Anh Ấy Rất Điên

*Lời editor: Lệ Triết chỉ có tính nhiều chuyện chứ không có ác ý gì, có điều còn có Ngạn ca với Mạc Mạc mà, cậu ta không gây được sóng gió gì đâu. Mình gắn lên đầu để mọi người đừng bỏ qua đó ạ.*

Chương 7: Định nghĩa khoa học của "36D"

Sau khi dại ra, ở một góc giữa hàng ngũ học sinh, dần dần vang lên những tiếng cười vụn vặt và tạp âm đàm phán hòa bình.

Học sinh chỉ dám lén cười, không biết có nam sinh lớp nào gan to, không muốn sống mà gân cổ gào một tiếng——

“Ngạn ca quá đã!”

Giống như lửa đang cháy được đổ thêm một thùng dầu ——

Tiếng cười trong nháy mắt ồn ào hẳn lên.

Buổi học tập sinh hoạt buồn tẻ của bọn học sinh khó có khi gặp trò vui, nhất thời có chỗ mất khống chế.

May mà còn có chủ nhiệm các lớp nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vội vàng “cứu hỏa”, tiếng cười trên quản trường mới dần bớt đi.

Giọng điệu chây lười kia vì vậy lại nghe rõ lần nữa.

Quanh quẩn trong không khí ở quảng trường nhỏ, vẫn là tốc độ vững vàng đều đều, không nhanh cũng không mất nhịp——

Ý cười trong mắt đám học sinh bắt đầu bị đình trệ.

“Đây là…… Đọc đến đâu rồi?”

“Không biết. Các cậu còn cười được, tôi đã cố gắng nhịn cười lắng nghe —— từ nửa phút trước, tôi đã bắt đầu nghe không hiểu!”

“Ngạn ca vừa mới nói cái gì? Kim loại yếu gì thế?”

“…… Hẳn là ‘tali, chì, bitmut, pololi, atatin, nguyên tố hóa học từ 81 đến 85 trong bảng tuần hoàn……” (đoạn này tui chém =..=)

“Mẹ nó, sao cậu biết được?”

“Không phải tôi đang xem bảng tuần hoàn đó sao!”

“Có chỗ nào sai không?”

“Trước mắt thì không có, hơn nữa có rất nhiều chữ tôi không biết.”

“‘Trước mắt’ là đến chỗ nào rồi?”

“Còn kém mấy chữ nữa là kết thúc bảng.”

“………… Mẹ nó quá biến thái.”

Thảo luận bên đây còn dang dở, mà thanh âm trên bục quả nhiên cũng dừng lại.

Giữa ánh nhìn si ngốc trầm mặc của toàn trường, nam sinh đang đỡ microphone trên bục vẫn là dáng vẻ mệt mỏi chưa ngủ đủ, chỉ có khóe môi lười biếng khép mở.

Dường như ánh mắt dừng lại phía sau của mọi người.

Nhìn chằm chằm hai giây, cụp mắt, môi mỏng hé mở.

“Giải quyết xong…… Trở về đi, nhóc con.”

Câu nói không đầu không đuôi.

Đám học sinh: “???”

“—— lên tiếp đi.”

Thương Ngạn xoay người đi xuống.

Lệ Triết đứng ở đó sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, vội vàng quay đầu đi theo.

“Ngạn ca, lần này cậu cứu sống kịp thời, quá tuyệt. Tôi vừa xuống nhìn, nhóm người chờ lên diễn thuyết đã sắp phát điên lên rồi, vậy ——”

Lệ Triết bỗng dừng lời, nhìn nữ sinh trước mặt, ngạc nhiên nói: “Hoa khôi lớp? Sao cậu lại ở đây?”

Thương Ngạn hơi nhíu mày, nâng mắt.

Quả nhiên Văn Tố Tố đang đứng trên con đường phía trước cách hai người không xa.

Thấy hai người dừng lại, Văn Tố Tố thả ra ngón tay đang rối rắm trước người, chạy bộ đi lên.

Cô ta liếc nhìn Thương Ngạn rồi cúi đầu, ủy khuất mở miệng: “Tôi viết cho cậu bản thảo diễn thuyết, cậu không thích sao?”

“…… Cậu viết?”

Thương Ngạn nhíu mày, nghiêng mắt nhìn bên cạnh.

Lệ Triết chột dạ né tránh tầm mắt.

Thương Ngạn cười khẽ, rút bàn tay đang cắm trong túi quần ra, nhấc chân dài, đạp Lệ Triết một phát ——

“Không phải cậu nói tìm người ngoài lớp viết à?”

Sắc mặt Lệ Triết xấu hổ.

“Tôi còn chưa kịp tìm người, đúng lúc hoa khôi lớp đưa cho tôi một bản……”

“Đúng lúc?”

Thương Ngạn hơi híp mắt. “Vậy đúng lúc thật vô dụng, đừng lãng phí —— cậu lấy về chép ra 200 bản đi.”

“Đừng đừng đừng! Ngạn ca tôi sai rồi —— lần sau tôi không dám nữa!”

“……”

Không để ý tới tiếng gào than của Lệ Triết, Thương Ngạn bước ra ngoài.


“Này, Ngạn ca, cậu đi đâu vậy?”

“Tự thú.” Giọng nói lười nhác truyền lại.

“…… Hả?”

Lệ Triết nghe được ngây người, ngẩng đầu nhìn phía trước thì thấy bên cạnh hậu trường, chủ nhiệm các cấp Hách Hách sắc mặt khó coi bắt đắc dĩ đứng đó.

Lúc này Lệ Triết mới phản ứng lại.

“Chậc, xém quên mất.”

Cậu ta quay đầu, Văn Tố Tố đứng bên cạnh, lo lắng nhìn hướng Thương Ngạn rời đi.

“Chủ nhiệm Hách liệu có ghi tội cậu ấy không……”

Lệ Triết cười cười, “Chậc, cho dù không có bối cảnh, chỉ cần nói mấy thành tích và giải thường máy tính cậu ấy đem về, Ngạn ca với chủ nhiệm Hách, đó là kim bài miễn tử* và hoàng mã quái* cùng Thượng Phương Bảo Kiếm* đủ bộ vậy.”

*(Mã quái: Một loại áo khoác mặc bên ngoài trường bào của Trung Quốc, hoàng mã quái có thể hiểu là mã quái của Vua)

*(Kim bài miễn tử: có thể hiểu là có cái này là khỏi chết , hay có trong mấy phim Trung)

*(Thượng Phương Bảo Kiếm: Có cái này là có thể chém đầu trước rồi mới thông báo sau, trong phim Bao Thanh Thiên có cái này)

Ánh mắt Văn Tố Tố nhúc nhích, “Bối cảnh? Cậu biết Thương Ngạn có……”

“Xít —— ui da, cú đá của Ngạn ca cũng quá hiểm rồi!”

Lệ Triết đột nhiên ngắt lời Văn Tố Tố, cúi người cong chân lên xoa xoa.

“……” Văn Tố Tố nhíu mày, nuốt lại lời muốn nói, ngược lại hỏi: “Vậy tại sao Thương Ngạn không đọc bản thảo mà lên đọc hết bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học vậy?”

Nhắc tới chuyện này, chân Lệ Triết cũng hết đau.

Cậu ta đứng thẳng dậy, “Chậc, còn không phải là học trò nhỏ tổ của Ngạn ca mới thu vào sao? Mặt thì không nhìn thấy, cố tình Ngạn ca lại bảo vệ cứ như bảo vệ cô vợ nhỏ vậy. Cô gái đó không mặc đồng phục bị chủ nhiệm Hách bắt được, bắt cậu ấy tháo nón, Ngạn ca không kịp qua đó, lúc này mới lên bục trợ cứu, dẫn chủ nhiệm Hách qua đây.”

Vừa mới nói xong, Lệ Triết liền phát hiện sắc mặt Văn Tố Tố trở nên khó coi.

Biểu tình cậu ta dừng lại, phản ứng lại, hận không thể duỗi tay tự tát mình một phát.

——

Cả lớp đều biết, “Nữ thần văn nghệ” được một phần nam sinh trong trường đặt cho, Văn Tố Tố, thích Thương Ngạn một năm rồi …… Sao cậu ta có thể nói hai người đó ái muội như thế.

Lệ Triết xoay tròng mắt, vội vàng bổ sung để cứu vãn:

“Tôi nói giỡn đó, Ngạn ca cũng không phải quá quan tâm đến cô gái đó đâu—— khai giảng vội vàng như này, cậu thấy rồi đó, cả tuần trước gần như cậu ấy không hề đi đến Tổ Huấn Luyện.”

“Ừ.” Sắc mặt Văn Tố Tố khá hơn.

Lệ Triết nhẹ nhàng thở ra, vui cười an ủi.

“Hơn nữa, cô gái đó làm sao có năng lực cạnh tranh với hoa khôi lớp chứ, cậu chính là tiểu nữ thần được cả khối công nhận mà.”

“……”

Hai giây sau, Lệ Triết xấu hổ phát hiện, sắc mặt Văn Tố Tố vừa có chút hòa hoãn, đột nhiên lại trầm xuống nữa.

Hơn nữa…… Hình như còn đen hơn lúc nãy.

Lệ Triết: “……”

Cậu ta lại nói sai gì sao.

Lần này không cho cậu ta bổ sung tiếp, Văn Tố Tố quay đầu rời đi.

Lệ Triết đứng tại chỗ nhếch miệng, “Gọi là nữ thần văn nghệ, nhiệt độ trên mặt thấp đến mức gần thành điều hòa luôn rồi.”

Lệ Triết vừa cảm khái, vừa quay đầu chuẩn bị về lớp, mới đi hai bước, thì thấy sau màn che có một người khác đi ra.

Lệ Triết ngẩn người.

“…… Thư hoa hậu giảng đường? Sao cậu cũng ở đây?”

Thoạt nhìn Thư Vi bình tĩnh hơn Văn Tố Tố nhiều.

“Chuyện cậu mới nói là thật sao?”

“Hả? Chuyện gì?”

Nhìn không thấy tâm trạng của cô ta, Lệ Triết lựa chọn chiến lược giả ngu.

Thư Vi lạnh lẽo liếc cậu ta, “Không phải cậu vừa nói với Văn Tố Tố, Thương Ngạn vì học trò gì đó của cậu ấy, mới cố tình giúp đỡ sao?”

“……”

Bây giờ Lệ Triết chỉ muốn xuyên lại ba phút trước, một bạt tay đem lời nói “Họa từ miệng mà ra” rút về.

Thấy Lệ Triết cam chịu, ánh mắt Thư Vi lạnh lùng.

Trầm mặc giằng co vài giây, Lệ Triết chủ động lên tiếng, gượng cười hỏi: “Thư hoa hậu giảng đường Vi, cậu tới tìm Ngạn ca sao?”

“…… Không phải.”

Ánh mắt Thư Vi lóe lóe, nhớ đến “chuyện chính” của mình.

“Ừ? Vậy vì cái gì?”

Thư Vi: “Thứ Bảy này là sinh nhật Thương Ngạn đúng không?”

Lệ Triết gật gật đầu, “Không sai.”


“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”

Lệ Triết: “……?”

Thư Vi khó có khi chần chờ.

Chẳng qua cô ta điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, “Tôi muốn mời cậu ấy ăn cơm, có thể gọi thêm mấy nam sinh cậu quen biết, tôi cũng sẽ kêu mấy chị em tốt của mình đến…… Đến lúc đó chuẩn bị kinh hỉ (bất ngờ vui vẻ) cho cậu ấy.”

“……”

Ánh mắt Lệ Triết từ mờ mịt dần chuyển sang hiểu rõ ——

“À, cậu muốn……”

Thư Vi thẳng thắn thành khẩn, “Tôi muốn tỏ tình với cậu ấy, sao đó xác định quan hệ.”

Lời nói trắng ra làm Lệ Triết nghẹn lời.

Thấy cậu ta không được tự nhiên, Thư Vi cười vũ mị, “Sao nào, cậu thấy chúng tôi không hợp nhau? Hay là có người càng xứng đôi với cậu ấy hơn tôi?”

“Chắc chắn không có.” Lệ Triết nhíu mày, “Nhưng tôi không dám gạt Ngạn ca chuyện này, nếu cậu ấy biết thì sẽ đánh tôi mất.”

Thư Vi hạ mi mắt, “Chúng tôi quen biết nhau hơn một năm rồi đúng không?”

“Ừ.”

“Trước giờ Thương Ngạn chưa từng phủ nhận chúng tôi là người yêu, cậu biết vì sao không?” Thư Vi cười vũ mị, nhìn Lệ Triết ám chỉ.

Lệ Triết bừng tỉnh đại ngộ:

“Coi cậu như bia chắn? —— Đám người Văn Tố Tố lần nào cũng bị lí do này chắn về!”

Thư Vi: “…………”

Thư Vi không cười nữa, không biểu cảm nhìn cậu ta, “Tôi chỉ nhờ cậu hẹn cậu ấy ra, cũng không kêu cậu tham gia vào, vốn dĩ các cậu cũng muốn tổ chức liên hoan, chỉ đổi thành người mời khách là tôi, khác nhau sao?”

Lệ Triết ngẩn người, “Hình như không có.”

Thư Vi không chờ cậu ta phản ứng, “Vậy cám ơn, tiểu học đệ*.”

*(Tiểu học đệ: xưng hô dành cho nam sinh học lớp thấp hơn)

Nói xong, cô ta bước qua.

Vài chục mét sau, Thư Vi dừng chân, nhìn phía sau bục, chỉ còn một mình chủ nhiệm Hách đứng đó.

Ánh mắt cô ta lập lòe.

Cuối cùng vẫn không do dự nữa, Thư Vi hơi nắm chặt tay, đi về phía Hách Hách…..

Cùng lúc đó.

Phía sau quảng trường.

Tô Mạc Mạc đứng tại chỗ chần chừ một lát, vẫn không thấy bóng dáng người đó.

Chắc là…… Sẽ không sao đâu nhỉ?

Cô bất an suy nghĩ.

Đợi thêm vài phút, nghe thấy giáo viên chủ trì chuẩn bị cho các học sinh giải tán, Tô Mạc Mạc không dám trì hoãn nữa, lúc này mới xoay người đi về tòa lầu khoa học kỹ thuật.

Nhưng vẫn không thể tránh khỏi “nước lũ” của đám học sinh đang giải tán.

Bên tai dần trở nên ồn ào.

Bọn học sinh nghị luận, đơn giản là đoạn nhạc đệm kinh ngạc dưới quốc kì lúc nãy

“…… Thương Ngạn quá đẹp trai, cả một bảng tuần hoàn hóa học không sai chữ nào.”

“Cũng có gì đặc biệt đâu chứ…… Không phải chỉ là học thuộc thôi sao?”

“Không, có, sao? Cậu đọc cho tôi thử xem?”

“Tôi —— rõ ràng cậu ta đã chuẩn bị xong hết rồi, người khác đều là mấy điều tâm đắc bình thường, rõ ràng do cậu ta……”

“Lời này của cậu quá đáng rồi đó. Trước giờ Thương Ngạn không chủ động gây sự trong trường, học giỏi như thế, còn đẹp trai nữa, giỏi máy tính —— cậu ấy đã đủ khiêm tốn rồi.”

“Ha hả. Có phải cậu đã quên danh hiệu kia của cậu ta rồi không.”

“……”

“Cậu không thấy nhưng tôi thấy, năm lớp mười ngoài cổng trường, người đó bị đưa thẳng lên xe cứu thương đó!”

“…………”

Tô Mạc Mạc co chặt bả vai, sắc mặt tái nhợt.

Đám đông bên tai càng trở nên ồn ào náo động.

Như che trời lấp đất, bốn phương tám hướng ùa đến, không thể trốn được.

Nhắm mắt lại, những âm thanh đó đều trở thành quỷ dữ đen tối đòi mạng, liều mạng đánh trống reo hò trong mạch máu và trái tim của cô.

Dưới nón áo, môi của cô gái trắng nhợt, cô theo bản năng vươn hai bàn tay lạnh lẽo hơi run, định túm chặt vành nón.


Nhưng mới mờ đến vành nón, cổ tay cô bỗng dưng được một bàn tay ấm áp khác bao phủ.

Bàn tay đó trấn an giữ cổ tya cô, sau đó nhẹ nhàng đặt vào hai bên tai.

Chậm rãi che lại.

Thế giới ầm ĩ bị ngăn cách ra ngoài.

Nhịp tim cũng chậm rãi chậm đi.

“…… Không sao chứ?”

Một lát sau, theo xương ngón tay thon dài rõ ràng bên ngoài nón áo của cô gái, tiếng nói hơi chấn động truyền vào tai cô.

Trong lòng bàn tay của nam sinh, cô gái chậm rãi giật giật.

—— gật đầu.

Thương Ngạn thở phào.

Mà giờ phút này, cho dù bị vây lại bởi dòng người tới lui, xung quanh cũng an tĩnh đến gần như quỷ dị.

Tô Mạc Mạc mở mắt ra, kỳ quái nghiêng đầu.

Sau đó cô liền nghe thấy, giọng nam gần cô nhất lúc nãy lần nữa vang lên, lần này không phải là miệng lưỡi khinh thường như vừa nãy, mà là rung mình không nén được——

“Thương Ngạn…… Ngạn, Ngạn ca…… Lúc nãy không phải tôi cố ý nói……”

“……”

Xác nhận cô gái không sao, Thương Ngạn buông hai tay che đi tai cô, không quên kéo vành nón xuống thấp nữa, che đi những ánh mắt hội tụ từ tứ phía làm cô gái gặp tai bay vạ gió.

Dưới ánh nhìn chăm chú yên lăng không tiếng động, nam sinh làm xong hết các động tác, ngũ quan đẹp đẽ thanh tuyển không thấy cảm xúc, đồng tử tối đen lãnh đạm.

Anh duỗi tay hơi đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô gái.

“Đi thôi. Nhóc con.”

Khẽ vuốt đỉnh nón áo của cô gái, Thương Ngạn nghiêng người che chở cô, đi theo khoảng trống do đám người tự giác tránh ra.

Cuối cùng, anh cũng không thèm liếc mắt đến nam sinh sợ trắng mặt một lần nào.

……

Thương Ngạn đưa Tô Mạc Mạc vào văn phòng của Tổ Huấn Luyện.

Vừa vào cửa, Ngô Hoằng Bác trốn khỏi buổi chào cờ kinh ngạc nhìn hai người ——

“Cha Ngạn, sao cậu lại tới đây?” Cậu ta nhìn cô gái an tĩnh đi phía trước, “Còn đi cùng Tiểu Tô?”

“……‘Tiểu Tô’?”

Thuận tay kéo ghế dựa qua đây, Thương Ngạn ấn cô gái ngồi xuống.

Mặt anh lạnh lẽo, nhìn xuống Ngô Hoằng Bác từ trên cao, con ngươi đen như mực đầy sự ghét bỏ——

“Tôi không ở đây mới có nửa tuần, gọi học trò của tôi bằng cái tên lung tung rối loạn gì thế?”

“—— Tiểu Tô có sao đâu! Thật thuận tai!”

“……”

Thương Ngạn không biểu cảm nhìn cậu ta.

Ngô Hoằng Bác nháy mắt im như thóc, nghe lời kéo ghế dựa qua, trở lại vị trí trước máy tính của mình.

Ánh mắt Thương Ngạn cũng dời xuống cô gái trước người bị anh ấn lên ghế dựa.

Khuông mặt anh lạnh lùng, nheo mắt.

“Em có bệnh?”

“……” Ngô Hoằng Bác nhìn anh. “Sao cậu dữ vậy cha Ngạn……”*

*(Đoạn này Ngô Hoằng Bắc tưởng Ngạn ca hỏi cậu có bệnh điên,... hay không, thực chất là câu hỏi dành cho Mạc Mạc, vì trong tiếng Trung không phân biệt "cậu, em, anh,..." mà dùng một từ



thay thế tất cả)

Mà tiếp theo, sau vài giây trầm mặc, dưới nón áo truyền ra một tiếng “Ừ” cực nhẹ của cô gái.

Ngô Hoằng Bác: “——??”

Thế giới thật kỳ diệu.

Đây cách đối xử giữa người với người sao?

“Bệnh gì?”

“……”

Lần này, cô gái không chịu lên tiếng nữa.

Thương Ngạn hơi híp mắt.

Nhớ lại vài phút trước, bóng dáng nhỏ xinh bất lực giữa đoàn người đông đúc, anh nhíu mày.

“Giáo viên biết không?”

Nhớ đến người đã dắt mình đến, Lý Sư Kiệt, Tô Mạc Mạc chậm chạp gật đầu.

Ánh mắt Thương Ngạn hòa hoãn, nhưng giọng vẫn lạnh, “Nếu không thể ở lâu trong hoàn cảnh đó, sao không rời đi trước?”

Lúc này thanh âm của cô gái càng nhỏ hơn, gần như không nghe thấy ——

“Tôi…… Lo cho cậu.”

Thương Ngạn ngẩn ra.

Chờ anh hoàn hồn, Ngô Hoằng Bác ngồi bên cạnh vẫn luôn dựng tai nghe lén đã cười toét bụng ——

“Đừng đừng, ngàn vạn lần đừng nha Tiểu Tô, sao mới đến trường một tuần đã bị dạy sai? —— cậu vẫn chưa thấy gương mặt thật của sư phụ mình đâu, người thích cậu ta rất nhiều, so với con số trong chương trình của tôi còn nhiều hơn!”

Ngô Hoằng Bác còn dành thời gian lấy hơi, tiếp tục đùa:

“Thấy Thư Vi lớp 12 không, trong trường đều nói cô ấy là sư nương* của cậu, muốn mặt có mặt, muốn 36D có 36D——”


*(Sư nương: vợ của sư phụ mình)

Tiếng líu lo im bặt.

Chống lại con người đen nhánh lạnh lẽo của Thương Ngạn, Ngô Hoằng Bác theo bản năng run lên.

Nụ cươi trên mặt cũng nhạt bớt, cậu ta nhanh chóng co người trở về trước máy tính.

Trầm mặc như chết.

Thương Ngạn đè nặng bực bội không tên dưới đáy lòng, vừa xoay người lại thì nghe thấy cô gái nhỏ giọng hỏi——

“Sư phụ.”

Tiếng gọi mềm mại của cô gái làm Thương Ngạn ngẩn ra.

Không chờ anh nhớ lại cảm xúc xẹt qua trong lòng ——

“36D là gì?”

“…………”

Thương Ngạn cảm thấy huyệt Thái Dương kịch liệt nhảy lên.

Vài giây sau, Ngô Hoằng Bác liền cảm thấy một ánh mắc sắc bén sau đầu cậu ta.

Gần như xuyên qua đầu cậu ta vậy.

Trầm mặc hai giây.

Giọng nói khó hiểu mà khàn đi của nam sinh vang lên——

“Tên của một hàm số trong ngôn ngữ C*.”

*(Ngôn ngữ C: Một loại ngôn ngữ lập trình)

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác: “????”

——

Ngạn cha, cậu không thấy mình đã làm thất vọng một loạt các giải thưởng trong ngăn tủ phía sau của mình sao??

Nhưng lúc này đầu sỏ gây tội Ngô Hoằng Bác đương nhiên không dám nói ra lời trong lòng, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án người nào đó.

Thương Ngạn vô cảm.

Lúc này cửa phòng Tổ Huấn Luyện bị gõ, Lệ Triết thăm dò đi vào ——

“Ngạn ca, đúng là cậu ở đây rồi? Nhanh nhanh về lớp đi, tiết đầu tiên đổi thành tiết ngữ văn—— nếu cậu không học tiết này, lão đầu hói sẽ viết huyết thư gửi cho chủ nhiệm lớp mất.”

“……”

Nghe thấy hai chữ “Ngữ văn”, Thương Ngạn phản xạ có điều kiện nhíu mày.

Anh xoay người đi ra ngoài, mới bước một bước, không yên tâm dừng lại, nghiêng người liếc Ngô Hoằng Bác ——

“Nhóc con còn ở đây, đừng nói chuyện lung tung.”

“……”

Dưới ánh mắt chỉ kém kề dao lên cổ uy hiếp, Ngô Hoằng Bác hoàn toàn nghe lời chân chó gật đầu.

Lúc này Thương Ngạn mới cùng Lệ Triết rời khỏi Tổ Huấn Luyện.

Rời khỏi tòa lầu khoa học kỹ thuật, Lệ Triết vừa đi vừa hỏi: “Ngạn ca, sinh nhật thứ bảy này của cậu định như thế nào?”

“……”

Phơi dưới ánh nắng mặt trời, Thương Ngạn chỉ lười biếng nheo mắt, không đáp lại.

Lệ Triết thấy anh không có phản ứng mãnh liệt gì, hỏi: “Ngạn ca nếu cậu không chê phiền, chúng ta thừa dịp có cơ hội tụ họp, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, chơi một chút?”

“Sao cũng được.”

Nam sinh không để ý đáp.

Trong lòng Lệ Triết lén lau mồ hôi.

Cậu ta chột dạ nhanh chóng đổi đề tài: “Nhóc con trong tổ của cậu có vấn đề gì không?”

Vừa nói xong, Lệ Triết bị Thương Ngạn cau mày nhìn lướt qua.

Cậu ta ngơ người: “Sao, sao vậy?”

“Cậu gọi em ấy là gì?”

“…… Nhóc con đó, không phải trước kia Ngạn ca cũng gọi vậy sao?”

“Tôi được, cậu không được.”

Lệ Triết: “——??”

Không để Lệ Triết phản ứng, Thương Ngạn cất bước tiến về phía trước.

Lệ Triết sau lưng thất bại đuổi theo ——

“Được được, là học trò của Ngạn ca, chỉ có Ngạn ca được định đoạt.”

“……”

Thân hình Thương Ngạn đằng trước hơi đình trệ

Tiếng gọi “Sư phụ” thấp mềm của cô gái, như bị lời này câu trở lại, còn mang theo âm thanh vọng lại, vang lên vài lần bên tai anh mới chịu dừng.

Đột nhiên thấy hơi miệng đắng lưỡi khô.

Thương Ngạn cau mày ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ánh sáng mặt trời ôn hòa.

…… Thời tiết quái gì thế này.

Tác giả có lời muốn nói: Mặt Trời:………… Tôi???

Hết chương 7

#xanh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui