ấy vừa tỉnh, tôi đang muốn đi gọi bác sĩ qua khám cho cô ấy.”
“Cảm ơn.” Thẩm Lệ vội vàng nói cảm ơn và đẩy cửa vào thăm Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ đi tới bên giường, đỡ vai Hạ Diệp Chi nhìn một lát mới quan tâm hỏi: “Diệp Chi, cậu không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi hơi cử động tay chân, lẩm bẩm nói: “Hình như không có việc gì.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Thẩm Lệ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ có điều vẫn phải để bác sĩ kiểm tra một lát rồi nói sau.”
Hạ Diệp Chi không nghe để ý lời Thẩm Lệ nói, cô im lặng vài giây rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Mạc Đình Kiên đâu?”
“Hả?” Gần đây Thẩm Lệ đã quen với tình trạng Hạ Diệp Chi mất trí nhớ.
Khi cô mất trí nhớ, tình cảm của cô đối với Mạc Đình Kiên rất hờ hững, bình thường sẽ không hỏi cô ấy với giọng điệu này.
Thẩm Lệ không xác định hỏi: “Cậu tìm Mạc Đình Kiên làm gì?”
“Anh ấy không sao chứ?” Hạ Diệp Chi giơ tay đỡ trán: “Trong đầu tớ còn hơi loạn, không phải chúng tớ đi tới đảo nhỏ tìm Trần Tuấn Tú, muốn đón Hạ Hạ về sao? Dường như đã xảy ra vụ nổ…”
Thẩm Lệ lập tức che miệng, nhìn về phía Hạ Diệp Chi với vẻ không dám tin.
Giọng điệu của cô ấy rất khẽ, hỏi dò: “Diệp Chi, cậu đã nhớ ra rồi sao?”
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Tớ…”
Cô cúi đầu nhìn mình, dáng vẻ chân tốt tay tốt, trong đầu trống rỗng một lúc rồi cô mới nói tiếp: “Lưu Chiến Hằng đã cứu tớ…”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...