Ân Tứ

Thành Thành mở máy tính ra, nhập vào trong ô tìm kiếm bốn chữ “đồng tính luyến ái.” Sau đó ngồi trước máy tính nhìn từng chữ một, e sợ bỏ mất một từ then chốt nào đó. Tay nó có chút run rẩy mà nhấp chuột vào, sau đó chuyển sang trang khác, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tai lắng nghe tất cả động tĩnh phía bên ngoài.

Không phải, nhất định không phải như thế, nhất định là mình còn quá nhỏ, không hiểu cái gì là yêu thích, mới có thể cho rằng là mình thích anh ấy, cái này căn bản không phải là thích, chỉ là một loại ỷ lại mà thôi. Thành Thành hoảng loạn tắt máy tính đi, nằm úp lên trên bàn trong lòng rối tinh rối mù.

“Mày thật là buồn nôn, cư nhiên là đồng tính luyến ai. Tao vậy mà đem người như vậy để ở nhà.” Trình Hàn Lang ở trong phòng cầm một cái túi lớn, bên trong là tất cả đồ đạc của Thành Thành, hắn cầm lấy rồi ném cho Thành Thành, muốn Thành Thành đi nhanh một chút.

Thành Thành ôm chân Trình Hàn Lang, kêu khóc van xin: “Anh, em không phải, em thật sự không phải đâu, anh đừng đuổi đánh em mà.”

Trình Hàn Lang chán ghét đem tay nó hất ra, đem nó kéo ra cửa. “Mày mau rời khỏi đây đi, tao nhìn thấy mày đến cả cơm cũng ăn không trôi. Biến thái!” Trình Hàn Lang đem Thành Thành vẫn đang ở dưới đất kéo ra cửa, sau đó chuẩn bị đóng cửa.

Thành Thành gắt gao dán người lên cửa, đem cả người chận ở giữa, Trình Hàn Lang thấy thế, một đạp rồi lại một đạp mà đem Thành Thành đá ra bên ngoài, trên mặt đều là biểu tình chán ghét. Thành Thành dùng sức níu lấy khe cửa, càng không ngừng kêu: “Anh, anh đừng như vậy mà, em không vậy nữa, em sửa mà…”

“Em không như vậy nữa đâu, a….” Thành Thành giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mộng, Trình Hàn Lang nghe được tiếng động cũng tỉnh lại, ngồi dậy mở đèn bàn lên, thấy sau gáy Thành Thành đều là mồ hôi.

Thành Thành xoa xoa hai mắt của mình, bên trong hình như thật sự có hơi nước, giấc mộng mới vừa rồi hiện về rõ ràng trong đầu, Thành Thành cảm thấy hơi thở của mình rất dồn dập.


Trình Hàn Lang vuốt vuốt lưng nó, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Mơ cái gì mà làm em sợ đến như vậy.”

Thành Thành vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ trong hoảng sợ, nó níu lấy tay của Trình Hàn Lang, khẩn trương hỏi: “Anh, mặc kệ em là loại người như thế nào, anh cũng sẽ không đuổi em đi đúng không?”

“Anh không có chuyện gì đuổi em đi làm gì? Em đi ai nấu cơm cho anh a? Nhóc con em suốt ngày nghĩ gì thế hả?” Trình Hàn Lang có chút không hiểu ra sao, lấy tay giúp nó lau đi mồ hôi trên gáy.

“Đúng. Em mỗi ngày đều sẽ làm cơm ngon cho anh ăn, cho nên sau này anh cũng không đuổi em đi, em đi rồi anh ăn cơm của ai cũng ăn không quen đâu.” Thành Thành lầm bầm lung tung.

Trình Hàn Lang chỉ nghĩ là nó nằm mơ sợ quá bị ngốc luôn, đang ở đó phát bệnh thần kinh thôi. Tiện tay tắt đèn đi, bảo Thành Thành ngủ tiếp.

Thành Thành nằm gối đầu trên gối, nghiêng người nhìn một chút Trình Hàn Lang đã lại lập tức tiến vào giấc ngủ, ánh trăng chiếu rọi xuống gò má của hắn lộ ra vẻ tuấn mỹ như vậy. Trong cảm giác của Thành Thành cả hơi thở đi ra ngoài cũng là say cả lòng người. Bắt đầu từ khi nào mà mình ngủ ở bên cạnh anh thôi cũng thấy tâm viên ý mã ni?(tâm viên ý mã: trong lòng như khỉ và ý nghĩ như ngựa, khỉ khi đang leo trèo và ngựa đang chạy loạn thì rất khó khống chế, câu thành ngữ này là chỉ người đang tâm tư tán loạn, trong lòng cứ suy nghĩ vẩn vơ không an tĩnh được.)

“Ưm…” Trình Hàn Lang xoay người, cả khuôn mặt đối diện với Thành Thành, thuận tiện liền để tay lên bên hông của Thành Thành. Thành Thành lập tức liềm đem người lui ra sau hết mức, nó sợ mình sẽ có phản ứng, không biết đã bao nhiêu đêm Thành Thành bị Trình Hàn Lang biến thành gối ôm trong vô thức mà ôm vào trong lòng, Thành Thành đã không chỉ còn cảm giác rất an tâm như lúc ban đầu nữa rồi.

Cái giường lớn này đã không còn có vẻ rộng rãi như hồi còn bé nữa, có đôi khi tay của Trình Hàn Lang vô ý liền sẽ đụng phải chỗ nào đó của Thành Thành, nếu như Thành Thành đã ngủ thì còn đỡ một chút, chỉ sợ là bản thân mình khi không ngủ được lại bị kích thích một chút. Việc này làm cho Thành Thành lập tức như phản xạ có điều kiện nhớ tới một việc, sau đó tất nhiên là xấu hổ càng thêm tự trách.


Từ khi nào, mình bắt đầu trở nên tội lỗi như vậy.

Thành Thành đọc được một câu chuyện, một đôi tình nhân đồng tính luyến ái không được sự công nhận của gia đình và xã hội, nhiều lần bị người nhà công kích, vốn là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng ở trước mặt hiện thực lại trở nên yếu đuối như vậy. Cuối cùng một người vẫn là bước trên con đường hôn nhân, một người thì lại cả ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng bọn họ đều như nhau bị người đời phỉ nhổ.

Không ai sẽ dễ dàng tha thứ cho loại tình cảm dị dạng này, huống chi còn là anh em. Nó cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hai anh em phải đối mặt với thách thức, bởi vì nó biết anh mình là người bình thường. Như vậy chỉ cần hắn có thể chấp nhận, không thấy nó buồn nôn, không đuổi nó đi, đã là kết quả tốt nhất rồi.

Từ hoài nghi lúc ban đầu đến xác nhận cuối cùng, tốn gần hết hai năm đằng đẵng của Thành Thành. Nó không có cách nào trao đổi cùng bất kì ai, nó chỉ có thể tự mình lặng lẽ đi tìm hiểu một vài thứ, sau đó chia sẻ một ít chuyện của người khác, rồi lại mừng thầm chính mình còn chưa có bị phát hiện.

Bắt đầu từ khi nó biết đến cụm từ “đồng tính luyến ái, nó liền bắt đầu hiểu ra, cũng bắt đầu không tìm được lối thoát nữa. Nó mua một quyển nhật ký có mật mã bảo vệ, mỗi ngày viết một vài thứ, viết cho chính mình xem. Tự giao lưu với chính mình, cho chính mình một chút thoải mái, một chút cổ vũ, cũng coi như là một loại gửi gắm tinh thần đi!

Ngày 4 tháng 8 năm 2005, tâm tình: suy sụp.

Mình cảm thấy mình thật sự rất mâu thuẫn, mình rất muốn tiếp cận anh mình, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh ấy không cần xa nhau. Thế nhưng mình lại sợ chính mình sẽ không khống chế được, không cách nào ngăn tâm tình của mình lộ ra. Sắp tới sẽ thi lên cấp ba rồi, mình lại đem tâm tư đặt mãi trên việc này.


Mình không muốn đòi hỏi xa xỉ gì, mình chỉ là mong muốn mình có thể thật yên lặng mà sống, giống như bây giờ vậy. Nhưng mình sợ loại hạnh phúc này một ngày kia sẽ bị người khác xáo trộn. Mình chỉ muốn giặt quần áo cho anh, làm một chút cơm mà thôi. Mình không nghĩ tới anh sẽ yêu mình giống như mình yêu anh, đây là một giấc mộng quá xa xôi.

Mình chỉ hi vọng nếu có một ngày anh phát hiện chuyện này, anh sẽ không đuổi mình đi, mình chỉ hy vọng được ở lại bên cạnh anh, vậy là đủ rồi, nhìn anh kết hôn, hạnh phúc, mình không có tham một chút nào. Mình chỉ là muốn nhìn thôi, đừng bắt mình rời xa là được rồi…

Thành Thành khép cuốn nhật ký lại, cẩn cẩn thận thận khóa lại. Sau đó nhét vào một lớp dưới cùng trong ngăn kéo, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài. Chiếc ghế dài nó ngủ khi còn bé vẫn đang ở chỗ đó, giống như một thứ đồ cổ vẫn luôn ở đó cho dù khung cảnh đã khác xưa. Mỗi khi Thành Thành nhìn thấy sẽ lại nhắc nhở bản thân một lần, nếu không phải Trình Hàn Lang tốt bụng một lần, thì ngày hôm nay mình còn đang ngủ ở nơi nào.

Thành Thành đối với ký ức khi còn bé đã có chút mơ hồ. Những mỗi một việc liên quan đến Trình Hàn Lang đều nhớ rất rõ ràng. Chính là khi nó lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Trình Hàn Lang nâng lên, lúc đó nó liền thích cái anh lớn có chút phách lối kia, bằng không như thế nào lại như ma xui quỷ khiến cứ đi theo chứ? Đây hết thảy đều là việc đã được định trước rồi, cho dù có một phần tình yêu như vậy cũng chẳng trách ai.

Trình Hàn Lang đã học năm thứ ba đại học, hắn đã bắt đầu tham gia những thứ thực tiễn trong xã hội nhiều hơn mà không cần phải khăng khăng ở lớp học nữa. Kỳ thực dù cho hắn không có sở trường gì, Trình Thế cũng có thể cho hắn cuộc sống người khác cầu cũng không được. Thế nhưng hắn là Trình Hàn Lang, hắn làm sao có thể sẽ đơn giản đem chân của mình bước đi trên con đường kẻ khác vạch ra.

Đối với hắn mà nói, dù cho tốt nghiệp rồi hắn chỉ là một người sinh viên bình thường, hết thảy đều chỉ là con số không, hắn cũng nguyện ý tự mình phấn đấu vì những gì mình muốn, tự mình ra sức làm một nhân viên nhỏ so với chức tổng giám đốc cha chú cho còn có giá trị nhiều hơn.

Trình Hàn Lang nghĩ có một chuyện sẽ làm hắn cảm thấy rất hạnh phúc, đó chính là có một ngày hắn có thể đem tiền của chính mình làm ra cho Thành Thành ăn học, như vậy mình nhất định sẽ là thần tượng của nó. Có đôi khi Trình Hàn Lang nghĩ tới đã cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của nó hai tay chống cằm nhìn mình kính nể không gì sánh được, Trình Hàn Lang thường đột nhiên bật cười.

Bạn học đại học của Trình Hàn Lang đều biết hắn có một đứa em trai ngoan, cũng đều biết Trình Hàn Lang rất thương yêu đứa em trai này của hắn. Lúc đó bạn học vừa hỏi đến em trai của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang sẽ lộ ra cái loại biểu tình ôn nhu rất hiếm thấy kia, sau đó nói một câu: “Nó hả, chính là một nhóc con ngốc.”

Hôm sinh nhật của Trình Hàn Lang khi hắn còn đang học năm hai đại học, rất nhiều bạn học vì muốn cho hắn một bất ngờ nên lặng lẽ chạy đến trước nhà của hắn muốn đến mai phục trước. Kết quả khi Thành Thành vội vàng tới mở cửa một đám nữ sinh bắt đầu ầm ĩ lên, ai cũng không ngờ thì ra Trình Hàn Lang còn cất giấu một vị em trai quốc sắc thiên hương như thế, một đám nữ sinh cứ như chưa thấy qua bé trai nào giống như là bản tính người mẹ trỗi dậy, ngay cả nói chuyện cũng không tự chủ mà trở nên ôn nhu hơn.


Kết quả khi Trình Hàn Lang trở về thì phát hiện trong nhà loạn thành một đoàn. Một đám nữ sinh đang vây tròn quanh Thành Thành mà ngồi lê đôi mách.

“Trình Hàn Lang, mẹ cậu sinh thế nào vậy a? Sinh ra hai soái ca cao cấp thế này, nhìn em trai cậu non mềm thích quá đi! Mình chỉ muốn tới cắn cho hai cái.” Trình Hàn Lang muốn đi tới giải thích hai người cũng không phải anh em ruột, nhưng suy nghĩ một chút cũng không có nói, còn cần phải là ruột thịt hay không sao! Cho dù nó đã từng chỉ là một người ăn xin nhưng hôm nay đã là người thân quan trọng nhất của Trình Hàn Lang này.

Trình Hàn Lang cười bắt chuyện với bạn học của mình để Thành Thành đi làm cơm, đám nữ sinh kia lập tức chiêm chiêm chíp chíp đứng lên.(chiêm chíp là tiếng gà kêu, nói mấy chế này gà mẹ á mà:v)

“Cậu vậy mà bắt thằng bé nấu cơm cho cậu ăn? Cậu cũng thật không biết tiếc thương.”

“Thằng bé nhỏ như vậy mà phải nấu cơm, mình còn chưa phải nấu nè!”….

Trình Hàn Lang nghe những lời này nghe đến chán rồi, không biết có bao nhiêu người đã nói qua, lúc đầu thấy chói tai, đối với bản thân hắn như là một loại sỉ nhục, nhưng sau lại nghe thành thói quen luôn.

Đỗ Công đã từng nói. Trước mặt người ngoài Trình Hàn Lang đều luôn luôn là một bộ dáng xử sự không biết sợ, kết quả tất cả tâm tình đều phát tán ra trên người Thành Thành đáng thương. Thế nhưng Trình Hàn Lang ở nhà mới là Trình Hàn Lang chân thật nhất, toàn bộ tâm tình của hắn ở trước mặt Thành Thành đều không giữ lại chút nào mà biểu hiện này chỉ để cho một mình nó nhìn thấy.

Trình Hàn Lang nghĩ nhiều năm như vậy câu nói có trình độ duy nhất mà Đỗ Công nói được chính là những lời này. Đúng vậy, ai mà không đem bản thân mình biểu hiện chân thật nhất cùng người thân nhất bên mình ni?

Hắn mong muốn Thành Thành có thể hiểu được, không phải là hắn không xót nó, không quan tâm nó, chỉ là hắn sẽ không biết dùng loại phương thức biểu đạt người khác thường dùng mà thôi. Nếu như những người anh trai khác có thể ôm em trai của mình, hắn chỉ có thể làm như vậy lúc dẫn nó băng qua đường, như vậy đối với Trình Hàn Lang mà nói cũng đã là một việc cực hạn rồi, chính bản thân Trình Hàn Lang cũng cho rằng nhiều năm như vậy hắn thật sự vì Thành Thành mà thay đổi rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui