Chủ nhật, Thẩm Lệ được phía nhãn hàng mời đến xem buổi trình diễn thời trang.
Thẩm Lệ ngồi trên máy bay cả đêm, buổi sáng chủ nhật đã đáp chuyến bay đến nơi diễn ra buổi trình diễn thời trang.
Vừa xuống máy bay, cô lên ô tô, sau đó chợp mắt một chút trên đường về khách sạn.
Sau khi đến khách sạn, tắm rửa rồi thay quần áo xong, Cố Mãn Mãn đã đặt sẵn đồ ăn bên ngoài.
Thẩm Lệ vừa ăn vừa tạo hình.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng, cho dù là khoang hạng nhất cũng không chịu được.
Thẩm Lệ nhìn sắc mặt mệt mỏi của chính mình trong gương, nói với thợ trang điểm: “Trang điểm đậm hơn chút, mấy ngày nay mệt quá, thần sắc hơi kém.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Lệ trở lại làm việc từ sau Tết, dường như vẫn luôn làm việc liên tục, không nghỉ ngày đêm.
Hai mươi mấy ngày đều rạng sáng mới kết thúc công việc, sáng sớm đã lại xuất phát đi làm.
Cố Mãn Mãn cũng hơi đau lòng: “Cố chịu đựng một chút, sau khi buổi đọc kịch bản ngày mai kết thúc, trước khi vào đoàn làm phim, chị chỉ có ba hoạt động, ở giữa có thời gian nghỉ ngơi.”
“Vẫn ổn.” Thẩm Lệ nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi nói: “Chị yêu công việc, công việc khiến chị vui vẻ, cũng khiến chị có tiền.”
Trước đây, Cố Tri Dân đem hết tài nguyên của cô đưa cho Tiêu Văn, sau khi cô nghỉ ngơi một thời gian, cảm thấy vẫn là công việc khiến cô vui vẻ hơn.
Công việc bận rộn khiến cô cảm thấy đầy đủ, lịch trình mỗi ngày đều được sắp xếp kín mít, không có thời gian nghỉ ngơi, càng không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện khác.
Như vậy cũng rất tốt.
…
Xem xong buổi trình diễn thời trang, Thẩm Lệ ra sân bay.
Bữa tối ăn luôn trên máy bay, Thẩm Lệ đã chạy đi chạy lại như vậy mấy ngày liền, mặc dù tâm lý vẫn coi như ổn, nhưng cơ thể đã sắp không chịu nổi, vốn không có bụng dạ ăn cơm.
Cố Mãn Mãn biết bởi vì cô rất mệt cho nên ăn không nổi, vì vậy cũng không khuyên nhiều.
Khi trở lại thành phố Hà Dương, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Cố Mãn Mãn lái xe đưa Thẩm Lệ về nhà: “Chị nghỉ ngơi một lúc đi, trước khi xuất phát, em sẽ gọi chị.”
Thẩm Lệ ngủ được một tiếng thì tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn thoáng qua nhóm trên Messenger, phát hiện có tin gắn tất cả các thành viên trong đoàn làm phim.
“Buổi đọc kịch bản sẽ bắt đầu vào buổi chiều.”
Thẩm Lệ gửi tin nhắn trong nhóm: “Vì sao lại đột nhiên thay đổi thời gian?”
Trợ lý đạo diễn trả lời: “Tổng Giám đốc Cố có việc bận.”
Kịch bản này của Hạ Diệp Chi, Cố Tri Dân vô cùng coi trọng, vẫn luôn quan tâm đến mọi sự chuẩn bị phía trước, vì vậy buổi đọc kịch bản cũng sẽ không vắng mặt.
Thẩm Lệ: “Tôi biết rồi.”
“Chị Tiểu Thẩm, buổi chiều chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi!”
Cố Mãn Mãn đại khái đã nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, cũng nhìn thấy tin nhắn Thẩm Lệ gửi vào nhóm, biết Thẩm Lệ đã tỉnh, nên cô ta mới chạy vào.
“Đúng vậy.” Thẩm Lệ dựa vào tường: “Chị hơi đói, đặt đồ ăn bên ngoài đi.”
“Vâng ạ.”
Cố Mãn Mãn quay người đi ra ngoài.
Trong lòng Thẩm Lệ hơi rối, tác phong làm việc của Cố Tri Dân và Mạc Đình Kiên khá giống nhau, luôn luôn là nói sao làm vậy, rất ít khi tạm thời thay đổi lịch trình.
Thời gian diễn ra buổi đọc kịch bản cũng đã ấn định từ hai tuần trước, cũng không biết Cố Tri Dân có chuyện quan trọng gì mà phải tạm thời thay đổi lịch trình.
…
Mạc thị.
Mạc Đình Kiên nhìn Cố Tri Dân đang ngồi đối diện vừa uống cafe, vừa lật tạp chí, anh khẽ nhíu mày: “Thịnh Hải xảy ra chuyện?”
“Không xảy ra chuyện gì, vẫn rất tốt.” Cố Tri Dân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Đình Kiên: “Sau khi kịch bản của Diệp Chi ký với Thịnh Hải, cổ phiếu của Thịnh Hải cũng tăng lên.”
“Vậy mới sáng sớm cậu chạy đến công ty tìm tôi làm gì?” Mạc Đình Kiên khoanh hai tay, nhìn kỹ Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nghiêm túc nói: “Không phải đã lâu rồi tôi chưa gặp cậu sao? Cho nên qua đây tìm cậu uống cafe, nói chuyện phiếm.”
Mạc Đình Kiên nhíu mày: “Rảnh lắm à?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...