Đẹp không tỳ vết
Cắt hành tây.
Tiếng băm băm băm, băm băm băm lên xuống từng hồi trên thớt, An Cúc Nhạc đeo kính râm RayBan của Givenchy, xắt nửa củ hành tây thành mảnh nhỏ, nửa còn lại xắt thành hạt lựu, bỏ vào máy trộn, bỏ thêm cả hành tây chín lúc nãy dùng bơ xào sơ rồi ướp lạnh bảo quản.
Y bỏ thêm thịt bò xay và thịt chân heo mua ở siêu thị vào, dựa theo trí nhớ mà rắc muối, bột khoai tây, thật nhiều tiêu đen, lá húng quế, lòng trắng trứng, vụn bánh mì và sữa tươi, sau đó trộn thành hỗn hợp, đổ hết tất cả vào máy trộn, giao cho Quý phu nhân, oành oành ~ xoay tròn.
*Quý phu nhân (Ladyship) là tên một nhãn hiệu chuyên bán dụng cụ nhà bếp ở Đài Loan.
An Cúc Nhạc tháo kính râm xuống, đưa mắt nhìn phòng khách, chỉ thấy thân hình cao lớn của Đỗ Ngôn Mạch đang lom khom trước bàn trà ── làm bài tập về nhà.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, An Cúc Nhạc đều cảm thấy rất mới lạ, không biết là hãi hùng hay ấm áp. Người mà y đang “cặp kè” là học sinh cấp hai, qua nghỉ hè sẽ lên cấp ba, hiện đang đối mặt với áp lực thi học kỳ. Cậu thiếu niên đang làm Toán phân tích nhân tử, lúc trước y từng xem tập của cậu ấy, vô cùng tỉ mỉ, mỗi một trình tự đều được ghi rõ ràng rành mạch. Cậu ấy nói: “Thiếu một cái em sẽ không hiểu.”
Cậu thiếu niên không phải là người có tư chất học hành, nhưng cậu ấy được điểm nhờ cần cù, cẩn thận, chưa bao giờ qua loa.
An Cúc Nhạc không phủ nhận mình cực yêu cậu ấy ở điểm đó, một cậu nhóc mới mười sáu tuổi mà đã như vậy, bản thân mình là người lớn, dường như càng phải nỗ lực hơn… An Cúc Nhạc cười ha ha, tháo kính râm, bấm tắt máy trộn, bên trong đã trộn gần như đều rồi, y đeo bao tay plastic, vo thịt thành hình, bơ trong chảo chịu nhiệt tan chảy tản ra mùi hương thơm lừng, thịt vừa thả xuống, tiếng xèo xèo vang lên, hấp dẫn vô cùng.
An Cúc Nhạc đậy nắp chảo lại, thừa dịp thịt chưa chín, tranh thủ cắt rau dưa.
Thế là một lớn một nhỏ đều mải mê bận việc của mình, An Cúc Nhạc làm xong chuyện, rửa tay lau khô, đi ra phòng khách, thấy Đỗ Ngôn Mạch đã ngoan ngoãn làm xong bài tập, bèn cười cổ vũ: “Hôm nay làm patty và rau dưa hấp đó ~”
“… Ừm.”
Đỗ Ngôn Mạch không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng An Cúc Nhạc biết cậu ấy thích ── Khẩu vị của cậu thiếu niên rất đáng yêu, cậu ấy thích ngọt. Lần trước hầm chân heo quên bỏ đường, tuy miệng nói ngon lắm nhưng phản ứng của cậu ấy rất bình thường, An Cúc Nhạc liều mạng truy hỏi, cậu ấy mới chịu nói ra: “Em thích… ngọt hơn chút nữa.”
“Được.” An Cúc Nhạc không thích ngọt, nhưng từ nay về sau đã quen nêm ngọt thức ăn, cậu thiếu niên thích, y cũng có thể thích.
An Cúc Nhạc trở vào phòng bếp, trở miếng thịt, tiếp tục chiên.
Chiên gần chín rồi, An Cúc Nhạc cầm chén, trộn tương cà, đường, xì dầu với nhau. Y nấu ăn tùy theo cảm giác là chính, cũng không dùng muỗng đo lường, chua ngọt đắng cay, tất cả đều là kinh nghiệm tích lũy, mãi đến khi nồi bắt đầu sôi, y tắt lửa, thừa dịp hơi nóng vẫn còn, y đổ sốt vào, nhấc nồi lên xào xào, cuối cùng bỏ cà chua xắt nhỏ vào, rưới lên miếng thịt.
Thoáng cái, chua chua ngọt ngọt, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
“Đinh”. Lò nướng kêu một tiếng, rau dưa đồng thời hấp chín. Đỗ Ngôn Mạch dọn dẹp bàn trà, vào trong giúp đỡ, An Cúc Nhạc ra hiệu cho cậu ấy bưng đồ ăn ra.
Trong nhà An Cúc Nhạc không có bàn ăn, trước giờ y chỉ sống một mình, nếu không giải quyết trên bàn trà thì là trước bàn máy tính, thỉnh thoảng mới có thêm một người như hôm nay thì bàn trà lại trở nên nhỏ, An Cúc Nhạc đang cân nhắc có nên mua cái bàn nào lớn hơn chút hay không, hoặc là… dứt khoát mua luôn bàn ăn đi, y liếc nhìn thân thể cao to của cậu thiếu niên, lần nào cũng bắt cậu ấy khom lưng làm bài tập có vẻ không tốt cho lắm.
Nhưng mà trước đó phải sửa sang nơi này một chút, dù sao phòng này cũng không lớn, nếu không thì, đổi sang căn hộ luôn…
“… Anh Hoa cúc?”
“Hả?” An Cúc Nhạc chớp chớp mắt, thấy Đỗ Ngôn Mạch mê man nhìn mình mới phát hiện mình suy tư quá mức, đồ ăn mới cắn được phân nửa đang lửng lơ trên đũa: “Nè.”
Y đưa mẩu súp lơ kia đến trước miệng Đỗ Ngôn Mạch, đối phương sửng sốt, há miệng ăn.
Đỗ Ngôn Mạch bất đắc dĩ: “Không thích thì đừng cho vào…”
An Cúc Nhạc ghét súp lơ, hoặc nói y ghét đa số các loại rau dưa màu xanh, nhưng khi nấu ăn vẫn kiên trì dùng chúng: “Thiếu màu xanh, màu món ăn sẽ mất cân đối, nhìn không đẹp.”
Đỗ Ngôn Mạch bó tay với triết lý đẹp của y, tóm lại lần nào cũng sẽ hỗ trợ diệt sạch.
Nhớ lại suy nghĩ ban nãy, thật ra An Cúc Nhạc có hơi hoảng hốt, y chưa từng nghĩ mình sẽ dùng bữa cùng một người khác trong căn phòng này, đừng nói là vì một người khác mà suy xét thay đổi cách bài trí trong nhà, lại còn… dọn nhà.
Nơi này, lúc trước y tìm kiếm thật lâu, một thân một mình đi tìm. Hồi đó nó chỉ là một căn phòng trát xi măng, chẳng có gì đẹp, chính y tự tay ốp gạch lợp ngói, trao hết tinh lực của mình cho nó, nếu quan sát kỹ, trong khe gạch gốm có lẽ vẫn còn vệt máu do khi đó y ốp gạch bị xước móng tay để lại.
Đây là pháo đài cuối cùng của y, che mưa che gió cho y, không làm y tổn thương, y cũng không dẫn ai về, trước đó chỉ có mỗi Kiều Khả Nam từng phá lệ.
Vậy mà Đỗ Ngôn Mạch lại bước vào được, dùng sự hồn nhiên chỉ có riêng ở độ tuổi của cậu ấy, đánh tan mọi bức tường phòng bị mà y có thể dựng. Mỗi khi cậu ấy đi lại trong căn phòng này, An Cúc Nhạc lại có cảm giác mỗi một bước chân của cậu ấy đều giẫm lên xương sườn của mình, tim phổi của mình.
Dùng sức một chút là vỡ nát ngay.
Thế nhưng y cam nguyện.
Cam nguyện bị cậu ấy giẫm lên người, làm lệch vị trí toàn bộ lục phủ ngũ tạng, đổi sao cho vừa ý cậu ấy.
Ăn no rồi, Đỗ Ngôn Mạch đi rửa chén, An Cúc Nhạc tắm xong đi ra, lủi vào phòng bếp, thấy cậu ấy đặt cái dĩa cuối cùng vào máy sấy bát trên bồn rửa chén.
Đỗ Ngôn Mạch rất cao, không cần ngẩng đầu lên, bắp thịt ở tay trái vì giơ lên mà hơi phình ra, đường cong hết sức đẹp mắt, bọt nước từ đầu ngón tay chảy dọc xuống khuỷu tay, Đỗ Ngôn Mạch quệt nó đi, rửa tay lau khô, sau khi làm xong mọi việc, cậu đi về phía An Cúc Nhạc, cầm khăn lông y vắt trên vai, lau tóc cho y.
“Hừm…” An Cúc Nhạc tựa vào lồng ngực đối phương, phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Đỗ Ngôn Mạch biết y thích đẹp, ngay cả cách sấy tóc cũng cố ý lên Google học hỏi, nhờ vậy mà kỹ thuật không tệ. Tóc của An Cúc Nhạc nhạt màu, mỏng manh hơn tóc của người bình thường, ngay cả thợ trang điểm ưa dùng nhiều năm cũng sẽ lỡ tay làm đứt rất nhiều, Đỗ Ngôn Mạch thì không.
Cậu không nỡ.
Lau tới lau lui, Đỗ Ngôn Mạch đột nhiên hỏi: “Anh Hoa cúc, đại học vui không anh?”
An Cúc Nhạc á khẩu, lát sau mới đáp: “… Cũng tạm.” Y bảo cậu thiếu niên mình là sinh viên hai mươi mốt tuổi, học thiết kế, thỉnh thoảng nhận một vài case thiết kế làm thêm. Ngoại trừ cái cuối cùng, còn lại toàn là chém gió ── Trên thực tế, y vốn không học đại học.
An Cúc Nhạc tốt nghiệp trường dạy nghề, tuy rằng không học lên cao nữa nhưng tự mình bồi dưỡng rất nhiều. Người như y tính tình rất cực đoan, nếu không có hứng thú, đánh chết cũng chẳng buồn liếc mắt, thế nên dứt khoát chọn ngành mình thích, bây giờ có thể làm việc tại công ty này đúng là trời xui đất khiến.
Thương nhân luôn tổn thương người, đặc biệt là thương nhân ngoại quốc, nếu không có bằng cấp thì họ thậm chí chẳng xem bạn là người. Ban đầu An Cúc Nhạc chỉ là hợp tác thuê ngoài (outsourcing cooperation), lại được đích thân tổng biên tập Flawless ngắm trúng, chiêu mộ vào bộ phận này, mức lương sơ cấp, hỏi có làm không, y chỉ đành rưng rưng nước mắt nói: làm.
An Cúc Nhạc thích thời trang nên đồng ý, chịu đựng mấy năm, cuối cùng làm đến cam tâm tình nguyện. Với An Cúc Nhạc mà nói, học đại học chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn và quá trình, giúp bạn hiểu rằng rốt cuộc nên đi theo tiếng gọi con tim hay thỏa hiệp, buông tay, chìm ngập giữa đoàn người đông đúc, cuối cùng bị thuỷ triều xô đẩy, loạng choạng bước về phía trước.
Đỗ Ngôn Mạch lau giúp y một lát, lấy máy sấy ra, nói: “Em…”
“Cái gì?” Nửa câu sau bị tiếng ồn của máy sấy lấn át, An Cúc Nhạc nghe không rõ.
Đỗ Ngôn Mạch cúi người, vừa sấy tóc cho An Cúc Nhạc, vừa kề sát tai y: “Em không muốn học đại học.”
An Cúc Nhạc rùng mình, không biết do máy sấy hay do hơi thở của cậu thiếu niên khá nóng, nhưng câu vừa rồi của cậu ấy cũng làm y hết hồn.
Ánh mắt của Đỗ Ngôn Mạch rất thành thật: “Em không muốn học.”
An Cúc Nhạc đau đầu, với y mà nói, không học thì thôi có gì đâu, thế mới nói người như y không thể nuôi con… nhưng chuyện bọn trẻ không chuyện muốn làm, cớ sao phải ép chúng làm?
Con cháu tự có phúc của con cháu.
Nếu đổi thành trước đây, mấy lời vô trách nhiệm như vậy, kiểu nào y cũng nói ra miệng được, nhưng bây giờ lại cảm thấy vai nặng đến lạ. Y biết Đỗ Ngôn Mạch rất nghe lời mình, cũng chính vì vậy mới đau lòng, làm đến mức này đã có lỗi với phụ huynh người ta lắm rồi, nếu như một câu của mình quyết định tương lai của cậu ấy thì tính sao?
Quả là tình cảm càng nặng, trách nhiệm càng lớn.
Y đành phải hỏi một câu cũ rích: “Không học đại học thì muốn làm gì?”
Đỗ Ngôn Mạch trả lời rất nhanh: “Chạy bộ.”
Chạy cả đời? Nghĩ thôi cũng biết không thể nào rồi, hiện thực nào có thể như vậy?
Đỗ Ngôn Mạch: “Có một cuộc thi gọi là Ultramarathon, em Google rồi…”
*Ultramarathon: là một trong những cuộc đua marathon khó khăn nhất thế giới dành cho những con người “thép”. Cự ly của Ultra thường bắt đầu từ 50 ~ 160 km. Cuộc đua chạy bộ khó khăn nhất dài 215 km, bằng khoảng hơn 5 cuộc đua marathon bình thường. Ultramarathon thường là chạy trên địa hình rừng núi. Các cuộc đua còn có thể kéo dài thành cuộc đua dài ngày, dừng lại ở nhiều chặng, những cuộc đua siêu việt này có tổng cự ly lên đến 4960 km. (Nguồn: runclub.vn)
Lại Google? Những thứ trên Google, làm sao chắc chắn tuyệt đối được?
An Cúc Nhạc muốn nói nhưng lại không thể nói ra miệng, y không nỡ nói, cuối cùng chỉ đành xoa đầu cậu thiếu niên, dùng tuyệt chiêu trả lời cho có: “Thôi quên đi, trước tiên cứ học cấp ba, những việc khác từ từ sẽ đến.”
“… Ừm.”
Cậu ấy tiếp tục sấy tóc, sấy xong bèn đi cất máy sấy.
An Cúc Nhạc thở dài một hơi, cuộn tròn trên sô pha, bấm ngón tay. Tính xem nào: cách tốt nghiệp trung học còn ba năm nữa, đến lúc đó mình có còn trong cuộc sống của cậu ấy nữa không? An Cúc Nhạc lưỡng lự, lười nghĩ.
Đỗ Ngôn Mạch quay về, phủ lên người y, hôn chân mày, tai… cuối cùng đến môi y. An Cúc Nhạc đưa tay bấu chặt tấm lưng dày của đối phương, môi và môi thân mật gắn liền, trong khoang miệng của cậu ấy là mùi kem đánh răng bạc hà mình thường dùng, nhưng lại mang một mùi vị khác.
Lồng ngực An Cúc Nhạc siết lại, sau khi thừa nhận tình cảm, mỗi lần ôm hay hôn, y đều cảm thấy đau âm ỉ, trong đau đớn lại xen lẫn một loại cảm giác bủn rủn lạ lùng.
Y há miệng hít hơi, đón nhận ánh mắt đen láy hớp hồn của cậu thiếu niên, nhìn bóng hình nhỏ xíu của mình phản chiếu trong đó. Thỉnh thoảng An Cúc Nhạc không khỏi tò mò, ở đáy mắt của cậu ấy, rốt cuộc mình trông như thế nào?
Rất để tâm, rất để tâm, để tâm tột độ, trước khi nói, trước khi cười, đều sợ mình không còn đủ hấp dẫn cậu ấy nữa.
Đúng là dằn vặt người chết.
An Cúc Nhạc: “Người cậu thích là người như thế nào?”
Vấn đề này, An Cúc Nhạc cứ hỡ chút là hỏi, ban đầu Đỗ Ngôn Mạch không muốn nói, như thể cất giấu một phần kho báu của riêng mình, thế nhưng bị An Cúc Nhạc kì kèo mãi, cậu mới bắt đầu nói: “Người rất tốt.”
An Cúc Nhạc kháng nghị: “Sơ sài quá.”
Đỗ Ngôn Mạch đành phải vắt hết óc, dùng từ ngữ mà mình có thể nghĩ ra: “Đôi mắt… tròn xoe, mặt mũi không đẹp lắm, nhưng rất dịu dàng, cao… hơn anh một chút, thấp hơn em. Không biết chưng diện, giọng nói rất êm tai, câu cửa miệng là cái thằng quỷ sứ này [1]…”
Bạn đang �
“Phụt.” An Cúc Nhạc phá lên cười: “Cái thằng quỷ sứ này, cái thằng quỷ sứ này, ha ha ha ~~”
Đỗ Ngôn Mạch cũng cảm thấy rất buồn cười, khi hồi tưởng lại, bóng hình của người nọ cũng xem như rõ ràng, hẳn là đủ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của An Cúc Nhạc.
An Cúc Nhạc cực thích hỏi chuyện này, Đỗ Ngôn Mạch lượm lặt những lời có thể giải đáp, đôi lúc chẳng biết là cố quá hay là nhịn không được mà đặt thêm một chút cảm tình, An Cúc Nhạc bao giờ cũng chỉ nghiêng đầu cười, nét mặt thờ ơ: “Tốt đó, nghe không tệ.”
Anh ấy không ghen tí nào… hẳn là vì mình chưa đạt đến trình độ khiến anh ấy chú ý đặc biệt.
Sau này, mỗi lần An Cúc Nhạc hỏi, cậu sẽ nói.
An Cúc Nhạc cũng không biết mình mắc chứng gì, có lẽ giống với đánh giá trước đó của cậu thiếu niên rằng y có máu M, nghe người mình thích quyến luyến một người khác, một đằng thì ganh đua so sánh, một đằng lại có khoái cảm khi tự ngược, dịu dàng dỗ dành đối phương, mỉm cười lắng nghe. Đặt mình ở vị trí như thế, y lại thấy an toàn.
Phải, an toàn.
Tôi yêu cậu cậu không yêu tôi, thế nên không có kỳ vọng sẽ không đưa đến thất vọng.
Đường rào này, đủ để nhắc nhở bản thân mình: không được vượt rào.
Vậy thì, bọn họ sẽ có thể tiếp tục vui vẻ ở bên nhau cho đến ngày không thể không chia lìa.
Mà tất cả mọi thứ, đều đẹp không tỳ vết.
___________________
[1] Cái thằng quỷ sứ này: Thật ra nguyên văn là你个芭乐 (nhĩ cá ba nhạc: mày là trái ổi). Câu này chắc xén bớt từ cụm 香蕉你个芭乐 (hương tiêu nhĩ cá ba nhạc: trái chuối mày là trái ổi =.=).
“Hương tiêu nhĩ cá ba nhạc” có nguồn gốc từ bộ phim hài Ngũ Phúc Tinh (1983), trong phim có một nhân vật tên Tê Ngưu Bì tính tình nóng nảy thích chửi tục. Có lần Tê Ngưu Bì tiếp thu lời đề xuất của bác sĩ tâm lý, mỗi khi muốn chửi tục sẽ dùng trái cây để thay thế cái từ bậy bạ kia, thế là “hương tiêu nhĩ cá ba nhạc” ra đời. Hiện giờ cụm từ này mang ý hài hước là chính chứ không còn ý mắng chửi người nữa, nhưng khi tức giận nói cụm từ đó thì tức là muốn mắng lắm nhưng không nghĩ ra từ gì thô tục để mắng, hoặc đang đè nén cảm xúc của mình.
“Ngũ Phúc Tinh” kể về 5 anh chàng kết nghĩa anh em trong tù sau khi mỗi người bị bắt bởi những hành động hài ngớ ngẩn. Sau khi họ ra tù, đã thành lập công ty phục vụ vệ sinh.
Tui ngồi nghĩ coi bên Việt Nam mình có từ nào mang hàm ý tương tự không, kiểu như chửi mà cũng không hẳn có ý là chửi ấy, nghĩ một hồi thì nhớ bên mình có cụm từ “quỷ sứ hà”, ờ thì vậy là “cái thằng quỷ sứ này” ra đời thay thế cho “nhĩ cá ba nhạc”, có ai có ý kiến nào hay hơn hem tui luôn sẵn sàng tiếp thu =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...