Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Uyên hùng hổ rời đi, một vẻ mặt nhất định phải tìm ra Lam Thiên Hữu giết chết một trăm lần.
Tôi trở lại mặc ngọc một lần nữa, tắm rửa có chút bực bội.
Mặc Hàn sợ bảo bảo đột nhiên tỉnh lại giống như lần trước, làm cho hắn chú hôn mê mới kéo tôi ôm tới trên đùi hắn, để tôi dựa vào ngực hắn.
“Mộ Nhi.” Hắn nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, gác cằm ở trên vai tôi, lại không cộm đến tôi: “Suy nghĩ lời nói của Mặc Uyên?”
Tôi do dự gật đầu, nói thật, tôi vẫn có chút để ý.
“Ta vẫn nói như trước, Mộ Nhi, ta không tin ở trước nàng từng yêu người khác. Lui một vạn bước, cho dù thật sự có, hiện tại ta cũng chỉ yêu nàng.” Đôi tay Mặc Hàn vây quanh eo tôi chặt rất nhiều, như đang sợ hãi buông lỏng tay sẽ mất đi vậy.
Tôi xoay người ôm lấy hắn, tôi tin tưởng Mặc Hàn, nhưng thật sự quá nhiều bí ẩn quay xung quanh chúng tôi, làm tôi không tự giác nhớ tới tình hình khi mới gặp Mặc Hàn.
“Mặc Hàn, vì sao lúc ở thôn Cây Hòe đã kết minh hôn với em?” Tôi thấp giọng hỏi, trong lòng lại có chút hoảng loạn và không hiểu.
“Bởi vì, ta thích nàng.” Hắn ôm tôi, tay lạnh băng nâng tôi lên, xoay người tôi lại đối diện hắn, thâm tình mà chăm chú.
“Ta ở trong phong ấn của Mặc Uyên dần tỉnh lại, xung quanh chỉ có hắc ám và tĩnh mịch vô biên. Lúc ấy, ta nghĩ có lẽ tiếp tục ngủ như vậy cũng không tồi, cho đến khi nàng xuất hiện.”
Mặc Hàn vươn tay ra, đặt ở trên mặt tôi, khẽ vuốt ve: “Khi nàng lau kỳ lân, lòng bàn tay ấm áp như vậy truyền đến, ta mở mắt ra đã thấy được nàng.”
“Ta nhìn khuôn mặt nàng lập loè ở trước mắt, cảm nhận được nàng uyển chuyển nhẹ nhàng lau chùi và ấm áp chưa bao giờ cảm thụ qua. Ta đột nhiên cảm thấy, tỉnh lại cũng chưa chắc không thể. Có lẽ, sẽ không lại nhàm chán giống như lúc trước như vậy.”
“Ta gia tăng tốc độ khôi phục tu vi, lại nhận thấy được nàng là Linh Thể Thuần Âm, có không ít âm linh trốn ở núi sâu đều ngo ngoe rục rịch, ta chỉ có thể phân ra một đạo thần thức đi theo bên cạnh nàng.”
Tôi nhớ rõ có đoạn thời gian, thật sự luôn cảm giác bên người lạnh lạnh, thì ra là Mặc Hàn.
Có mấy lần, trên đường đi đêm với Ninh Ninh, cũng cảm giác phía sau như đi theo cái gì đó. Nghĩ đến là có thứ gì không có mắt theo đuôi chúng tôi, đều bị Mặc Hàn âm thầm thu thập.
“Cảm ơn anh… Mặc Hàn…”
“Đồ ngốc, chúng ta là phu thê, nói cảm ơn cái gì.” Mặc Hàn hôn qua khóe mắt tôi: “Ta biết người sống sợ quỷ, ngay từ đầu nàng sợ hãi cũng là bình thường.”
“Mộ Nhi, mọi người chư quỷ thế gian toàn kính ta, sợ ta, hận ta, tính kế ta, chỉ có nàng là đối xử thật lòng với ta.”
Trong mắt hắn hiện lên cô độc khi xưa, nhìn tôi, thâm trong mắt thúy chiếu ngược ra bóng dáng của tôi, chỉ có bóng dáng của tôi.
“Về sau, có em bồi anh, còn có bảo bảo, anh sẽ không lại cảm thấy nhàm chán.” Tôi ngã vào trong lòng hắn, lòng có chút hoảng hốt lập tức yên ổn xuống.
Mặc Hàn ôm chặt tôi, nhẹ nhàng hôn tôi một cái, lại xoa bảo bảo ngủ chỗ bụng nhỏ: “Từ một khắc nhìn thấy nàng kia, ta đã không hề cảm thấy quỷ sinh lâu dài không còn cái vui gì trên đời. Lúc sau vượt qua mỗi một ngày với nàng, đều là xuất sắc chưa bao giờ có.”
“Lúc em tức giận cũng được sao?” Tôi chột dạ hỏi, thấy Mặc Hàn gật đầu.
“Có nàng ở đây, dù thế nào cũng tốt.” Giọng nói của Mặc Hàn, thật sự là gần như muốn sủng tôi vào trong xương cốt.
Ở biệt thự đợi tin tức mấy ngày, Mặc Uyên cũng chưa đưa tin tới, ngược lại là mẹ tôi, một chiếc điện thoại tiếp theo một chiếc điện thoại thúc giục tôi trở về.
“Tử Đồng, con đi thành phố Trạch Vân sao còn chưa trở lại? Con còn muốn kết hôn hay không? Còn hơn một tháng, con và Tiểu Lãnh chụp ảnh kết hôn sao? Muốn mời khách nhân gọi điện thoại thông báo không? Còn có phòng tân hôn! Phòng tân hôn của các con còn muốn dùng hay không! Còn không trở lại nhìn xem thiếu cái gì!”
“Mau trở về cho mẹ! Đừng ở bên ngoài làm đói cháu ngoại của mẹ!”
Đây mới là trọng điểm đi…
Tôi treo điện thoại lên, thu thập đồ vật mang theo chồng và em trai trở về nhà.
Về đến nhà, bị ba mẹ tôi hợp với bà nội thay phiên tư tưởng giáo dục một phen, một đám đều nói tôi đang mang thai, sao còn ở bên ngoài chơi điên như vậy.
Bảo bảo còn biện giải cho tôi: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ là đang tìm người xấu, không phải ham chơi.”
Nhưng bọn họ ai cũng đều không nghe thấy giọng nói của bảo bảo, Mặc Hàn đứng ra thay tôi nhận lỗi, lúc này ba mẹ tôi mới cảm thấy vẫn là Tiểu Lãnh hiểu chuyện.
Tôi nhất định là nhặt được đi…
Lúc này phòng tân hôn ngược lại không phải là Thành Hoàng đưa, là Mặc Hàn tự mình mua.
Về phần tiền, nghe nói Mặc Uyên tự mình ăn nhậu chơi bời ở nhân gian, lừa một công ty lớn không thua gì Lam thị tới. Mặc Hàn trực tiếp đi cầm một nửa cổ phần, sau đó tôi lại trở thành một phu nhân giàu có.
Phòng tân hôn là một biệt thự xa hoa, dì Phương cũng bị đón từ thành phố Trạch Vân tới nơi này quét dọn.
Ba mẹ tôi rất vừa lòng với phòng ở, nhưng mẹ tôi cảm thấy Mặc Hàn không có ba mẹ, trong lúc tôi mang thai, chúng tôi vẫn là ở trong nhà là tốt, bà vừa lúc trước khi về hưu tới chăm sóc tôi và bảo bảo.
Tôi vốn dĩ không muốn bà đi đến rồi đi làm vất vả, hiện tại nghe được bà tự mình nói như vậy, tôi cũng rất vui vẻ.
Ở nhà ăn uống ngon ngủ tốt hai ngày, qua dáng vẻ nhiệt tình kia mẹ tôi, đã nhớ tới chính sự gọi tôi trở về.
“Đồng Đồng, mau viết người con và Tiểu Lãnh muốn mời xuống, số người không xác định, đến lúc đó khách sạn bên kia không thể đặt bàn tốt.”
“Giữ cho chúng con hai bàn là được.” tôi nói, dù sao quỷ bên Mặc Hàn kia tới một bàn tay đều số là số không.
Mẹ tôi kinh ngạc: “Chỉ như vậy? Bạn bè đồng học của con ngồi một bàn, Tiểu Lãnh bên kia cũng chỉ mời một bàn người tới sao?”
Không, một bàn người của hắn đều không tới được, tới tất cả đều là quỷ!
“Mẹ, Mặc Hàn chỉ có em trai hắn là người thân, giữ một bàn đều là dư dả.” Tôi nói đúng sự thật.
Mẹ tôi thở dài một tiếng, đi đến bên người tôi ngồi xuống, nói: “Muốn nói ba mẹ Tiểu Lãnh không còn nữa đi, con gả qua sẽ không có mẹ chồng đè nặng ở phía trên, mẹ vẫn là rất yên tâm. Như nói lại, hai người anh em bọn họ, vạn nhất có chuyện này, có thể giúp đỡ cũng ít, trong lòng mẹ lại không yên tâm về con.”
“Bà ngoại còn có con! Con cũng có thể giúp ba ba!” Bảo bảo cố gắng tạo cảm giác tồn tại.
Tôi thuật lại đúng sự thật, mẹ tôi nghe được mặt mày hớn hở: “Được, bảo bảo của nhà chúng ta ngoan nhất! Đêm nay bà ngoại hầm móng giò kho tàu, bảo bảo ăn nhiều một chút!”
“Cảm ơn bà ngoại!” Tiểu tham ăn!
Sáng sớm hôm sau, tôi và Mặc Hàn ra cửa, hôm nay đã hẹn thợ ảnh đi chụp ảnh cưới.
Lúc ba mẹ tôi kết hôn, điều kiện trong nhà bình thường, lúc ấy cũng không lưu hành chụp ảnh kết hôn, bọn họ cũng không chụp ảnh kết hôn. Mặc Hàn đã đề nghị, lúc chúng tôi đi chụp ảnh, ba mẹ tôi cũng chụp một bộ ảnh kết hôn.
Mẹ tôi vừa nói người già rồi chụp ảnh nhiều xấu hổ, vừa cười đáp ứng, còn kiên trì nói là ý tốt của con rể, từ chối nhiều sẽ không tốt.
Trong nhà không có ai, Quân Chi tự nhiên đi theo, hơn nữa tỏ vẻ hắn làm một con cẩu độc thân duy nhất, tim rất mệt.
Mặc Hàn kiên trì nguyên tắc tiền nhiều không cần nương tay, hai bộ ảnh cưới của chúng tôi và ba mẹ, đều chọn quy cách tối cao.
Ba mẹ tôi chụp trước, tôi và Mặc Hàn ngồi ở phòng nghỉ, bỗng nhiên cảm giác được một trận âm khí kỳ quái truyền đến.
“Mẹ, thứ này bộ dáng ăn ngon.” Bảo bảo chép miệng, chờ mong múa may tay nhỏ về phía âm khí truyền đến, như muốn bắt cổ âm khí kia lại đây.
Nơi đó là studio ba mẹ tôi chụp ảnh, tôi có chút không yên tâm, đứng lên đi vào trong với Mặc Hàn, lại phát hiện ba mẹ tôi và Quân Chi đều ngất ở bên trong.
Tôi vội vàng chạy qua: “Mẹ! Ba! Quân Chi? Quân Chi! Các người tỉnh lại!”
“Hồn phách của bọn họ không ở đây.” Mặc Hàn nhíu mày nói.
“Tại sao lại như vậy? Vừa rồi còn tốt mà!” Tôi nhìn về phía nơi khác, âm khí vừa rồi kia đã biến mất, người quay phim và người phục vụ thợ ảnh cũng ngã xuống một bên, cũng mất hồn.
Mặc Hàn kéo tôi, lui về sau hai bước, ném xuống một đạo quỷ khí trên mặt đất, một ánh sáng xanh hiện lên, trên mặt đất bắn ra một trận pháp.
“Thất Hồn Trận.” Mặc Hàn nói.
“Hồn phách của ba mẹ em và Quân Chi bị trận pháp này hấp thu sao?” Tôi vội hỏi.
Mặc Hàn gật đầu, ý bảo tôi không nên gấp gáp: “Ta vào trong trận pháp mang hồn phách của bọn họ ra, nàng ở chỗ này chờ ta.”
“Em và anh cùng đi!”
Mặc Hàn hiếm thấy từ chối tôi: “Tình huống bên trong Thất Hồn Trận phức tạp hay thay đổi, mạnh mẽ đột phá vào quỷ và người đều sẽ bị trận pháp công kích. Những công kích đó với ta không sao cả, nàng và hài tử không chịu nổi, ta không hy vọng các nàng bị thương.”
Nhắc đến con, tôi không thể mạo hiểm: “Vậy anh cẩn thận chút.”
“Ừ, nàng ở chỗ này cũng cẩn thận chút, ai cũng đều không cần tin tưởng.” Mặc
//