Nguồn : bachhoacac.wordpress.com
Lạc Nghiệp
Đại Đao Diễm
Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE
Biên tập: Nana
***
Trùng khớp trong nhà vệ sinh
Phiên chụp kết thúc, người đại diện đi qua đi lại trong khu nghỉ ngơi, bực dọc cằn nhằn: “Chẳng giống thỏa thuận gì cả, ức hiếp người ta à, nghĩ mình là ai chứ… hừ, cho dù được xem là đứng đầu trong ngành cũng không thể làm như vậy…”
Người đại diện mà bắt đầu cằn nhằn là giống hệt mấy bà thím, cứ nói dai nói mãi, Đỗ Ngôn Mạch đã sớm quen rồi.
Cậu ngửa đầu uống nước, đúng lúc trông thấy An Cúc Nhạc ra ngoài một mình… Không nói hai lời, cậu ném chai nước, nước chưa uống xong vẩy đầy mặt người đại diện.
“%#@#$%!”
“Xin lỗi!” Đỗ Ngôn Mạch chẳng buồn quay lại nhìn, hối hả đuổi theo.
Người đại diện tức chết: “Mẹ nó Đỗ Ngôn Mạch, cậu có tin lần sau ông đây nhận luôn ba case lộ hết sạch không, cho cậu làm phí đi đường của Đài Loan!”
*Phí đi đường (走路工): Đây là một từ ngữ dùng trong tuyển cử, các ứng cử viên không được phép mua chuộc người bầu cử nên mới tặng “phí đi đường” cho người dân, dùng danh nghĩa cho tiền đi xe để chèo kéo người ủng hộ.
Nhận thì nhận đi, bây giờ Đỗ Ngôn Mạch chắc chắn chẳng quan tâm.
Thấy ai kia vào nhà vệ sinh, cậu liền cất bước vào theo.
“Cạch” một tiếng, cửa đóng lại. An Cúc Nhạc kéo khóa quần được phân nửa, thấy người bước vào thì sắc mặt nhất thời trắng xanh đủ cả.
“Chào… trùng hợp quá, vào tiểu hả?” Nói nhăng nói cuội, nhưng giờ phút này cần nhất là mấy lời nhăng cuội để giảng hòa.
Tiếc rằng không có tác dụng với cậu thanh niên. Cậu ấy đứng trước cửa, áo thun lộ phân nửa —— là “kiệt tác” khi nãy của An Cúc Nhạc. Hông cậu ấy hơi cong, lồng ngực dưới lớp áo mỏng mơ hồ phập phồng, ánh mắt sắc nhọn trông như đang nghĩ xem nên nói rõ ràng trước, hay là dứt khoát đè y lên bồn rửa tay, làm một tăng.
Thao y đi không nổi… đến lúc đó mới từ từ “nói” sau.
Nhận thấy nguy cơ trùng trùng, An Cúc Nhạc run rẩy, vội vàng bày ra tư thế trấn an: “Chờ, chờ chút, cậu bình tĩnh…”
Có thể kiềm chế trước mặt người khác đến tận bây giờ, Đỗ Ngôn Mạch cảm thấy mình bình tĩnh lắm rồi. Cậu hít sâu một hơi, hồi lâu sau mới hỏi: “Một năm qua, anh đi đâu?”
Dù sao cũng chạy không thoát câu hỏi này, An Cúc Nhạc khoanh tay trả lời: “New York.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Tại sao…”
An Cúc Nhạc hiểu “tại sao” mà cậu ấy thật sự muốn hỏi không phải là cái này, nhưng vẫn tránh nói vào đề chính: “Bị cử đi nước ngoài công tác, tôi nhớ đã nhắc trong thư rồi mà… ồ, chẳng lẽ cậu không nhận được đồ?”
“Nhận được rồi.” Một cái thùng giấy, toàn là những vật dụng mà mấy năm qua cậu để lại trong nhà y, đã từng cho rằng nó mang nghĩa tích trữ cả đời, nào ngờ rốt cuộc chỉ một cái thùng giấy đã chứa đủ.
Thậm chí không chứa đầy.
Sắc mặt cậu thanh niên thật sự đang truyền đạt nỗi đau của cậu ấy khi mở thùng giấy, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên vẫn không đành lòng. An Cúc Nhạc thở dài: “Đừng bày ra cái bộ dạng đó. Tôi đã thử đủ mọi cách để liên lạc với cậu, bao gồm gửi email, nhưng cậu đâu có trả lời. Cho dù cầm bút viết thư đi chăng nữa, đừng nói ngay cả cậu ở đâu tôi cũng không biết, chờ cậu nhận được thư chắc cũng là chuyện của mấy tháng sau rồi.”
“……”
Trong chuyện này, Đỗ Ngôn Mạch tự biết mình đuối lý.
Đuối đến nỗi không có cửa bào chữa.
Ngay từ đầu chỉ đơn thuần hy vọng anh ấy vui vẻ, cho anh ấy sự khẳng định.
Nhưng khi bước chân ra ngoài, cậu mới ngỡ ngàng thì ra thế giới mênh mông như thế, có vô số nơi để đi, có vô số nơi để chạy. Cùng lúc cậu cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé nhường nào, người yêu ở phương xa tỏ ý sẽ chờ cậu lại dần dần không còn sức để chờ nữa.
Cậu muốn chạy, chạy một cách toàn tâm toàn ý.
Vì vậy bắt đầu từ năm cấp ba, cậu lên đường đi xa, hết trạm này đến trạm khác, qua biết bao nhiêu nơi. Điện thoại di động mất sóng, hỡ tí phải sạc pin, balô rơi xuống sông… sau đó chỉ còn cách mượn điện thoại trong thôn trang mà thỉnh thoảng gặp dọc đường, lại còn vì lệch giờ mà hầu như không gọi được. Cậu cũng từng gửi mail, đi đến đâu gửi đến đó, nhưng do không phải liên lạc tức thời nên dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ lười biếng: “Lần khác đi”, “Tới thành phố rồi gửi sau…”
Nói cho cùng, tất cả chỉ là lấy cớ.
Trong đội có một ông chú bất luận thế nào cũng phải liên lạc với bà xã, di động cất trong túi chống thấm nước, dùng đồng hồ đeo tay đặt báo thức, đến giờ mới khởi động máy gọi cho bà xã, cố định mỗi lần phải nói mười phút —— mặc dù toàn là hỏi han không lạnh không nóng không mặn không nhạt.
Mọi người trêu chọc, ông chú bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu không làm vậy tôi sợ bả chạy mất!”
Có người cùng đồng cảm: “Nói đúng lắm! Lần trước tôi đi xa, hơn nửa năm không về nhà, vợ tôi… nói đúng hơn là vợ cũ của tôi chỉ để lại một tờ hiệp định ly hôn, còn bả thì dọn hành lý về nhà mẹ đẻ luôn.”
Những người ở đây đều là khách balô kinh nghiệm phong phú, Đỗ Ngôn Mạch gia nhập nhóm bọn họ, làm culi và sai vặt để kiếm chút lộ phí đến địa điểm chạy. Những người này đều yêu tự do, song khát vọng có chốn thuộc về chính là bản năng từ khi chào đời của loài người. Cả nhóm thở dài than ngắn, một ông chú thấy Đỗ Ngôn Mạch lặng thinh không nói tiếng nào, bèn hỏi: “Cậu thì sao? Tướng tá đẹp trai thế này sao không có bạn gái được? Bạn gái nói thế nào?”
Đỗ Ngôn Mạch suy nghĩ một chút, nhếch miệng cười: “Anh ấy nói anh ấy sẽ chờ tôi.”
*Trong tiếng Trung,“anh ấy” và “cô ấy” viết khác nhau: 1 cái là 他 còn 1 cái là 她, nhưng âm đọc giống nhau, đều là tā, nên mấy người kia không nhận ra là Mạch đang nói về đàn ông.
Nụ cười khẽ nhếch này ẩn chứa hạnh phúc ngọt ngào mà ngay cả chính cậu cũng không biết. Có người cảm thán: “Chà, tuổi trẻ đúng là tốt thật…”
Nhưng ông chú bị vợ bỏ lại nói: “Thôi đi, mấy cái lời hứa đợi chờ đó chẳng tin được đâu. Cuộc đời mà, ngắn lắm, ngắn đến mức cậu không tài nào tưởng tượng nổi, làm gì có ai dư thời gian để phí hoài chờ đợi một người khác?” Ông chú hít một hơi thuốc lá, buồn bã nói: “Huống hồ với phụ nữ mà nói, tuổi xuân quan trọng hơn tất thảy…”
Đỗ Ngôn Mạch muốn phản bác người yêu của mình không giống thế, vả lại cũng không phải là phụ nữ… nhưng không thể nói được, chỉ đành im miệng thôi.
Ông chú kia tưởng cậu im lặng là đang tự hỏi, thế là nói: “Cậu nhóc tôi nói cho cậu nghe, tuy rằng chiêu này hơi bị đểu, nhưng nếu cậu thật sự thích người ta, không muốn người ta chạy mất, vậy thì nghĩ cách làm người ta mang thai đi! Nể tình con cái, phụ nữ sẽ thỏa hiệp rất nhiều chuyện…”
Đỗ Ngôn Mạch không đáp, trước tiên khoan nói đến việc hai người đàn ông không thể nào mang thai, giữa họ không nhất thiết phải làm đến mức đó mới xoa dịu được vấn đề.
Cậu nhớ lại năm đó sinh nhật An Cúc Nhạc, y bảo cậu tặng cốc, trong lúc chọn mua, cậu hiểu được rằng: Thứ mà người yêu thật sự muốn không phải là cốc, y có quá nhiều cốc, không thiếu gì cái này, thứ y muốn là “tốt nhất, đáng quý trọng nhất”… thế nên cậu tự tay làm một cái, đồng thời khắc một hàng chữ.
Cậu muốn nhắn nhủ —— Đời này, em luôn mong anh được hạnh phúc.
Đây là nguyện vọng duy nhất của cậu, khi tặng An Cúc Nhạc cái cốc, cậu cũng đã trao cuộc đời mình vào tay y. An Cúc Nhạc rất vui mừng, còn nói: “Đây là cái cốc mà tôi rất muốn.”
*Cốc (杯子) và cuộc đời (辈子) đọc từa tựa nhau, đều là beizi.
Ngay lập tức, Đỗ Ngôn Mạch thề với lòng phải cho y những gì tốt nhất, đương nhiên trong đó bao gồm cả bản thân cậu, nhưng đến nay cậu vẫn chưa giành được thứ hạng tốt: Hạng bảy, hạng tám, hạng mười lăm… cậu nghĩ bụng, ít nhất phải lọt top 5 một lần mới đủ tư cách trở về.
Không sao, đừng gấp, thời gian của hai người còn nhiều lắm —— Chí ít, cậu có một đời.
Cậu tin tưởng người kia sẽ chờ cậu.
Chờ cậu trở thành người tốt nhất, đáng quý trọng nhất, trở về.
…
Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là lạc lối quá mức.
Đừng nói cho An Cúc Nhạc thứ y muốn, ngay cả nhu cầu thật sự của linh hồn mình mà cậu cũng chưa phân rõ, chỉ miệt mài chạy, chạy vượt biên giới, khi cậu giành được hạng tư danh giá trong cuộc đua Sahara, lòng đầy tự hào nở mày nở mặt trở về, người kia lại đi mất.
Đi tuốt luốt, chẳng để lại bất cứ thứ gì.
An Cúc Nhạc nhìn cậu thanh niên: “Còn gì nữa không?”
Còn, đương nhiên là còn, còn nhiều vô cùng. Nhưng nhìn cái người bình tĩnh đến mức gần như đáng trách này, toàn bộ lời muốn nói suốt một năm qua không biết phải cất lời thế nào. Chưa kể còn bị nói ‘lần đầu gặp mặt’ phủ định hết quan hệ giữa hai người, bất luận nguyên nhân tại sao, Đỗ Ngôn Mạch cũng không thể không cảm thấy tổn thương: Trong lòng anh ấy, rốt cuộc mình là gì chứ?
Cậu cứ tưởng mình đi nhiều hiểu nhiều, đã sớm không còn quan tâm mấy vấn đề này, nhưng thật ra không phải.
Hai bên không nói tiếng nào, An Cúc Nhạc gãi mũi: “Ầy, tôi muốn đi tiểu.”
“Ừ.”
Ừ cái khỉ gì?! Bị nhìn chằm chằm như thù sâu mấy kiếp, tiểu được mới lạ đó!
Núi không chuyển thì đường chuyển, thấy Đỗ Ngôn Mạch không có ý định tránh ra, An Cúc Nhạc thở dài một hơi, dứt khoát đi vào buồng vệ sinh, nào ngờ cậu ấy lại vào theo.
“Cậu…” Còn chưa kịp kháng nghị đã bị người phía sau thình lình ôm chầm lấy, cậu thanh niên cao hơn y một cái đầu, phải khom người xuống mới hôn y được. An Cúc Nhạc vô thức né tránh, thế nên đổi thành lỗ tai bị cắn… An Cúc Nhạc “a” một tiếng, đau đến hít sâu một hơi.
Răng nanh hơi nhọn của đối phương ghim vào trong thịt, mút ra chút máu loãng, cắn xong còn liếm nhè nhẹ, hơi thở của cậu thanh niên phả vào mặt y, cộng thêm lọn tóc cạ cạ bên má, vừa ngứa vừa tê vừa… ngọt.
Tâm trí say túy lúy khiến An Cúc Nhạc đứng không vững, còn chưa kịp đưa tay đỡ tường thì đã bị người ta vặn đầu qua, hôn thật sâu.
“Ưm…”
Đôi bên đều hiểu rõ thân thể của đối phương, ngòi nổ tình dục nên châm thế nào hệt như một loại bản năng. An Cúc Nhạc vừa hé miệng, đầu lưỡi của cậu thanh niên lập tức không chút do dự xâm nhập, lục lọi mỗi một tấc trong khoang miệng y.
Niêm mạc bị liếm láp, rõ ràng nên xếp vào hành vi xâm phạm, nhưng vì không cùng tâm tính nên không cùng định nghĩa. An Cúc Nhạc không chống cự, tại sao phải chống cự? Y thích cậu ấy, bất luận thế nào cũng thích, y không dư hơi đến mức đi phản đối chân lý, làm thế khác nào châu chấu đá xe, vô nghĩa.
Nếu thân thể của một người tồn tại ký ức như tinh thần, vậy thì y đã bị rửa sạch từ lâu, trở thành của riêng cậu thanh niên, đời này sẽ không tìm người khác, chỉ có cậu ấy… chỉ có cậu ấy mà thôi.
Hai phiến môi gắn kết một cách dâm loạn, tiếng nước bọt truyền nhau ướt át vang vọng khắp nhà vệ sinh trống rỗng, đến khi phục hồi tinh thần lại, đũng quần của hai bên đã phồng lên, thật ra từ lúc chạm mặt trong studio, bọn họ đã tiến vào trạng thái động dục, chỉ hận không thể mặc kệ người ngoài quấn quýt lấy nhau.
Thứ hung hãn chỉ thuộc về cậu thanh niên tỳ ở sau hông An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc bị lật người lại, hai bên mặt đối mặt nhìn nhau, tròng mắt y ướt át, hai má ửng đỏ vì tình dục, vành tai vừa bị Đỗ Ngôn Mạch cắn còn rướm máu.
Đỗ Ngôn Mạch chăm chú nhìn y, ba giây tạm dừng ngắn ngủi như đang hỏi ý, thậm chí đến nước này mà cậu ấy vẫn đặt ý nguyện của y lên hàng đầu, nếu y không muốn sẽ không làm, nhưng một khi y cho phép… tình hình sau đó, An Cúc Nhạc hiếm khi kiểm soát nổi.
Ánh mắt của cậu thanh niên nói cho hắn biết: Có lẽ cậu ấy sẽ thô bạo một chút.
Dù sao cũng không làm chết được, An Cúc Nhạc không sợ, y liếc nhìn Đỗ Ngôn Mạch, qua một lúc lâu mới nâng tay xoa nhẹ mặt mũi người trước mắt. Ngũ quan của cậu ấy nảy nở, trông càng thêm sắc sảo. Với người trưởng thành mà nói, một hai năm chỉ như chớp mắt mà thôi, nhưng đặt vào độ tuổi của cậu thanh niên thì lại nảy sinh hiệu quả nghiêng trời lệch đất.
An Cúc Nhạc thừa nhận mình không đủ can đảm nhập cuộc, so với tự mình nếm trải, đứng nhìn từ xa càng hạnh phúc hơn.
Được An Cúc Nhạc dịu dàng vuốt ve, vành mắt Đỗ Ngôn Mạch không khỏi nóng lên, chỉ muốn ôm chặt người này ngay lập tức, kể hết mọi buồn tủi của mình, nhưng cậu vẫn nhịn xuống. Từ ngữ lạnh lùng trong thư cũng chưa làm cậu đau đớn như vậy… nếu đây chỉ là thương hại rẻ rúng, vậy thì không cần.
Vào bảy năm trước, thích cũng được, thương hại cũng được, chỉ cần có thể ở bên An Cúc Nhạc thì sao cũng được. Nhưng hiện tại bảy năm sau, Đỗ Ngôn Mạch biết thứ mình theo đuổi không chỉ có thế ——
Cậu nắm cổ tay đối phương, tỏ vẻ không muốn.
An Cúc Nhạc sửng sốt, sau đó nhếch miệng: “Xin lỗi, tôi sờ nhầm chỗ.”
Dứt lời, tay còn lại của y mò xuống thân dưới của Đỗ Ngôn Mạch, cách lớp vải jeans thô ráp, xoa nắn khối gồ lên cứng ngắc kia.
Nơi đó cứng một cách bất thường, chẳng qua An Cúc Nhạc cũng không có tư cách nói ai, nơi đó của y cũng đang ở trạng thái tương tự, dạo này bận rộn quá không có thời gian tự sướng, y tưởng tượng trong đầu… được rồi, Bạch Vân giữa đùi kia, lát nữa giao hàng đừng có nhanh quá đó. (Bạch Vân tỏ vẻ: …)
*Bạch Vân ở đây tui nghĩ là cái ấy ấy, vì Bạch Vân chỉ có thể ám chỉ ông nghệ sĩ hài hơi béo của Đài Loan, mà người mập thường thể lực yếu bắn sớm…
Nếu phải làm việc, vậy thì miệng không còn là cơ quan dùng để nói nữa, An Cúc Nhạc tuột quần cậu thanh niên, không chút do dự ngồi chồm hổm xuống ngậm dương v*t thô to kia vào miệng.
Trong mũi là mùi tanh nồng quen thuộc, xen lẫn mùi hôi đặc thù của nhà vệ sinh và mùi thuốc xịt thơm, chẳng hiểu sao lại gợi tình đến lạ.
Cậu ấy vẫn to đùng như cũ, cơ mà… hình như lại to hơn một chút thì phải?
Không, không phải hình như, An Cúc Nhạc dùng miệng ngậm, trong đầu hiện lên một con số, bỗng dưng mắng thầm: Chuyện này không khoa học!
Khoang miệng y không khỏi siết lại, Đỗ Ngôn Mạch “a” một tiếng, nhắm mắt bật ra tiếng rên nghèn nghẹn, tay cậu vuốt ve sau gáy An Cúc Nhạc, ngón tay lướt qua lướt lại giữa tóc y, điều này chứng tỏ cậu rất thoải mái. Phản ứng hệt như xưa của cậu thanh niên càng kích thích An Cúc Nhạc, bụng dưới của y nóng lên, tưởng tượng đến cảnh mình bị vật này xâm nhập, miệng lưỡi càng dốc sức hầu hạ.
Đại khái có vị mằn mặn, tựa như mồ hôi.
Thuộc về cậu ấy.
Chỉ nghĩ thế thôi, An Cúc Nhạc đã cảm thấy nếm cỡ nào cũng không đủ. Y cố gắng nới lỏng khoang miệng, muốn nuốt nhiều hơn, sâu hơn, muốn cho đối phương khoái cảm đời này không gì sánh kịp: Cho dù ngày nào đó tôi chết, cậu đứng trước mộ tôi hồi tưởng lại những hình ảnh dâm loạn này cũng đủ để dựng cờ.
Vậy thì tôi thành quỷ cũng đáng.
dương v*t của cậu thanh niên thẳng tắp, chiều dài đáng kể, mạch máu căng phồng chạy dọc theo cán, sơ sẩy một chút là sẽ chẹn họng làm người ta nghẹt thở. An Cúc Nhạc vất vả lắm mới nuốt được hai phần ba, đang rầu rĩ nên bỏ phần còn lại hay tiếp tục nuốt thì ——
“Chậc ~ lần này chụp ảnh mệt ghê.” Bên ngoài buồng vệ sinh, có một người đàn ông vừa phàn nàn vừa đẩy cửa toilet đi vào.
Người còn lại tiếp lời: “Đáng tiếc lại là nam, lần trước có một em người mẫu nữ, đã thỏa thuận phải chỉnh ảnh, ai ngờ vừa đến nơi đã bị lột… hầy, ngành nghề tàn khốc, nghe đâu sau đó bị ông lớn ở nơi nào kéo ra góc… hê hê, quy tắc ngầm.”
Hai gã cười bỉ ổi, tiếng nước róc rách từ từ vang lên. An Cúc Nhạc ngậm một cây dương v*t trong miệng, thầm nghĩ bây giờ rốt cuộc tính là ai quy tắc ngầm ai?
Y cẩn thận lắng nghe động tĩnh, không dám làm ẩu… “Ưm!
Một gã bên ngoài: “Tiếng gì vậy?”
Gã còn lại: “Bộ có hả, chú mày nghe nhầm phải không?”
Hai gã im lặng, nhưng chờ cả buổi chẳng nghe thấy tiếng gì nữa, không biết gã nào cười nói: “Thôi không có gì, chắc nghe nhầm thật.”
Bọn gã đi ra ngoài, trong nhà vệ sinh yên tĩnh trở lại, qua một hồi lâu ——
“A… khụ!”
Một đống nước bọt và chất dịch do cậu thanh niên tiết ra chảy xuống từ miệng An Cúc Nhạc, vương vãi đầy đất.
Ánh mắt y rời rạc, mặt mũi nhem nhuốc, không ngờ trong tình huống này, cậu thanh niên lại dám nắm đầu y, thúc hông đẩy vào.
An Cúc Nhạc bị buộc nuốt đến cùng, quy đầu chống ngay cổ họng, chóp mũi vùi vào lông mu thô cứng của đối phương, không thể hít thở khiến hai mắt y gần như trợn trắng, nhưng y không dám lộn xộn phát ra âm thanh đáng ngờ.
Miệng mồm của giới này lỏng lắm, An Cúc Nhạc cũng không muốn mai này mình sẽ trở thành đề tài bàn tán của mấy người đó, chẳng hạn như quy tắc ngầm trong nhà vệ sinh… hoặc bị quy tắc ngầm.
Trọng điểm là, với cậu thanh niên mà nói, đây nhất định là scandal chết người.
“Khụ… khụ!” Vất vả lắm An Cúc Nhạc mới thở lại bình thường, nước mắt sinh lý dính đầy má.
Đỗ Ngôn Mạch nhìn xuống từ trên cao, quan sát dáng vẻ đáng thương của y, hận không thể thao hỏng y tại đây, làm cho hai cái miệng trên dưới của y không khép lại được, bị tinh dịch của cậu tưới ngập, ngập đến mức mang thai là tốt nhất, muốn đi cũng không được, muốn rời cũng không xong…
Vậy thì y sẽ lại là của riêng mình cậu.
Đỗ Ngôn Mạch khom người xuống, nắm chiếc cằm ướt đẫm của đối phương, hỏi: “Đứng lên được không? Nếu được thì xoay người lại, chống tay lên két nước… em sẽ giúp anh liếm thật ướt thật ướt, thật mềm thật mềm, rồi mới vào.”
An Cúc Nhạc ngước mắt lên ngơ ngác nhìn cậu thanh niên, đề nghị này quá hấp dẫn, y không muốn… cũng không thể chối từ.
Đầu gối run rẩy, y loạng choạng đứng dậy, nghe lời xoay người lại, vịn két nước… nhếch mông lên.
Cách lớp vải, Đỗ Ngôn Mạch mân mê hai bên đùi An Cúc Nhạc, tiếp theo duỗi tay ra đằng trước, cởi nút rồi kéo khóa quần của y xuống, mỗi động tác đều thong thả mà chuẩn xác. Dùng cách thức vừa chạm đúng chỗ vừa khơi gợi nôn nóng, cậu thanh niên xoa bóp dương v*t đứng thẳng của y, tay còn lại thì vén vạt áo xoa từ bụng trở lên, nắm núm vú vẫn còn non mềm của y, dùng sức vặn nhéo.
“A ——” An Cúc Nhạc rên khẽ trong mê man, cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay Đỗ Ngôn Mạch đang đùa nghịch với cậu nhỏ của mình, móng tay cậu ấy ngắn mà đẹp, cắt sửa rất gọn gàng.
Có lẽ vì công việc hiện nay nên cậu ấy không thể không bảo dưỡng, nhưng cho dù chỉ có một phần trăm khả năng cậu ấy nhớ kỹ lời y từng nói, y đã mừng lắm rồi.
Nghĩ vậy, An Cúc Nhạc túm lấy bàn tay đang xoa nắn núm vú của mình, đặt nó bên môi, há miệng ngậm ngón tay cậu thanh niên, nhẹ nhàng liếm cắn.
Động tác như mèo con nũng nịu với chủ nhân của nó làm Đỗ Ngôn Mạch chấn động, cậu giật người một cái, bàn tay đang nắm cậu nhỏ của An Cúc Nhạc dùng thêm sức, An Cúc Nhạc đau đến kêu í ới, hết sức tủi thân, tuy có máu M, thích cách sờ soạng hơi đau một chút, nhưng đến khi thật sự dùng sức, y lại lộ ra vẻ mặt sợ bị làm đau… khiến người ta không biết phải làm sao.
Từ trước đến nay cậu hoàn toàn hết cách với người này.
Sau khi tuột quần An Cúc Nhạc, Đỗ Ngôn Mạch ngồi xổm người xuống, tách mông y ra, làm theo lời mình vừa nói, dùng lưỡi liếm quanh cửa huyệt. An Cúc Nhạc rên ư hử, chiếc lưỡi nóng ướt của cậu ấy không ngừng liếm quanh cửa huyệt mẫn cảm của y, suốt hai năm chưa mở rộng, bên trong run rẩy từng đợt, tự tiết ra dịch ruột non trơn trợt.
Nếu bây giờ đâm vào, cho dù có đau cũng sẽ không bị thương, nhưng từ đầu đến cuối Đỗ Ngôn Mạch chỉ dùng lưỡi và ngón tay xâm nhập vào trong. Giữa những lượt ra vào, chất lỏng ướt át tràn ra ồ ạt, nhỏ xuống dọc theo bắp đùi, tưới đẫm chân An Cúc Nhạc.
Một giây sau, ba ngón tay mở bung huyệt hẹp, đồng loạt cắm vào ——
“A!” An Cúc Nhạc trợn to mắt, trong tình huống tuyến tiền liệt thình lình bị chèn ép, quy đầu xót ngứa, vài giọt tinh trắng đục lập tức rỉ ra.
“Ưm…” dương v*t vẫn còn rất căng, rõ ràng đã đến đỉnh nhưng nước tinh vẫn còn tích đầy trong hai túi như cũ, lỗ niệu đạo và huyệt sau cùng tê dại, nóng rát ngứa ran, y không thể không mở miệng: “Đủ rồi…”
Cậu thanh niên giống như không nghe thấy, tiếp tục vỗ về gậy th*t đang ở trạng thái nhức mỏi của An Cúc Nhạc, độ lực vừa phải, không kích thích đến mức làm y muốn bắn lần nữa, nhưng cũng không gây đau đớn cho y. An Cúc Nhạc xây xẩm mặt mày, còn chưa hiểu cậu ấy muốn làm gì, núm vú bên trái đột nhiên bị nhéo, y “a” một tiếng, lúc này Đỗ Ngôn Mạch cúi đầu ghé vào tai y nói vài câu, An Cúc Nhạc trợn to mắt, liều mạng lắc đầu: “Đừng nghịch nữa…”
Cậu thanh niên không trả lời, tăng thêm độ lực nắm cậu nhỏ của An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc nức nở: “Không được… bây giờ… tiểu không được…” Chỉ muốn bắn tinh thôi.
“Thả lỏng chút nào, anh chặt quá…” Đỗ Ngôn Mạch nhấn bụng dưới căng cứng hơn mọi khi của An Cúc Nhạc: “Hình như ở đây tích nhiều lắm… chắc được nhỉ?”
Được cái đầu cậu đó! Dù rất muốn phản bác, nhưng đáng sợ nhất là bản thân An Cúc Nhạc cũng biết mình làm được… Độ bền bỉ trên giường của cậu thanh niên rất khủng khiếp, trước đây thỉnh thoảng có vài lần phóng túng làm bậy sau cuộc, ngay cả đi vệ sinh cũng bị dẫn theo thao.
Ngón tay Đỗ Ngôn Mạch móc ngoáy trong cơ thể y, tạo áp lực vào bên trong, đè ép bàng quang. An Cúc Nhạc “hưm” một tiếng, cảm giác muốn bài tiết tức khắc trở nên mãnh liệt, Đỗ Ngôn Mạch giúp y kéo màng da ra sau, để quy đầu bộc ra, đồng thời cong ngón trỏ nhấn vào lỗ niệu đạo. An Cúc Nhạc chịu không nổi: “Sắp ra… sắp ra…”
Cậu thanh niên biết rõ còn cố hỏi: “Tinh dịch… hay là nước tiểu?”
Không thể trả lời, chất lỏng vàng nhạt tràn ra từ lỗ hổng, Đỗ Ngôn Mạch giúp y nâng nó lên để không bắn ra ngoài.
Cái việc này, bất luận làm mấy lần cũng không quen nổi, An Cúc Nhạc đỏ bừng mặt, tiểu đứt quãng đến giọt cuối cùng, Đỗ Ngôn Mạch rút tay về, xoa nhẹ cho y, hài lòng hôn lỗ tai y.
Ngón tay rút khỏi cơ thể, còn chưa kịp thở một hơi, một vật nóng rực mà còn to tướng chen vào giữa đùi y, nhiệt độ quen thuộc đục mở cửa huyệt, thừa dịp nó chưa khép lại mà đâm vào thật nhanh.
Đã lâu không ân ái, thế nhưng thân thể vẫn chưa quên cách đạt được khoái cảm, vách trong của An Cúc Nhạc tham lam mút lấy gậy th*t, quyết không chịu buông lỏng.
Đỗ Ngôn Mạch nhíu mày, mồ hôi từ tóc nhỏ xuống: “Anh chặt quá…” Cậu rút ra một chút rồi lại đẩy vào, nhưng bên trong của đối phương vẫn chặt khít như trước, kẹp đến phát đau. Cậu đậy nắp bồn cầu lại, đặt chân trái của An Cúc Nhạc lên trên, làm cho động nhỏ mở ra.
“A!” Vừa vào đã vào hơn phân nửa, An Cúc Nhạc khom vai, đầu thõng xuống, ở góc nhìn của Đỗ Ngôn Mạch, cần cổ thon trắng của y trông cực kỳ quyến rũ.
Có lẽ do là con lai, tỷ lệ các bộ phận của An Cúc Nhạc đều mảnh khảnh hơn người bình thường. Cổ, tay, eo, chân cũng thế… bao gồm kích thước chỗ kín, càng khỏi nhắc đến làn da trắng sứ trơn mịn như tơ lụa khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.
Cậu xoa nắn dương v*t của An Cúc Nhạc, sau khi tiểu xong nơi đó nhũn xuống một tí, nhưng dưới những đợt đâm rút thì lại khôi phục độ cứng, run rẩy không ngừng. Trước khi cắm vào Đỗ Ngôn Mạch chỉ hơi hoài nghi, không dám lạc quan, nhưng bây giờ có thể khẳng định chắc chắn —— Anh ấy, không có người khác.
Cậu thanh niên vừa thúc hông, An Cúc Nhạc đã động eo, theo thói quen dẫn cậu ấy đến chỗ mẫn cảm mà chính cậu ấy khám phá ra, phản ứng của các bộ phận cơ thể đều được bồi dưỡng từ mấy năm qua hai người gắn bó tóc mai chạm vành tai.
Không chứa một tia tạp chất.
Bên trong tham lam dường như đang nói: Y khát khao được yêu nhường nào.
Nhưng cậu lại bỏ y một mình, lâu như vậy, dài như vậy.
Nghĩ đến đó, một chút oán trách từng có trong hai năm qua không khỏi tiêu tán, cậu hôn cổ An Cúc Nhạc, sau đó xoay đầu y lại, hôn môi lần nữa.
“Hưm… ưm…” An Cúc Nhạc mơ mơ màng màng, tự động đáp lại lưỡi của cậu ấy, hôn thật say đắm.
Vừa hôn môi vừa cử động, những nơi tinh tế nhất trên cơ thể đều gắn liền một chỗ. Đỗ Ngôn Mạch không hiểu, mình ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã gặp cái gì? Sao có thể bỏ đi được chứ? Có lần cậu từng ảo tưởng điều mình hằng muốn theo đuổi chính là thế giới bao la này, nhưng chỉ cần An Cúc Nhạc không chờ cậu ở phía xa, cậu lại cảm thấy trên đời không còn cảnh vật nào khiến mình muốn dừng chân.
Cậu ôm chặt An Cúc Nhạc, trong lòng khẩn cầu: Thật đấy, em hiểu rồi. Xin anh quay đầu lại, nhìn em…
An Cúc Nhạc lại quay đầu sang chỗ khác.
Miệng y rên rỉ, vòng eo vặn vẹo, dám dâm đãng giạng chân phun ra nuốt vào vật nóng của đàn ông trong toilet mà lại không chịu nhìn mặt người ta đàng hoàng.
Là lỗi của em… không cẩn thận đi quá xa, đến nỗi lạc lối quên đường về. Em đã tự kiểm điểm hối lỗi rồi, thế nên… xin anh cho em trở lại.
Trở lại bên cạnh anh.
“Anh Hoa cúc…”
“A!” Ngay khi vành tai rướm máu bị ngậm vào, An Cúc Nhạc bắn tinh.
Trước đó mới bắn phân nửa, lát sau nghẹn trở về vì nước tiểu, dẫn đến phần gốc nóng ran, phần thân nhoi nhói, toàn thân An Cúc Nhạc chìm trong một đợt cao trào căng thẳng, qua thật lâu mới dịu bớt.
Trong khoảng thời gian này, cậu thanh niên vẫn không nhanh không chậm rút ra đẩy vào, đầu ngón tay nhấn nhẹ trên xương cụt của y, giúp y bình phục.
Khoái cảm mãnh liệt quá lâu không nếm trải khiến An Cúc Nhạc hoa mắt, Đỗ Ngôn Mạch thừa dịp này rút dương v*t ra, lật người y lại, tách bung bắp đùi, dùng kiểu mặt đối mặt đẩy vào lần nữa… Má kề má, hơi thở giao hòa, gần như không có khoảng cách, An Cúc Nhạc chịu không nổi, vô thức dời mắt đi.
“Nhìn em.” Đỗ Ngôn Mạch nắm cằm y, lặp lại như nhấn mạnh: “Nhìn em.”
“……” Giọng điệu quá mức nghiêm túc khiến người ta muốn ngó lơ cũng không được, An Cúc Nhạc đành phải dời đường nhìn trở lại. Ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cậu thanh niên bỗng dùng thêm sức đâm vào, thân dưới của hai người dán sát rạt nhau, An Cúc Nhạc chưa sẵn sàng, nức nở một tiếng.
Mỗi lần dời mắt đi sẽ bị đâm mạnh một cái, An Cúc Nhạc chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
“A! A a! Nhẹ, nhẹ thôi… Chỗ đó, không được…”
Ánh mắt đối phương vô cùng tha thiết, nhưng vật kia lại hung hãn như muốn cạy da thịt y ra, cắt đứt xương cốt của y, trực tiếp khoét lấy cục nội tạng quan trọng nhất trong cơ thể ——
Trái tim y.
Bị sóng tình dần dần dữ dội dưới thân đánh úp, cuối cùng An Cúc Nhạc cũng thôi trốn tránh, gắt gao níu lấy cậu thanh niên, thầm nghĩ: Ít nhất vào giờ phút này, trục thời gian của bọn họ trùng khớp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...