Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào


Mỗi ngày Phương Tiểu Nhu đều đi học cùng Trần Dịch An đi học, cùng tan học, thời gian cứ thế thắm thoắt trôi qua.

Chỉ chớp mắt học kỳ 1 lớp 1 đã trôi qua một nửa, kì thi giữa kì đang đến gần.

Thật ra nói thi giữa kì cũng không chính xác hoàn toàn, chỉ là bài kiểm tra nho nhỏ của thầy giáo, bất quá điều Phương Tiểu Nhu lo lắng chính là, trước đó thầy giáo muốn phụ huynh ký tên lên bài thi, nếu điểm thi không tốt , sẽ mời phụ huynh.

Với khả năng của cô, chắc chỉ thi đủ điểm để không rớt.

Vì thế Phương Tiểu Nhu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tưởng tượng đến bài thi, cô hoàn toàn không có tâm tình.

Trần Dịch An chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra tâm trạng của cô không tốt, cậu cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng buông lỏng tay nhỏ của cô một chút.

"Tiểu Nhu sao vậy? Hôm nay không vui sao?"
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Cô cau mày vẻ mặt sầu lo, "Thầy giáo nói là sắp có một bài thi, sau khi thi xong muốn phụ huynh ký tên, không đủ điểm thì phải để thầy gặp riêng phụ huynh nói chuyện.

"
Trần Dịch An nghe xong thì hiểu rõ mọi chuyện, cậu cười, vuốt tóc cô.

"Sợ làm bài thi không tốt à?"
Phương Tiểu Nhu hơi lo lắng gật đầu, tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là cô học rất kém, hầu như đều bị đội sổ khi học trong lớp.

Thật vất vả mới có thể học đến mức này.

Có điều thừa nhận bản thân học kém trước mặt Tiểu Mã ca ca thì đúng là quá mất mặt, bởi vì vốn dĩ cậu học rất giỏi, trong lớp cậu toàn đứng nhất, thường xuyên được điểm tối đa trong các bài thi.

Trong khi cô lại quá ngốc.

Nhìn bộ dáng Phương Tiểu Nhu uể oải không vui Trần Dịch An có chút không đành lòng, thấy cô nhíu mày cậu liền cảm thấy đau lòng, sủng nịch vuốt tóc cô.

"Đừng lo lắng, ca ca sẽ kèm Tiểu Nhu học.

"
Phương Tiểu Nhu tức khắc cảm thấy phấn chấn trở lại, ngửa đầu ánh mắt lấp lánh nhìn cậu, kinh ngạc mà cười vui vẻ"Thật sự?"
"Tiểu Mã ca ca có khi nào lừa Tiểu Nhu sao?", Trần Dịch An cười ôn nhu.

Tám tuổi Trần Dịch An đã có cảm giác nuông chiều muội muội, người đi đường nhìn đôi huynh muội này mà chỉ cười mỉm, vô cùng hâm mộ.

Nam hài hay nữ hài đều vô cùng xinh đẹp đáng yêu, sao có thể không hâm mộ cho được.

Trần Dịch An bị mọi người nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Phương Tiểu Nhu không phát hiện ra điều gì, quá vui vẻ nên cô liền trực tiếp nhào vào ngực
ca ca, ôm chặt eo cậu.

Mặt còn cọ cọ vào ngực cậu, vui vẻ đến nỗi muốn hét to.


"Tiểu Mã ca ca tốt nhất!"
Trần Dịch An bị cô ôm nên ngượng ngùng, đặc biệt là mọi người xung quanh đều nhìn họ, tuy rằng người khác đều cho rằng bọn họ là huynh muội ruột nhưng chỉ có cậu biết là không phải.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu bỗng có những cảm giác lạ kỳ.

Không muốn quá thân mật khắng khít như trước kia.

Bởi cậu đã biết nam nữ khác nhau như thế nào……
Nhưng đối với tiểu nha đầu này cậu không nỡ từ chối, không đành lòng giữ khoảng cách với cô.

Có đôi khi Trần Dịch An cũng suy nghĩ, có nên giải thích sự khác biệt nam nữ cho cô biết không.

Bọn họ đều trưởng thành không thể tùy tiện ôm ấp hôn hít.

Bất quá Trần Dịch An còn không kịp nói đã bị Phương Tiểu Nhu kéo đi rồi, tiểu nha đầu lôi kéo tay cậu, vừa đi còn vừa vui vẻ nói "Về nhà nhanh thôi, Tiểu Mã ca ca phải kèm Tiểu Nhu học đó nha.

"
Cô cười rộ lên vui vẻ trông rất xinh đẹp, đôi mắt cong cong, ẩn trong ánh mắt đó như chứa đựng hàng vạn ngôi sao lấp lánh, mỗi khi cười thì má lúm đồng tiền liền xuất hiện trông rất ngọt ngào.

Thấy cô cười Trần Dịch An liền cũng vui vẻ theo, không tự chủ được nở nụ cười.

Hai người vẫn là thân mật trở về nhà, Phương Tiểu Nhu vui vẻ cõng cặp sách trực tiếp qua nhà Trần Dịch An, còn bò lên trên giường cậu.

Cố bò lên mặt giường, sau đó thoải mái hừ một tiếng, còn cười hắc hắc.

Trần Dịch An cũng đi qua cởi cặp sách ra, bất quá động tác của cậu có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều, quay đầu lại thấy Phương Tiểu Nhu nằm trên giường liền cảm thấy buồn cười.

"Rất mệt sao?"
Phương Tiểu Nhu lại lăn qua lăn lại trên giường, sau đó còn cọ mặt vào chăn cậu, dường như trên chăn có có mùi hương của Tiểu Mã ca ca.

"Có chút mệt, giường của Tiểu Mã ca ca thật thoải mái nha.

"
"Rất mềm nha.

"
Trần Dịch An cười, "Giường của Tiểu Nhu không thoải mái sao?"
"Không thoải mái bằng giường của Tiểu Mã ca ca.

", Phương Tiểu Nhu trả lời Trần Dịch An xong liền lăn một vòng trên giường, sau đó bò dậy, rồi nằm sấp trở lại.

Trần Dịch An cũng không gọi cô dậy, chỉ ở bên cạnh nhìn cô.

Chờ cô chơi đủ rồi ôn tập cũng không muộn.


Ai biết Phương Tiểu Nhu lăn hai lần ở trên giường lăn, chôn mặt vào chăn của cậu, cọ cọ, bỗng nhiên nói một câu "Tiểu Nhu có thể ngủ cùng Tiểu Mã ca ca được không?"
Trần Dịch An nghe cô nói liền sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đỏ lên.

Bị Phương Tiểu Nhu nhìn không được tự nhiên.

Cậu tuy rằng không phải hiểu rõ nhưng cũng biết là nam hài không thể ngủ cùng với nữ hài, mà tiểu nha đầu này thật là cái gì cũng không biết, cái gì cũng dám nói.

Trần Dịch An muốn giải thích cho cô nghe, "Tiểu nhu, Tiểu Mã ca ca là nam hài tử Tiểu Nhu là nữ hài tử, không thể ngủ cùng nhau.

"
"Tại sao vậy?", Phương Tiểu Nhu ngồi dậy, ngưỡng mặt tò mò nhìn cậu.

Xem ra cô thật là cái gì cũng đều không hiểu.

Trần Dịch An có hơi đau đầu.

"Bởi vì chúng ta đều đã lớn, nam hài cùng nữ hài là nên giữ khoảng cách, không thể ngủ cùng nhau.

"
Phương Tiểu Nhu cái hiểu cái không vâng một tiếng, nhưng hiển nhiên căn bản cô không để ở trong lòng.

Trần Dịch An cũng cảm thấy phiền toái khi giải thích vấn đề này với cô, hơn nữa có hơi thẹn thùng, cậu lấy tất cả sách vở đặt trên bàn, chuẩn bị luôn cả ghế ngồi.

"Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi mau tới đây ôn tập.

"
"Vâng.

", Phương Tiểu Nhu buồn bã ỉu xìu từ trên giường đi xuống, chậm rì rì đi đến bàn học.

Trần Dịch An nhịn cười không được, "Có muốn điểm cao không?"
Phương Tiểu Nhu nghe vậy liền nhân chóng chạy đến ngồi xuống ghế, nghiêm túc cầm bút chì, trước mặt là sách học.

Hai người bắt đầu ôn tập, bất quá Trần Dịch An cảm thấy hơi khó khăn khi bổ túc cho cô, tiểu nha đầu thiếu sót kiến thức quá nhiều.

Vẫn cứ ngốc như vậy.

Ngốc cũng không có gì đáng trách, đã vậy còn không tập trung, hay làm việc riêng.

Không phải cắn bút chì thì là nghịch tóc, Trần Dịch An thật sự bất lực với cô, lại không đành lòng trách cứ hay mắng cô.

Chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng với cô.

Phương Tiểu Nhu đang nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa như đi vào cõi thần tiên, một bên cắn bút chì một bên tư tưởng đã bay tới nơi khác, vốn dĩ cô cho là phần này không quan trọng, nghĩ vậy nên cứ không tập trung.


Bút trong miệng bỗng nhiên bị người lấy đi Phương Tiểu Nhu mới giật mình một chút, như tỉnh lại từ trong mộng, nhìn đến đôi mắt mang ý cười của Trần Dịch An cô mới sực nhớ đang xảy ra chuyện gì.

Tức khắc hơi chột dạ cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của cậu, giống như trẻ con mắc lỗi.

Vốn dĩ Trần Dịch An không muốn mắng cô, thấy bộ dáng cô như này càng không đành lòng trách cứ, ngữ khí nói chuyện đều mang theo ý nuông chiều.

"Tiểu Nhu định cắn gãy hết bút à?"
Phương Tiểu Nhu áy náy lắc đầu, vẻ mặt tự trách không dám nhìn cậu, "Tiểu Nhu sẽ không cắn gãy hết bút đâu.

"
Cái gì mà sẽ không , chắc chắn phải là không rồi.

Trần Dịch An coi như cũng như là thấu hiểu cô.

Cậu nhịn không được gõ nhẹ cái trán của cậu, " Không được mất tập trung nữa.

"
Phương Tiểu Nhu xin lỗi, "Thực xin lỗi Tiểu Mã ca ca, Tiểu Nhu không lơ là nữa.

"
Trần Dịch An đâu có thật sự trách cứ cô, sau đó liền giảng bài cho cô, giảng qua một lần nhưng cô vẫn còn mờ mịt chả hiểu gì.

"Đã hiểu chưa?"
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi.

Trần Dịch An bất đắc dĩ, "Tiểu Mã ca ca có đánh Tiểu Nhu sao?"
Phương Tiểu Nhu ngây ngốc một chút, đầu gỗ lắc đầu, "Không có.

"
"Tiểu Mã ca ca có mắng Tiểu Nhu hay hung dữ với Tiểu Nhu sao?", Trần Dịch An nhìn cô, tiếp tục hỏi.

Phương Tiểu Nhu vẫn như cũ lắc đầu, "Không có, Tiểu Mã ca ca đối với Tiểu Nhu rất tốt.

"
Tiểu Mã ca ca của cô tốt nhất thế giới.

Cô vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại hỏi mấy câu hỏi như thế, nhưng cô cảm thấy hình như cậu không được vui cho lắm.

Là do cô quá ngu ngốc khiến cậu nổi giận sao, hay bởi vì cô mất tập trung.

Cô bởi vì…… Nghe không hiểu cho nên mới xao nhãng.

Trần Dịch An thấy cô lo lắng lại còn dè dặt liền tự hỏi có phải cô lại muốn ủy khuất khóc, cậu cũng không trêu chọc cô, đợi lát nữa cô thật sự khóc thì sẽ vô cùng rắc rối.

"Cho nên ca ca sẽ không hung dữ mắng Tiểu Nhu đánh Tiểu Nhu lại càng không, ca ca nói này, Tiểu Nhu không cần sợ hãi, Tiểu Mã ca ca rất có kiên nhẫn.

"
Phương Tiểu Nhu lập tức cười vui vẻ.

Cô cảm thấy Tiểu Mã ca ca là người tốt nhất trên thế giới, người ôn nhu nhất.

Cô thích cậu nhất.


Sau đó Phương Tiểu Nhu trở nên nghiêm túc hơn, cũng không còn xao lãng nữa, chỉ là không kiên trì bao lâu, đại khái hơn hai mươi phút Trần Dịch An thấy ánh mắt của cô hơi lạ.

Cậu vốn dĩ bảo cô tự làm bài tập, cậu ngồi ở bên cạnh xem cô làm, làm xong cậu sẽ nhận xét đúng sai.

Kết quả, vài phút sau cậu thấy đầu cô gục xuống ngày càng thấp.

Trần Dịch An nhíu mày, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ánh mắt tiểu nha đầu này toát lên sự mệt mỏi không còn tập trung chú ý vào sách vở, thậm chí mí mắt của cô sụp xuống, vẻ mặt buồn ngủ.

Cô dường như sắp ngủ rồi.

Trần Dịch An bất đắc dĩ chọc bả vai cô, ai ngờ hành động này trực tiếp khiến tiểu nha đầu hoàn toàn gục xuống bàn.

Cô vậy mà thật sự ngủ……
Lúc này Phương Tiểu Nhu cảm thấy thật mệt, ý thức mơ hồ, cô rất muốn ngủ.

Cô bây giờ thực sự cũng không nhìn rõ nội dung bài học, nhìn vào sách liền cảm thấy buồn ngủ, tiếp theo cô ngủ luôn.

Cô ghé vào trên bàn, gối lên cánh tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Bộ dáng an tĩnh lúc ngủ trông rất đáng yêu.

Trần Dịch An thấy cô ngủ đến như vậy nên không đành lòng đánh thức cô.

Vì thế cậu liền ngồi ở bên cạnh, cứ thế ngắm cô.

Vẫn là mẹ Trần đẩy cửa ra định đem cho hai người chút trái cây mới phát hiện Phương Tiểu Nhu ngủ rồi, bằng không còn không biết cô muốn ngủ tới khi nào.

Có Trần Dịch An trợ giúp Phương Tiểu Nhu rốt cuộc miễn cưỡng đủ điểm, không cần họp phụ huynh.

Cô vui vẻ mua cây kẹo que tặng cho Trần Dịch An.

"Tiểu Mã ca ca, ăn kẹo.

"
Trần Dịch An cũng cười, cắn một ngụm kẹo que cô tặng.

Thật sự rất ngọt.

Kỳ thật cậu cũng không phải đặc biệt thích ăn kẹo, trước kia một lần trùng hợp cậu có một đống kẹo que, liền lấy ra dỗ cô.

Nhưng Phương Tiểu Nhu lại cho rằng cậu thích ăn kẹo.

Cậu cũng không có giải thích, cũng vui vẻ ăn.

Trần Dịch An không biết thật ra ngay từ đầu Phương Tiểu Nhu cũng không thích kẹo lắm, dù sao ăn cũng không nhiều như hiện tại, đó là từ lúc cậu cho cô cây kẹo que kia.

Rất nhiều năm sau cô vẫn rất thích ăn kẹo, lúc nào trong người cũng có kẹo.

Đặc biệt cô vô cùng thích cái loại kẹo que màu xanh lục tròn xoe, mỗi lần nhìn loại keo que đấy, cô đều nhớ đến Tiểu Mã ca ca vì nó trông rất giống cây kẹo mà ca ca lần đầu tiên tặng cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui