Ân Cừu Ký

Nhĩ Lan vừa đến chân núi Hoa Sơn chợt trông thấy hai bóng người vận huyết y, trang phục thượng phẩm của các giáo chúng Thiên giáo. Nàng liền phi thân lên một chạc cây to đại thọ, quan sát hai người đó.

Nhĩ Lan ngạc nhiên vô cùng khi hai người kia là Tuyệt Kiếm Dự Tòng, Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái, còn người đang song hành với Dự Tòng là Thiết Côn Lộ Dĩ, Chưởng môn nhân Thanh Thành phái.

Không phải nàng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Dự Tòng và Lộ Dĩ, mà vì thấy hai vị Chưởng môn danh phái kia lại vận trang phục thượng phẩm của Thiên giáo, chứng tỏ họ đã đầu phục Tổng tài Thái Minh Công.

Dự Tòng và Lộ Dĩ đến ngay dưới gốc cây đại thọ.

Dự Tòng nói :

- Đến lúc này mà lão nhân gia cùng nương nương vẫn chưa đến.

Dự Tòng thở dài một tiếng :

- Gần đến giờ ngọ rồi.

Lộ Dĩ nhìn về cuối chân trời :

- Nếu lão nhân gia và nương nương không đến thì Hoa Sơn phái của Dự huynh có vấn đề rồi.

Dự Tòng chấp tay sau lưng đi tới đi lui :

- Dự mỗ nghĩ lão nhân gia đến chậm thôi.

Lộ Dĩ đột ngột nhỏm người chỉ về phía trước :

- Kia rồi, lão nhân gia và nương nương đã đến. Chúc mừng cho Hoa Sơn phái, chúc mừng cho Dự huynh.

Nhĩ Lan nhìn về hướng Tây, nàng thấy một cỗ kiệu lộng lẫy do bốn tên Thiên giáo lực lưỡng khiêng. Đi trước là hai ả cung nữ vận cung trang, phía sau có mười tên Cấm vệ quân đi hộ vệ.

Nhĩ Lan nghĩ thầm, trong cỗ kiệu kia nếu không phải là Tổng tài Thái Minh Công thì nhứt định chính là lão quái Hắc Lâu giáo chủ.

Vị nương nương đi cùng với Khắc Tử Diệm chắc chắn chính là mẫu thân của nàng chứ không ai khác. Nghĩ như vậy Nhĩ Lan bất chợt hồi hộp khẩn trương vô cùng.

Dự Tòng và Lộ Dĩ bước ngay ra ngoài quang lộ, quì xuống trước cỗ kiệu.

Dự Tòng hành đại lễ, ngẩng mặt nói :

- Dự Tòng thượng phẩm thỉnh giáo lão nhân gia và nương nương lên Hoa Sơn tế độ.

Rèm kiệu được vén lên, một bàn tay khô đét thò ra ngoài khoát lẹ :

- Tốt lắm!

Dự Tòng và Lộ Dĩ liền đứng lên, đi trước tiến lên Hoa Sơn thánh địa.

Nhĩ Lan chờ cho đoàn người đó lên đến lưng chừng núi mới phi thân xuống khỏi chạc cây. Nàng trổ khinh thuật âm thầm theo sau. Mặc dù đi cách đoàn người kia khá xa, nhưng Nhĩ Lan cũng cẩn trọng vô cùng, bởi đã biết người trong kiệu không ai khác mà chính là Khắc Tử Diệm lão quỷ.

May mắn cho Nhĩ Lan, trên Hoa Sơn phái không có người cảnh giới, bởi tất cả đã tập trung tề tựu vào đại sảnh để chờ lão quỷ Khắc Tử Diệm.

Nhĩ Lan lẻn xuống nhà sau, phát hiện một tên môn hạ Hoa Sơn phái đang thổi lửa nấu nước, liền nhanh như cắt thi triển phi chỉ tập kích vào gáy gã đó.

- Ôi...

Tên môn hạ ngã lăn ra đất, hồn lìa khỏi xác mà chỉ kịp thốt mỗi một tiếng “ôi”.

Nhĩ Lan kéo gã môn hạ vào xó bếp, dùng mấy bao gạo che chắn lại.


Nàng suy nghĩ một lúc rồi lẩn vào căn phòng dựng sát cạnh bếp, thấy y phục của môn hạ Hoa Sơn liền dụng một bộ thay hình đổi dạng.

Nhĩ Lan trở ra, đi thẳng lên chính sảnh. Nàng lẩn vào nhóm môn hạ Hoa Sơn phái mà quan sát lão quỷ Khắc Tử Diệm và Ỷ Kiều Nương Tử.

Nhĩ Lan nhận ra vẻ mặt của Ỷ Kiều Nương Tử, mẫu thân nàng có nét ngây ngây chưa hóa giải được nhiếp hồn đại pháp của lão quỷ.

Đại sảnh đường Hoa Sơn phái im lặng như tờ, có thể nghe được hơi thở của từng người.

Khắc Tử Diệm đảo mắt nhìn qua một lượt rồi trầm giọng nói :

- Bổn nhân thừa lệnh Vương gia, xin thánh chỉ Tiểu hoàng đế, quá bộ đến Hoa Sơn để tế độ Hoa Sơn phái hội nhập vào Thiên giáo, đặng ban phước lành cho bá tánh.

Lão tằng hắng nói tiếp :

- Kể từ bây giờ, võ lâm Trung Nguyên chỉ còn một đệ nhất giáo phái mà thôi, đó là Thiên giáo. Đây là ý trời cũng là ý của Vương gia và Tiểu hoàng đế. Tất cả mọi người có mặt trên Hoa Sơn hôm nay, không kể già trẻ, nam nữ, phải theo thánh ý mà đầu nhập vào Thiên giáo.

Lão quay lại Dự Tòng :

- Hành đại lễ...

Dự Tòng trong trang phục thượng phẩm Thiên giáo, quì xuống hành đại lễ, rồi mới đứng lên đến bên Ỷ Kiều Nương Tử, lấy chiếc chung vàng trong đựng thứ nước sền sệt, phát mùi thơm như xạ hương.

Dự Tòng lùi ba bộ đứng bên chiếc bàn hương án để sẵn một đống khăn lụa đỏ.

Y dõng dạc nói :

- Hôm nay Hoa Sơn chính thức đầu nhập Thiên giáo, tất cả môn hạ Hoa Sơn kể từ bây giờ là môn hạ của lão nhân gia để phụng mệnh trời. Từng người một lên hành lễ lão nhân gia để được chính thức trở thành giáo chúng.

Sau lời khơi mào của Dự Tòng, cả đại sảnh im lặng như tờ. Rồi một tốp năm người tiến ra khỏi hàng, quì xuống dưới chân Khắc Tử Diệm hành lễ.

Năm người đó hành lễ xong thì được Dự Tòng cho uống một chung nước trong chiếc chén vàng, sau đó mới choàng lên đầu họ cái khăn lụa đỏ.

Năm người đó đứng qua một bên, nhường chỗ cho những người kế tiếp.

Với sự điều động của Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái Dự Tòng, môn hạ Hoa Sơn như bầy cừu ngoan ngoãn lần lượt tiến ra hành đại lễ và choàng lên đầu chiếc khăn lụa đó.

Nhĩ Lan hồi hộp vô cùng, bởi chỉ còn lại không đầy mươi người thì đến nàng lên hành đại lễ để thụ phong môn hạ Thiên giáo.

Nhĩ Lan khẩn trương ra mặt, nàng sợ Khắc Tử Diệm sẽ nhận ra mình, điều đó quả là bất lợi vô cùng.

Năm môn hạ Hoa Sơn phái bước ra khỏi hàng tiến lên quỳ dưới chân Khắc Tử Diệm.

Cả năm người đồng loạt hành đại lễ. Họ từ từ đứng lên, đột ngột cả năm đồng loạt rút trường kiếm sau lưng, thi triển luôn một tuyệt thứ kiếm pháp nhanh không thể tả.

Năm thanh trường kiếm như năm ánh cầu vồng bạc trắng chụp thẳng vào Khắc Tử Diệm.

Dự Tòng thét lớn :

- Hỗn láo!

Lời của lão còn đọng trên hai cánh môi thì năm đạo kiếm quang đã công trúng đích Khắc Tử Diệm.

Chát... Chát... Chát... Chát... Chát...

Âm thanh khô khốc phát ra khi năm thanh trường kiếm đâm vào tâm huyệt của Khắc Tử Diệm. Trường y của lão bị khoét năm lỗ, nhưng Khắc Tử Diệm vẫn chẳng hề hấn gì.

Năm môn hạ Hoa Sơn phái đồng loạt rút kiếm về, nhưng không sao rút kiếm về được.


Năm mũi kiếm như bị hút chặt vào thân ảnh Địa Lâu Tôn Giả Khắc Tử Diệm.

Lão quỷ trổ hung quang nhìn chằm chằm năm người môn hạ Hoa Sơn phái.

- Các ngươi sao dám vô lễ với bổn nhân.

Năm người chẳng hé môi, nghiến răng, dụng hữu thủ tống luôn một đạo kình với tất cả mười hai thành công lực.

Bình...

Đến lượt chưởng của họ bị hút chặt vào thân ảnh Khắc Tử Diệm không sao thu về được.

Dự Tòng mặt cắt không còn chút máu, vội vàng tiến ra, quỳ xuống chân Khắc Tử Diệm :

- Bọn nghịch đồ to gan, dám làm kinh động đại lễ tế độ, xin lão nhân gia chỉ giáo.

Khắc Tử Diệm tằng hắng rồi nói :

- Các người này chưa gia nhập Thiên giáo, chúng còn là người của Hoa Sơn, ta giao cho ngươi hành xử.

- Tuân lệnh lão nhân gia.

Dự Tòng gằn từng tiếng, nói với năm vị môn hạ của mình.

- Các người chẳng coi Dự mỗ này ra sao cả. Tội đáng chết!

Vị môn hạ đứng bìa ngước mặt nhìn Dự Tòng :

- Sống làm người Hoa Sơn, chết làm ma Hoa Sơn.

Người đó bật cười sằng sặc, rồi nói tiếp :

- Hoa Sơn đã đến thời mạt vận mới có một vị Chưởng môn như ngươi. Dự Tòng, trước đây Lý Hùng Phi này không nghĩ ngươi là kẻ đoạt chức, giết sư huynh, nhưng hôm nay mặt chuột của ngươi đã lòi ra rồi.

Vị đó nhìn đám môn hạ Hoa Sơn đã đầu phục Thiên giáo :

- Lý Hùng Phi này có chết cũng là hảo hán anh hùng, ngẩng cao đầu nhìn mặt các vị trưởng bối. Còn các ngươi, ham sống sợ chết cuối cùng cũng chỉ làm thân trâu ngựa cho ác đạo cỡi mà thôi.

Dự Tòng nghiến răng ken két :

- Ngươi muốn chết!

Dự Tòng vừa nói vừa rút xoạt trường kiếm toan chém phăng đầu của Lý Hùng Phi, nhưng Khắc Tử Diệm đã quát :

- Dừng tay!

Dự Tòng sững sờ, buông thỏng thanh trường kiếm.

Khắc Tử Diệm nhìn Lý Hùng Phi không chớp mắt, rồi từ từ dời nhãn quang như hai hòn than qua bốn người kia. Lão chỉ bốn người đó :

- Dự Tòng, hãy mở mắt cho vị họ Lý này biết.

- Tuân lệnh lão nhân gia.

Dự Tòng vừa nói dứt lời, liền thộp vào búi tóc một vị môn hạ, dụng kiếm cắt luôn yết hầu người đó.


Người đó trợn mắt trừng trừng, máu ồng ộc phún ra theo vết cắt.

Dự Tòng giật tay một cái, vị môn hạ kia ngã vật ra sau hóa thành cái xác không hồn.

Dự Tòng thản nhiên như không có chuyện gì. Dưới mắt Chưởng môn nhân Hoa Sơn phái, những kẻ đang chờ chết kia chẳng phải là huynh đệ đồng môn với hắn.

Dự Tòng ghịt tóc người thứ hai, cũng bằng một động tác như trước, giết huynh đệ của mình như một gã đao phủ giết người không gớm tay.

Nhĩ Lan thấy Dự Tòng hành xử các vị môn nhân Hoa Sơn mà rùng mình nghĩ thầm sao gã có thể hành động như vậy được chứ. Huynh đệ như thủ túc thế mà Dự Tòng chẳng coi ra gì.

Nàng còn đang vẩn vơ, thì người thứ tư đã bị Dự Tòng đưa hồn về chín suối.

Y quay lại Lý Hùng Phi :

- Bẩm lão nhân, đến lượt tên này.

Khắc Tử Diệm nhìn Lý Hùng Phi :

- Nếu ngươi không muốn biến thành ma như những gã cục súc hồ đồ kia, thì tự đập đầu xuống mũi hài của nương nương ta.

Lý Hùng Phi cau mày, nghiến răng rồi bật cười kiêu hãnh. Cất tràng cười đó. Y ngã đầu ra sau :

- Dự Tòng, ngươi hãy ra tay triệt sát Lý mỗ đi.

Dự Tòng lưỡng lự nhìn Khắc Tử Diệm, chờ ban phát mệnh lệnh.

Khắc Tử Diệm nhìn Lý Hùng Phi rồi chầm chậm lắc đầu :

- Để hắn sống. Bổn nhân muốn coi lá gan của hắn lớn đến đâu, và ý chí của hắn cao cỡ nào.

- Tuân lệnh lão nhân gia.

Dự Tòng quay lại bọn môn hạ đã đầu phục Thiên giáo :

- Đưa hắn xuống cầm lao.

Hai gã môn hạ bước ra, kè Lý Hùng Phi xuống cầm lao.

Dự Tòng quay lại năm người còn lại và Nhĩ Lan :

- Đến lượt các ngươi thụ lễ đầu nhập Thiên giáo.

Năm người kia nhìn nhau, đồng loạt rút trường kiếm. Một vị đứng dạng chân đối nhãn với Dự Tòng :

- Có chết thì chúng ta cũng theo gương Lý huynh. Dự Tòng, dù ngươi là Chưởng môn nhân nhưng đã phạm trọng tội chẳng thể dung thứ được.

Khắc Tử Diệm cau mày, nhìn năm người đó không chớp mắt. Lợi dụng khoảnh khắc Khắc Tử Diệm không chú ý đến mình vì đang tập trung thần nhãn vào năm gã môn hạ Hoa Sơn, Nhĩ Lan nhanh chóng lướt lên, quỳ mọp dưới chân lão hành lễ.

Khắc Tử Diệm đắc ý vô cùng mà quên không quan sát nàng. Lão vẫn không rời mắt khỏi năm vị đại đệ tử Hoa Sơn phái đang hoành kiếm đứng ngăn khiêu khích, mà buông một lời từ tối.

- Dự Tòng, hãy thụ lễ cho vị này.

- Tuân lệnh lão nhân gia.

Dự Tòng lấy vuông lụa đỏ chít lên đầu Nhĩ Lan, rồi trao qua tay nàng một chung nước lấy từ chiếc chén vàng. Nhĩ Lan ngửi mùi thơm thoang thoảng từ cái chung đó, giật thót ruột, bởi nhận ra chất nước sền sệt màu hổ phách trong chiếc chung chính là Hóa Cốt tán, một độc dược vô cùng lợi hại của Đông Doanh. Ai dùng độc dược này thần trí sẽ mê man, nhứt nhứt đều phải tuân theo lịnh của Địa Lâu Tôn Giả, bằng như ai không bị mất thần thức, xương cốt trong người sẽ rã thành nước.

Nàng bước như vậy, nhưng không thể không uống. Nhĩ Lan uống chung Hóa Cốt tán đó, nhưng không nuốt mà ngậm trong miệng. Nàng lẩn nhanh vào nhóm môn hạ Hoa Sơn đã đội chiếc khăn lụa, rồi bí mật phun vào vạt áo.

Nhĩ Lan thở dài một tiếng như đã trút xong một gánh nặng quàng vai. Nàng còn đang phấn chấn vì qua được mắt lão quỷ Khắc Tử Diệm thì nghe lão nói với năm gã môn hạ Hoa Sơn phái đang dựng kiếm đứng khiêu khích :

- Các ngươi không phục bổn nhân đã đành, lại phạm tội khi quân, chống lại thánh chỉ của Vương gia và Tiểu hoàng đế.

Lão lắc đầu :

- Tội của các ngươi rất lớn.


Khắc Tử Diệm vừa nói vừa lắc hổ khẩu, Tiểu hắc lâu từ trong ống tay áo chui tọt vào lòng bàn tay của lão.

Khắc Tử Diệm trầm giọng nói tiếp :

- Có lẽ các ngươi chưa thấy oai lực của bổn nhân nên mới vô lễ như vậy.

Năm vị môn hạ Hoa Sơn nghe lão quỷ nói như vậy, biết lão sắp động thủ, nên đều ngưng thần chú nhãn, trường kiếm dâng ngang ngực để nghênh tiếp tuyệt công của Khắc Tử Diệm. Năm người kia đều biết được Địa Lâu Tôn Giả là khắc tinh sát tử của ác đạo.

Khắc Tử Diệm chờ cho năm người kia hoành kiếm chuẩn bị sẵn sàng, mới gằn giọng nói :

- Các ngươi sẽ được về với tổ tông.

Lão giơ cao Tiểu hắc lâu. Từ hai hốc mắt Tiểu hắc lâu hai đạo hắc quang đen kịt thoát ra, trông tợ như hai con giao long, quẫy mình.

Rét...

Hai đạo hắc quang đó nhanh không thể tưởng, nhanh đến độ năm vị môn hạ Hoa Sơn không hề có phản ứng gì. Cả năm vẫn đứng bất động, tay hườm kiếm như chuẩn bị nghênh tiếp tuyệt công của đối phương, nhưng có ai biết đâu đầu của họ đã lìa khỏi cổ rồi.

Khắc Tử Diệm thu hồi Tiểu hắc lâu, lạnh nhạt nói với Dự Tòng :

- Mang xác chúng đi đi.

Dự Tòng ngạc nhiên vô cùng, không biết năm gã cao đồ Hoa Sơn còn sống hay đã chết mà Khắc Tử Diệm lại lệnh cho gã mang xác chúng ra ngoài.

Mặc dù bán tín bán nghi, nhưng không thể cãi lệnh Khắc Tử Diệm, Dự Tòng quay lại môn hạ đã đầu phục ra lệnh :

- Mang chúng ra ngoài.

Mười gã cao thủ Hoa Sơn thả bước đến bên năm người kia. Họ vừa chạm tay vào thân những vị cao đồ Hoa Sơn trung thành thì đầu của họ đã rớt xuống đất.

Nhĩ Lan rùng mình, lạnh buốt cột sống. Nàng nghĩ nếu mình không nhanh trí có thể giờ này cũng chẳng khác mấy gã đại hán kia. Xét cho cùng, mặc dù họ chết thật quang minh, nhưng vẫn có chút gì đó ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình.

Nghĩ như vậy, Nhĩ Lan chợt nhìn lại chiếc chén vàng chứa Hóa Cốt tán rùng mình nghĩ ngược lại, những kẻ đầu phục đây kể như cũng đã chết.

Dự Tòng đứng dưới bệ đoàn nhìn Khắc Tử Diệm :

- Thỉnh lão nhân gia về hậu liêu yên nghỉ.

Khắc Tử Diệm gật đầu. Lão nắm tay Ỷ Kiều Nương Tử dìu đứng lên, bước xuống ba bậc tam cấp trải thảm xanh.

Ỷ Kiều như một cái xác đi theo lão chẳng có phản ứng gì.

Nhĩ Lan nhìn theo dáng mẫu thân mà chỉ biết bặm môi.

Nàng cúi mặt thở dài một tiếng.

Chờ cho Khắc Tử Diệm và Ỷ Kiều được hai nàng cung nữ và mười tên Cấm vệ quân hộ tống ra ngoài đại sảnh đường xuống hậu liêu, Dự Tòng mới bước ra giữa chính sảnh :

- Kể từ bây giờ trong giang hồ không còn Hoa Sơn phái, tất cả mọi người đều thuộc Thiên giáo, và chỉ nghe theo chỉ dụ của Giáo chủ mà thôi.

Gã quay lại Lộ Dĩ :

- Hoa Sơn hợp nhập Thiên giáo sau Thanh Thành, coi như Dự Tòng này là sư đệ của Lộ huynh.

Lộ Dĩ hớn hở ra mặt, nhưng khách sáo đáp lời gã :

- Không dám, không dám! Chúng ta đã chung một nhà, khách sáo làm gì.

Dự Tòng giả lả cười, rồi nói :

- Đệ nói như vậy để thỉnh Lộ huynh cùng dự buổi yến tiệc mừng ngày tế độ đã thành tựu hôm nay.

Lộ Dĩ cười hăng hắc :

- Tốt! Tốt lắm!

Dự Tòng và Lộ Dĩ vừa cười vừa sóng đôi thả bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui