Bầu trời trong xanh, tiếng chim hót líu lo, ánh mặt trời nhảy nhót trên từng rặng cây tán lá. Trong căn phòng nhỏ, trên chiếc giường " be bé" hai thân hình " to to" đang say sưa ôm nhau chìm trong giấc ngủ. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, hắt xuống khuôn mắt xinh xắn đang nhắm nghiềm, Hạnh mơ màng mở mắt theo bản năng cô đưa tay che mắt khỏi ánh nắng cho đỡ chói.
Cô uể oải vươn tay với lấy chiếc đồng hồ trên đầu giừơng. Kim đồng hồ chỉ 7h tròn, Hạnh giật mình hoảng hốt tung chăn trở dậy, nhìn người bên cạnh vẫn đang say giấc nồng, cô điên tiết, lấy chân dùng hết sức bình sinh đạp mạnh một phát.
Rầm.
Cả người Vũ như con chim bay trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Cơn đau từ mông truyền đến khiến anh giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đập vào mắt anh chính là hình ảnh người vợ hiền dịu với khuôn mặt giận dữ, hai tay chống hai bên hông đang nhìn anh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Dường như vẫn chưa ý thức đựơc tình trạng nguy hiểm của bản thân, Vũ còn giả bộ diễn kịch, anh nhảy dựng lên.
_ Vợ, động đất, có động đất, mau chạy nhanh đi em.
Anh vừa nói vừa vội vàng đứng dậy ném lấy tay cô hướng ra cửa mà chạy y như thật.
Hạnh vốn đã bực mình lại nhìn thấy thái độ không biết hối cải kia của anh khiến cô càng tức hơn. Cô điên tiết giật mạnh tay khỏi tay anh, dùng sức mà đấm mà đá vào người Vũ, vừa đánh cô vừa mắng.
_ Tên khốn nhà anh, anh chỉ biết sướng cái thân mình thôi à..anh có biết hôm nay tôi có sự kiện quan trọng lắm không. Huhu..... Tại anh, tại anh đó, tôi đánh chết anh, đồ đáng ghét.
_ Vợ, đau..... Ai da...... Đau quá
Anh vừa lé vừa la oai oái lên.
_ Chết đi, tên khốn khiếp, đêm qua tôi đã nói không đựơc mà anh cứ cố là sao.........
_Á.....đau....đau quá vợ ơi....
Nhìn vợ càng đánh càng hăng, Vũ cũng biết bản thân mình có lỗi, anh không tránh nữa mà trực tiếp choàng tay ôm chặt cô vào lòng.
_ Đựơc rồi, anh sai, là lỗi của anh, anh đáng đánh, em thích thì cứ đánh anh đi. Đây thân thể của anh đây, em thích thì cứ đánh, đánh bao giờ hết khó chịu thì thôi. Nhớ không đựơc làm đau tay, anh sẽ xót đó.
Mới sáng sớm đã nghe những lời đường mật như này, dù cô muốn giận anh lắm nhưng cũng chẳng thể nào giận đựơc lâu. Cô nghiêm giọng.
_ Anh đó, hôm nay phạt anh xuống nấu bữa sáng. Anh có 10p khi em xuống bữa sáng phải hoàn tất. Anh mà làm không xong là anh chết với em. Cô vừa nói vừa giơ nấm đấm tay lên dứ dứ.
Vũ mỉm cười, lập tức đứng nghiêm chỉnh, giơ tay lên trán, tư thế nghiêm trang như một người quân nhân, giọng nói trang nghiêm.
_ Báo cáo đại boss, xác nhận nhiệm vụ.
Nói xong, Vũ xoay người 180 độ, bước từng bước uy nghiêm nghiêm như những người lính đặc vụ về phía cửa.
Vừa ra khỏi cửa, chưa đợi cô nói gì, anh liền cúi người chạy thục mạng xuống bếp, còn đâu tư thế uy nghiêm ban nãy.
Hạnh bật cười trước hành động chuộc lỗi có 102 của anh.
. Cô xoay người bước lại phía tủ, lấy bộ đồ công sở đựơc treo ngay ngắn rồi nhanh chóng đi lại phía phòng tắm để thay.
Sau khi thay đồ xong, Hạnh tiện tay bỏ điện thoại vào túi xách, vừa lúc đó màn hình điện thoại cũng sáng lên, là điện thoại của trợ lý Hạ.
_ Alo.
_ ơn giời, cuối cùng chị cũng nghe máy. Em gọi cho chị từ sáng đến giờ mà không được. Chị mà không bắt máy chắc em bị sếp mắng chết mất.
_ Chẳng phải chị nghe rồi sao. Có việc gì không.
_ Chị à, chị đang ở đâu đấy, chị mau đến công ty ngay đi. Chị không đến nhanh là lớn chuyện đó. Em thấy thái độ của sếp có vẻ nghiêm trọng lắm,từ lúc đến tới giờ cứ sao sao ý, chị mau mau đến công ty đi.
_ Đựơc rồi. Chị có chút việc gấp, em bảo cậu Nam, cậu Tiến thay chị giám sát, sắp xếp mọi thứ giúp chị nhé. Khoảng 15p nữa chị sẽ tới. Mọi thứ cứ theo như phân công ban đầu mà làm, nhất định không đựơc để xảy ra sai sót.
_ Em biết rồi. Em cúp máy trước đây.
_ Ừ.
Kết thúc cuộc điện thoại, Hạnh dùng tốc độ ánh sáng chạy nhanh xuống nhà, cô với tay lấy mẩu bánh mì trên bàn, tiện thể thơm nhẹ vào má anh rồi chạy nhanh ra phía nhà xe.
_ Em đi làm trước đây.
Nhìn bóng dáng cô hấp tấp chạy đi làm đến ăn cũng không kịp ăn, trong lòng anh bỗng cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng, nếu không tại anh đêm qua đem cô giày vò cả một đêm đến nỗi cả hai mệt mỏi mà ngủ quên, quên luôn cả việc đặt chuông để dậy.
Anh khẽ thở dài, trong đầu thầm trách bản thân đúng là đồ óc heo mà. Ánh mắt không tự chủ đựơc liền nhìn về phía em trai hư hỏng mà trách mắng "tại mày làm khổ vợ tao, tối nay tao cho mày nhịn đói luôn".
Chuông điện thoại reo lên, là mẹ gọi về, Vũ vội vàng bắt máy.
_ Alo, mẹ. Ạ.
_ Chả mẹ mày thì ai. Mấy ngày cả nhà đi vắng, hai vợ chồng ở nhà tận hưởng không gian riêng tư có vui không. Liệu lần này có tạo ra thằng cu cho bố mẹ bế không.
_Mẹ biết mà còn hỏi.
_ Tiểu tử. Có vợ vào cái là không còn biết từ xấu hổ viết thế nào luôn.
_ Mẹ, mới sáng sớm ra mẹ đã gọi cho con không phải vì việc này đó chứ.
_ Ơ, cái thằng này, mẹ nhớ mẹ gọi mày không đựơc à. Hay giờ có vợ rồi không cần mẹ nữa.
_Mẹ nói gì vậy. Với con mẹ lúc nào cũng là số 1.
_ Thôi không giỡn nữa, mẹ gọi điện để báo hai vợ chồng trưa ra sân bay đón mọi người, bây giờ bà với bố mẹ và em con đang thu dọn hành lý để về, tầm 12h trưa nay sẽ xuống đến sân bay Nội Bài.
_ Dạ, con biết rồi. Con sẽ đến đón mọi người.
***********
Tại công ty.
Vừa nhác thấy bóng dáng của Hạnh, trợ lý Hạ liền vội vội vàng vàng chạy lại ngay chỗ cô. Hạ thở hổn hển tóm lấy tay cô, gấp gáp nói:
_ Chị, cuối cùng chị cũng đến.
_ Có chuyện gì, cứ từ từ rồi nói.
Trợ lý Hạ xua xua tay, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Nói:
_ Có chuyện không hay rồi. Dự án quảng cáo với công ty HX vừa bị sếp ra lệnh hủy xong.
_ Cái gì. Chuyện này sao có thể.
Giọng cô hơi to lên khiến mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt nhìn về phía họ, cả hai ái ngại cười hối lỗi rồi cúi đầu xin lối.
Không chút chần chừ, Hạnh lập tức kéo tay trợ lý đi một mạch tới thang máy, nhấn tầng số 5,nơi cô làm việc. Cử thang máy vừa mở ra, Hạnh sải từng bước dài, khí thế ngùn ngụt đi tới văn phòng của giám đốc.
Với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, dù tức giận vô cùng Hạnh vẫn có thể giữ được sự điềm tĩnh vốn có của mình,, trước khi vào phòng giám đốc, Hạnh vẫn bình thản dặn dò trợ lý của mình.
_Em về phòng làm việc trước đi. Chị vào gặp giám đốc một lát rồi chị sẽ ra ngay.
_ Dạ.
Nhìn bóng dáng trợ lý khuất dần, Hạnh hít một hơi thật sâu, chỉnh chu lại đầu tóc, trang phục, cô đưa tay lên cửa gõ nhẹ.
_ Cốc, cốc, cốc.
Trong văn phòng, giám đốc Trần đang chăm chú đọc văn kiện, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên ông mới nhẹ nhàng đặt văn kiện trên tay xuống bàn, ngước mắt nhìn ra phía cửa, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Mời vào.
_ Giám đốc..
_ Cô tới đúng lúc quá, vừa hay tôi cũng có việc cần bàn với cô.
Ngồi đi.
Giám đốc Trần vừa nói vừa chỉ tay hướng phía ghế sofa. Ông từ từ rời bàn làm việc đi lại vị trí đối diện cô, rồi từ từ ngồi xuống. Ông điềm đạm cầm lấy ấm trà rót vào chén cho cô.
_ Uống đi.
_ Giám đốc, tôi.......
_Uống trà đi, chuyện gì cứ từ từ nói.
Lời nói còn chưa dứt, giám đốc Trần lập tức xen vào, dường như cũng hiểu cô muốn nói gì, ông vẫn bình tĩnh, từ từ thưởng thức trà.
Trước thái độ điềm tĩnh đến lạ thường của giám đốc, Hạnh cũng không thể làm gì khác, cô cầm lấy tách trà nhanh chóng uống hết trong một hơi. Uống xong, cô vội vàng nói như thể sợ bị người khác cứơp lời, cô nói nhanh vô cùng.
..
_ Giám đốc, việc anh bảo chúng tôi ngừng dự án quảng cáo này nghĩa là sao. Anh thừa biết dự án này chúng tổ chúng tôi đã làm gần hoàn tất rồi, bây giờ chỉ chờ ngày phát hành thôi, tại sao anh lại vô cơ bắt chúng tôi hủy bỏ. Đâu phải anh không biết, nếu chúng ta ngưng dự án, chúng ta sẽ phải đền bù cho bên đối tác một khoản không hề nhỏ, công ty cũng sẽ chịu thiệt hại nặng nề ra sao.
_ Điều này tôi biết. Tôi cũng không muốn việc này xảy ra. Nhưng đây là lệnh từ tổng công ty. Tôi cũng không thể làm gì khác.
_ Tổng công ty sao, không phải trước nay bên phía tổng công ty đều không xen vào mấy dự án nhỏ lẻ này sao. Sao bây giờ đột nhiên lại thế này.
_ Điều này tôi cũng không rõ, sáng nay tôi mới nhận đựơc thông báo từ tổng bộ về việc cho người xuống giám sát và điều hành.
_Ý anh là, việc này do người mới đến làm sao. Sao có thể thế đựơc, anh có biết dự án này chúng tôi phải bỏ ra bao nhiêu sức lực không, đâu thể một câu hủy của một người mới đến anh liền ra thông báo hủy đựơc. Không đựơc, tôi nhất định không đồng ý, người đó ở đâu, anh mau dẫn tôi đến gặp họ, tôi phải nói rõ ràng với họ mới đựơc
_ Hạnh, cô cứ bình tĩnh.
_ Bình tĩnh sao đựơc, anh có biết vì dự án quảng cáo này, phòng chúng tôi đã phải làm việc cật lực ra sao không, anh có biết nhân viên của tôi phải thức bao nhiêu đêm mới có thể hoàn thành đựơc không. Bây giờ nói hủy là hủy, anh không thấy quá đáng với mọi người sao
_ Chuyện này,......... Tôi cũng biết làm như vậy là làm khó cho cô với mọi người, nhưng đây là lệnh từ trên xuống, chúng ta phải nghe theo chỉ thị của tổng giám sát từ tổng công ty cử xuống. Tôi cũng không thể làm khác.
_ Tôi muốn đi gặp người đó. Chí ít tôi cũng cần có lý do thỏa đáng để giải thích cho nhân viên của mình chứ. Tôi muốn xem xem rốt cuộc hắn là ai, có bản lĩnh gì.
_ LÀ Tôi.
Một giọng nói uy nghiêm, chắc nịch từ cửa vang vọng khắp căn phòng. Giọng nói uy quyền khiến cả hai người không hẹn mà gặp đồng thời quay về nơi phát ra tiếng nói.
Trịnh Minh Anh sau khi nói xong liền không màng hai người trong phòng đang nhìn chằm chằm vào mình, tựa như chốn không người, cô tự nhiên bước vào phòng đi đến chỗ hai người đang nói chuyện.
Giám đốc Trần vừa nhìn liền nhận ra đây là người từ trên phái xuống, ông tươi cười nói:.
_ Giám sát Trịnh, mời ngồi.
_ Cảm ơn ông, giám đốc Trần.
Minh Anh nói xong liền liếc nhìn cô một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
_ Người này là.
_ Thật ngại quá, để tôi giới thiệu với hai người.
_ Giám sát Trịnh, Trịnh Minh Anh.
_ Đây là Hạnh, trưởng phòng PR.
_ Giám đốc Trần không cần phải khách sáo, đều là người quen cả, tôi và Hạnh trước đây là bạn học, quan hệ cũng không tệ.
_ Ồ, hóa ra là người quen, vậy thì hay quá.
_ Hy vọng chúng ta, hợp tác vui vẻ.
Minh Anh đưa tay ra ý muốn bắt lấy tay cô, Hạnh cũng lịch sự đáp lại.
_ Minh Anh, tôi.....
Không để cô kịp nói hết câu, Minh Anh liền lên tiếng xen vào.
_ Hạnh à, tuy chúng ta là người quen nhưng có điều này tôi vẫn phải nói trước công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, bây giờ đang ở công ty chúng ta cũng nên xưng hô sao cho phù hợp.
_ Tôi xin lỗi, giám sát Trịnh, tôi muốn biết lý do tại sao cô lại hủy hợp đồng quảng cáo mà chúng tôi đang làm, hợp đồng này chúng tôi đã gần hoàn tất rồi, chỉ cần một tuần nữa thôi là có thể xong, cô có thể suy nghĩ lại cho chúng tôi thời hạn một tuần không.
_ Bên phía tổng công ty muốn mở rộng thị trường, tăng cường hợp tác với đối tác nước ngoài. Sau khi xem xét, phía trên đã quyết định dùng công ty con này làm mũi tên đi đầu. 3 ngày nữa ông Jeason_ giám đốc công ty J. K sẽ về Việt Nam, bên phía công ty hy vọng chúng ta có thể thuyết phục đựơc ông ý ký hợp đồng quảng cáo với công ty ta. Tôi hy vọng mọi người có thể làm hết sức để lấy đựơc hợp đồng này.
_ chúng tôi sẽ cố gắng làm tốt để lấy đựơc hợp đồng. Vậy còn dự án với HX thì sao.
_ Dự án này tạm thời gác lại.
_Tôi có thể hỏi một việc đựơc không, quyết định này của cô đã đựơc phía trên phê duyệt chưa.
_ Đây là chuyện nhỏ, tôi có thể toàn quyền quyết định, không cần phiền đến phía trên.
_ Vậy, đây chẳng phải là suy nghĩ phiến diện của cô sao, cô có biết nếu chúng ta hủy dự án này công ty sẽ chịu tổn thất ra sao không, tuy đây không phải một dự án quá lớn nhưng phí bồi thường phá vỡ hợp đồng cũng không hề nhỏ.
_ Hạnh này, để tôi nói cho cô biết nhé, để có đựơc vị trí này tôi cũng phải cố gắng phấn đầu rất nhiều, vị trí này không phải ngồi để chơi, ai thích ngồi thì ngồi. Cô phải hiểu để có đựơc vị trí này ở tổng công ty, nếu cô bỏ sức một thì tôi phải bỏ sức mười, đó chính là điểm khác biệt lớn nhất của hai chúng ta. Cô có bằng cấp, kinh nghiệm, ok, tôi không phủ nhận nhưng điều đáng tiếc duy nhất của cô chính là cô không có tầm nhìn quá xa, không biết bỏ nhỏ lấy lớn.. Tôi nghĩ cô cần phải học tập nhiều đó.
Ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng hàm ý lại chứa đầy sự châm chọc. Đến kẻ ngốc cũng hiểu đựơc là cô ta đang cố ý mỉa mai năng lực làm việc của cô.
_ Cô... Hạnh nghe cô ta nói mà tức đến run cả người, hai tay nắm chặt lại.
.......................
Hai bên cứ lại qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai, càng nói càng gay gắt. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, giám đốc Trần vội vàng lên tiếng khuyên ngăn.
_ Hạnh, cô cứ về phòng làm việc trước đi. Việc này từ từ tính sao.
Mặc dù bực lắm nhưng lời giám đốc nói chẳng lẽ cô lại không nghe, cô hậm hực bỏ ra ngoài, trước khi đi ra khỏi phòng cô vẫn không quên ngoảnh lại nhìn vẻ mặt dương dương tự đặc của Minh Anh mà nói" Tôi hy vọng cô không mượn việc công trả thù riêng"
Minh Anh nghe cô nói vậy, khuôn mặt lập tức tối sầm lại, giọng nói có phần tức giận " Cô yên tâm, mọi việc tôi làm đều vì lợi ích chung của công ty."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...