Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Cảm giác được âm khí của Linh Linh xông tới, tôi lại không phân biệt được phương hướng cụ thể, chỉ có thể vung loạn trường kiếm.
Ninh Ninh muốn nói cho tôi phương hướng, lại bị một chưởng của Linh Linh đánh ngã trên mặt đất.
Trên vai tôi bỗng nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, giọng nói ác độc của Linh Linh vang lên: “Mộ Tử Đồng, mày là Linh Thể Thuần Âm, tao muốn hút khô máu của mày!”
Tôi đi theo trực giác vung kiếm đâm tới, lại rơi vào khoảng không.
Ngay ở lúc tôi cảm giác được Linh Linh sắp cắn tôi bị thương, một trận âm khí càng cường đại hơn đột nhiên xuất hiện ở bên người tôi, đồng thời, truyền đến tiếng kêu rên thống khổ của Linh Linh.
“Người nào?” Lam Cảnh Nhuận hét lớn một tiếng.
Ninh Ninh cho tôi khăn ướt, tôi lau nửa ngày, rốt cuộc mơ hồ thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa.
“Hồng Quỷ?” Tôi thử gọi một tiếng.
Bóng dáng màu đỏ kai khẽ động, đi tới bên người tôi: “A, minh hậu đại nhân còn nhớ rõ thuộc hạ sao!”
“Minh hậu!” Linh Linh kêu rên nghe thấy những lời này, vô cùng khiếp sợ: “Mộ Tử Đồng là minh hậu?”
Hồng Quỷ từ trên cao nhìn nàng ta một cái: “Đúng vậy, minh hậu! Ám sát minh hậu là tội chết, ngươi, chết lại một lần đi!” Hắn nói xong vung tay lên, lửa trên người Linh Linh cứ thế tăng lên, lập tức thôn tính tiêu diệt cô ta, ngay cả sức lực xin tha cũng đều không có.
Không trong chốc lát, Hồng Liên Hỏa tan đi, bên kia cái gì cũng đã không có.
Hồng Quỷ ghét bỏ nhìn nơi đó, tôi hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Hồng Quỷ càng thêm ghét bỏ, phun ra hai chữ: “Ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa).”
“Lại là đoạt hồn phách với Bạch Vô Thường sao?” Tôi phun ra một câu.
Hồng Quỷ bĩu môi: “Lần trước là sơ suất mà thôi!”
“Vậy anh làm sai cái gì?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.
“Còn có thể làm gì, bảo vệ ngươi, hai vị minh vương đại nhân đều phân phó, không có biện pháp.” Vẻ mặt của Hồng Quỷ không tình nguyện.
Tôi lại có chút ngoài ý muốn: “Vậy lệ quỷ mấy ngày nay âm thầm đi theo tôi, vẫn luôn là anh?”
“Là âm thầm bảo vệ!” Hồng Quỷ sửa đúng.
Tảng đá treo trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
“Không đúng, lúc tôi và Lãnh Mặc Uyên xuống giếng, sao anh không vào?” Ai bảo hắn luôn ghét bỏ tôi! Tôi muốn đến chỗ của Mặc Hàn cáo buộc hắn bỏ rơi nhiệm vụ!
“Ngươi cho rằng ta không muốn đi vào sao? Vậy ta cũng phải vào được đã!” Hồng Quỷ nói đến cái này, cũng tràn đầy nén giận.
Thấy tôi không hiểu, hắn mới giải thích một câu: “Ngươi là chìa khóa tiến vào nơi đó, chỉ có đi với ngươi, mới có thể đi vào.”
Tôi khiếp sợ: “Vì sao tôi lại là chìa khóa?” Nơi đó ít nhất là địa phương bố trí ba ngàn năm ra, sao lại có quan hệ với tôi?
Hồng Quỷ như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc, hắn đi đến trước quán thịt dê nướng, làm vài cái hít sâu với thịt dê nướng ngon ở nơi đó, lại bắt đầu ăn không.
Nơi này vốn dĩ tốp năm tốp ba đặt mấy quán ăn vặt, sau khi ba của Linh Linh xuất hiện, đều dọa người đi hết rồi.
Nhưng trước khi người đi còn báo cảnh sát.
Lúc sau cảnh sát tới, đều là Lam Cảnh Nhuận đi giải quyết, hai bên như đều là người quen.
Có Hồng Quỷ ở đây, Lam Cảnh Nhuận không tiếp tục kiên trì đưa tôi và Ninh Ninh về nữa.
Một mình ở biệt thự lớn như vậy, tôi cũng sợ hãi, nên lại dọn về ký túc xá, Hồng Quỷ nhìn một đống bùa trong tay tôi thì cạn lời.
Qua hai ngày sinh hoạt an nhàn, tôi đột nhiên nhận được điện thoại trong nhà, vừa nghe, chính là tiếng khàn khàn nức nở của mẹ tôi, tôi vừa nghe đã luống cuống: “Mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng khóc, mẹ nói với con xem là cãi nhau với ba sao?”
“Không phải… Là ba con và em trai con… Bọn họ… Bọn họ sắp không được…” Mẹ tôi gào khóc.
Lòng tôi lập tức như bị đao cắt: “Sao hai người lại không được? Bọn họ gặp phải cái gì?”
“Mẹ cũng không biết… Bà nội của con nói, là gặp quỷ… Bà dẫn bọn họ đi đuổi quỷ… Ai ngờ đến, ai ngờ đến bà cũng ngã xuống! Đồng Đồng con mau trở lại đi, một mình mẹ thật sự không biết làm sao bây giờ…”
“Con lập tức trở về!”
Mua xong vé xe về nhà, tôi nói với Ninh Ninh một tiếng, cũng không quản còn đang đi học, đã đi đến ga tàu hỏa. Xuống xe lửa, lại lập tức theo địa chỉ mẹ tôi cho, chạy đến bệnh viện.
Ba của tôi và em trai đều ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, theo mẹ tôi nói, hai người không biết sao lại thế này, một ngày đột nhiên ngất xỉu, sau khi vào bệnh viện, trên làn da người bắt đầu biến dạng, như bị đốt trọi.
Tôi đi vào phòng bệnh, mới đẩy cửa ra đã cảm ứng được một mùi âm khí mang theo mùi cháy, tôi nhíu mày lại, nhìn đầu giường của ba tôi, quả nhiên đứng một con lão quỷ cả người đầy sơn đang hút tinh khí của ông!
“Cút ngay!” Tôi lập tức giận dữ, ném Vô Cực Ngọc Giản trong tay về phía ông ta.
Có lẽ là khoảng cách có chút xa, con quỷ kia né tránh ngọc giản của tôi, âm trầm đáng sợ nhìn tôi một cái, trốn vào trong tường.
Mẹ tôi nhìn tôi lập tức càng thêm lo lắng: “Đồng Đồng, làm sao vậy? Con không được dọa mẹ…”
“Mẹ con không có việc gì, chỉ là… Vừa rồi hình như nhìn thấy thứ gì đó ở đầu giường ba.” Sợ làm bà sợ, tôi nói rất uyển chuyển.
Mẹ tôi lại vẫn có chút sợ hãi: “Thật sự có quỷ sao? Hai ngày này mẹ bồi ba và em trai của con, cũng vẫn luôn cảm thấy sau lưng lạnh cả người, như bị ai đó nhìn chằm chằm… Chẳng lẽ thật sự có?”
Trong nhà, chỉ có bà nội tôi hơi có chút hiểu biết với quỷ thần, mẹ tôi vốn là một người theo chủ nghĩa duy vật thuần túy, nhưng vì không muốn gây mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tuy trong lòng bà không theo bà nội của tôi, nhưng cũng không ngăn cản bà.
Tôi lấy bùa từ trong túi Lam Cảnh Nhuận cho ra: “Mẹ, con có một học trưởng là đệ tử của Thanh Hư Quan ở thành phố Trạch Vân, những lá bùa này đều là hắn cho con, nếu bác sĩ cũng không biết là chuyện như thế nào, chúng ta hãy thử một lần.”
Mẹ tôi lo lắng cho ba và em trai, không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, tôi cho bọn họ mỗi người một lá bùa mang theo phòng thân, lại để bùa ở bốn góc phòng bệnh rồi đặt bùa tạo thành tam giác, hình thành một kết giới bảo vệ bọn họ.
Trên người ba tôi bị bỏng rất nghiêm trọng, tôi biết hẳn là sau khi con quỷ kia bị thiêu chết đã hút tinh khí của ông, lại chuyển thương thế của mình lên trên người ba của tôi.
Em trai còn tốt hơn ba một chút, trong cổ hắn có một lá bùa hộ mệnh, đã bị cháy một nửa, hẳn là có bùa hộ mệnh chống đỡ, con quỷ kia mới không dám dễ dàng đến gần người.
Tôi lại đi xem bà nội của tôi, là âm khí nhập thể, hơn nữa tuổi lớn mới hôn mê bất tỉnh.
Mẹ tôi và tôi đẩy giường bệnh đến bên cửa sổ, để bà nội phơi ánh nắng mặt trời, tôi lại dựa theo phương pháp Lam Cảnh Nhuận đã dạy, cho bà uống một chén nước bùa trừ âm.
Y tá tiến vào phòng kiểm tra nhìn thấy tôi như vậy, thiếu chút đuổi thần côn là tôi ra ngoài, vẫn là Hồng Quỷ đi ra dùng chiêu bị ma quỷ ám ảnh, mới không làm ý tá hét lên.
Buổi sáng ngày hôm sau, bà nội đã tỉnh trước, bà xem như nửa bà đồng, cơ thể luôn khỏe mạnh, hiện tại đã có thể xuống giường, nhìn thấy bùa trong phòng bệnh của ba tôi, bà lại có chút ngoài ý muốn: “Đồng Đồng, đây đều là con đặt sao?”
Tôi gật đầu, giải thích một phen: “Là một học trưởng của Thanh Hư Quan dạy con.”
Trong mắt bà nội toát ra hâm mộ: “Không hổ là Thanh Hư Quan!”
Đang nói, em trai tôi cũng tỉnh, thấy tôi, hắn có chút tò mò: “Chị? Sao chị đã trở lại?”
“Em và ba đều có chuyện, chị có thể không trở lại sao?” Tôi cười nói.
Hắn vừa nghe thấy tôi nói, lập tức nhìn về phía ba tôi, khẩn trương nói: “Ba thế nào?”
“Bỏng trên người đang ở lui, hẳn là cũng nhanh tỉnh lại.” Mẹ tôi thở dài.
Em trai tôi nghe thấy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bỏng trên người hắn vốn không phải rất nghiêm trọng, bà nội tôi vội hỏi hắn vấn đề: “Quân Chi, con đừng sợ, nói với bà nội, rốt cuộc là con trêu chọc con quỷ kia như thế nào?”
Tôi chấn động, vốn tưởng xem thương thế của hai người, là ba tôi trêu chọc, không nghĩ tới là em trai tôi.
Em trai tôi lắc đầu: “Cháu cũng không biết, vốn dĩ cảm thấy như có người đi theo sau cháu, trên người không thoải mái, bùa hộ mệnh bắt đầu biến đổi, buổi sáng ngày đó, ba đã có chuyện…”
Mẹ tôi nhìn bùa hộ mệnh còn một nửa kia, nhớ an nguy của ba và em trai tôi, cũng tin ba phần: “Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ? Nhà chúng ta cũng chưa làm qua chuyện xấu gì, sao lại bị quỷ trêu chọc!”
Tôi không nhẫn tâm nói cho bà, con gái của bà đã gả cho quỷ đầu rồi.
Bà nội thở dài: “Ai biết được! Bùa này của Đồng Đồng là Thanh Hư Quan, nghĩ đến quỷ kia không dám ở lại đây, chỉ là muốn giải quyết quỷ kia, vẫn phải biết được nhân quả mới được. Quân Chi, vậy cháu nói, hai ngày này cháu đi qua những địa phương kỳ quái nào không?”
Em trai Mộ Quân Chi của tôi lắc đầu.
Mẹ tôi thở dài một tiếng: “Quân Chi học cấp ba, mỗi ngày ở trường học ôn tập đều không kịp, nào có thời gian đi địa phương kỳ quái gì.”
Bà đang phát sầu, lại đột nhiên như là nghĩ tới cái gì: “A, mẹ, sẽ không phải là ở trong trường học trêu chọc chứ? Đồng Đồng bắt
//