“Quà gặp mặt của ngài Cố cho Hạ Hạ.” Hạ Diệp Chi nói xong liền quay đầu nhìn về Cố Tri Dân mỉm cười.
Cố Tri Dân cười với vẻ mặt đắc ý.
Mạc Đình Kiên suy nghĩ một chút về két sắt trong tay rồi nhìn về phía Cố Tri Dân, nói rất thản nhiên: “Hạ Hạ bây giờ còn chưa có khái niệm căn bản về tiền đâu.”
Trên mặt Cố Tri Dân có vẻ kinh ngạc: “Cậu còn chưa nhìn, sao biết bên trong đựng tiền?”
“Nếu không cậu bỏ gì bên trong?” Trong giọng nói thản nhiên của Mạc Đình Kiên lộ ra một chút ghét bỏ không quá rõ ràng.
Nhưng người quen biết anh đều có thể nghe ra được.
Vẻ mặt Cố Tri Dân nghiêm lại: “Cậu…”
Mạc Đình Kiên hoàn toàn không để ý đến anh ta, ánh mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Em đi với anh đến một nơi.”“Đi đâu vậy?”
Cô còn chưa biết Mạc Đình Kiên làm sao có thể đột nhiên tới đây, đã bị anh yêu cầu đi cùng anh tới một nơi…
Mạc Đình Kiên đưa két sắt trong tay cho Thời Dũng, dặn dò: “Cậu đưa Hạ Hạ trở về.”
Thời Dũng cung kính đáp một tiếng: “Vâng.”
Sau đó, Mạc Đình Kiên quay đầu nói với Mạc Hạ: “Con đi theo chú Thời Dũng về nhà, chuyện khác chờ tối nay ba mẹ về nhà sẽ nói sau.
Con ở nhà chờ ba mẹ nhé.”
Mạc Hạ gật đầu với dáng vẻ cái hiểu cái không.
Mạc Đình Kiên cao một mét tám tám, Mạc Hạ mới ba tuổi, đứng ở trước mặt anh cũng chỉ là một nhóc con, giữa hai người chênh lệch chiều cao tới hơn một mét.
Cho dù không phải là hình ảnh dịu dàng gì, nhưng từ góc độ của người bên ngoài nhìn qua, hình ảnh cô con gái nhỏ bé ngây thơ nhìn ba gật đầu lại đặc biệt đáng yêu.
Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc.
Nhưng Mạc Đình Kiên rõ ràng không có hứng thú tiếp tục với hình ảnh đáng yêu này.
Anh nói xong liền kéo Hạ Diệp Chi rời khỏi đó luôn.
Hạ Diệp Chi vốn còn nói muốn dặn dò Mạc Hạ cũng không kịp nói.
Cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Mạc Hạ nói: “Con ngoan ngoãn đi về nhà với chú Thời Dũng, mẹ và ba sẽ nhanh chóng trở về thôi, bye bye?”
Hai từ “bye bye” sau đó có chút ý dỗ dành.
Vẻ mặt Mạc Hạ vẫn ngây thơ nhưng ngoan ngoãn vẫy tay chào Hạ Diệp Chi rồi.
Hạ Diệp Chi bị Mạc Đình Kiên dẫn ra khỏi Kim Hải.
Vừa ra khỏi Kim Hải, Hạ Diệp Chi đã hất tay Mạc Đình Kiên ta: “Em sẽ tự đi, đừng động tay động chân.”
Đột nhiên chạy tới bảo cô đi cùng anh tới một nơi, khi vừa gặp được Mạc Hạ, một ngày không gặp, ngay cả ôm cũng không ôm Mạc Hạ.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên liếc nhìn tay của mình nhưng không nói một lời, mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi không có gì tốt đẹp, kéo cửa xe ra ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Rốt cuộc anh muốn đi đâu?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh.
Lần này Mạc Đình Kiên trả lời thẳng vấn đề của cô: “Bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì? Anh khó chịu ở đâu sao?” Hạ Diệp Chi hỏi xong lại cảm thấy vấn đề của mình không đúng lắm.
Cơ thể Mạc Đình Kiên không thoải mái, cũng sẽ không bảo cô đi cùng anh tới bệnh viện chứ?
Dù sao cô cũng nghĩ không ra nên dứt khoát không hỏi nữa.
Trên đường tới bệnh viện, hai người đều không nói gì.
Lúc xuống xe, hai tay Hạ Diệp Chi đút trong túi áo, đi theo phía sau Mạc Đình Kiên, duy trì cách anh một bước.
Còn chưa vào bệnh viện, Mạc Đình Kiên đã quay đầu với vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô: “Hạ Diệp Chi, chân em dính trên mặt đất à?”
Hạ Diệp Chi tức giận nói: “Anh quản em à? Ai đi của người đó không được sao? Em lớn thế này cũng sẽ không đi lạc được.”
Thật không biết hôm nay Mạc Đình Kiên làm sao cứ quản đông quản tây cô, còn quản cả việc cô đi đường nữa.
Ánh mắt Mạc Đình Kiên trầm xuống nhìn cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, bước nhanh đến trước mặt.
Cô cố ý đi thật nhanh, bước chân người phía sau cũng phối hợp với tần suất của cô mà đi nhanh hơn.
Cô đi chậm, bước chân người phía sau cũng chậm lại.
Nói chung, Mạc Đình Kiên chính là phối hợp với bước chân của cô, đi sau lưng cô.
Cô có thể cảm giác được Mạc Đình Kiên không chỉ duy trì tốc độ tương đương với cô, còn đang nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt anh quá sắc bén giống như thực chất, làm cho cả người cô đều không được tự nhiên.
Hạ Diệp Chi quyết định lùi lại một bước, đi ở bên cạnh anh.
Khóe miệng Mạc Đình Kiên hơi cong lên, thoáng có ý cười nhưng không rõ ràng, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.
Hai người cùng đi vào thang máy.
Mạc Đình Kiên giơ tay ấn số tầng.
Khi anh rút tay lại, vừa vặn lướt qua bên tai cô.
Cô có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương trên người anh.
Thang máy không dừng ở bất kỳ tầng nào trong đó, mãi cho đến tầng Mạc Đình Kiên ấn, cửa thang máy mới mở ra.
Hạ Diệp Chi ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện ra bệnh viện này cơ bản không có người nào.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, vào lúc này giọng nói của Mạc Đình Kiên lại vang lên: “Ít người thuận tiện.”
Ý là anh thật sự đi cửa sau, bao cả bệnh viện à?
Cậu chủ Mộ thật đúng là biết cách đốt tiền.
Hai người ra khỏi thang máy đi không xa đã có cấp dưới qua đón: “Cậu chủ.”
Mạc Đình Kiên hờ hững hỏi: “Tất cả đã sắp xếp xong chưa?”
Người cấp người cung kính nói: “Tất cả đã sắp xếp xong rồi.”
Hạ Diệp Chi nghi ngờ nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Nhưng rất nhanh, nghi ngờ trong mắt cô liền biến mất.
Cô nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Mạc Đình Kiên ở trong thư phòng ngày đó.
Hôm nay Mạc Đình Kiên tới để kiểm tra à?
Suy nghĩ này mới xuất hiện, cô nghe Mạc Đình Kiên bên cạnh lên tiếng nói: “Dẫn cô ấy đi.”
Cô à?
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, lại phát hiện đứng đối diện có một đám nhân viên y tế mặc áo khoác trắng, trong đó có một nửa đều là bác sĩ nữ và y tá nữ.
Mạc Đình Kiên vừa lên tiếng đã có bác sĩ nữ đi về phía cô.
“Cô Hạ, mời cô đi theo chúng tôi.”
Không phải là làm kiểm tra cho Mạc Đình Kiên sao?
Có thể biểu tình trên mặt của Hạ Diệp Chi quá mức rõ ràng, Mạc Đình Kiên nói: “Chỉ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện thôi.”
Anh nói xong liền giơ tay lên ra hiệu cho bác sĩ dẫn Hạ Diệp Chi đi làm kiểm tra.
Bác sĩ nhận được mệnh lệnh của Mạc Đình Kiên, cũng không quan tâm Hạ Diệp Chi có bằng không đã dẫn cô đi luôn.
“Sức khỏe của em rất tốt, em mới không cần làm kiểm tra đâu!” Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên người này đúng là không thể giải thích được.
Cho dù anh thật sự xuất phát từ lòng tốt cũng không thể nói sớm với cô một tiếng sao?
Nếu nói sớm với cô một tiếng thì anh sẽ làm sao à?
Nhưng chuyện đến mức này, Hạ Diệp Chi cũng chỉ có thể để cho những bác sĩ nữ làm kiểm tra cho cô.
Khi Hạ Diệp Chi làm kiểm tra xong thì trời đã tối rồi.
Lúc cô đi ra, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên ngồi yên tĩnh ở trên sô pha, trong tay lật xem một tập giấy.
Khi đến gần nhìn, cô mới phát hiện thứ Mạc Đình Kiên cầm trong tay là các kết quả kiểm tra của cô.
Hạ Diệp Chi đi tới và ngồi xuống bên cạnh anh và nghiêng đầu hỏi: “Tại sao anh lại đột nhiên muốn làm kiểm tra cho em thế?”
“Đề phòng em có bệnh gì truyền nhiễm sẽ lây sang cho Hạ Hạ.” Mạc Đình Kiên cũng không ngẩng đầu lên, giọng trầm trầm mang theo chút lạnh lẽo, lại không nghe ra được cảm xúc gì.
Hạ Diệp Chi cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài Mạc đúng là không giống với người thường, lý do dở như vậy cũng có thể nói như thật được.”
Mạc Đình Kiên vừa vặn xem xong kết quả kiểm tra cuối cùng.
Anh ngước mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Cô Hạ cũng rất không giống với người thường, rõ ràng tức giận như vậy mà vẫn còn có thể cười được.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...