Âm Hôn Lúc Nửa Đêm



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài một chút, đi xem có phải ba ba nhanh trở lại hay không.” Tôi đứng dậy, mới ra cửa, đã có thị nữ quỷ Mặc Hàn an bài tốt chạy tới.

“Phu nhân.”

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Tôi nói.

“Vậy nô tỳ bồi người.” Nàng nói.

Tôi gật đầu, đi ra khỏi tẩm cung của Mặc Hàn, Hồng Quỷ cũng tự giác đi theo.

Tuy Mặc Hàn dẫn theo tôi dạo qua vài vòng ở Minh Cung, nhưng lúc ấy có hắn ở đây, tôi cũng không nhớ đường đi như thế nào. Hiện tại Hồng Quỷ và thị nữ đều ở đây, tôi không biết đường cũng không sợ.

Dù sao Mặc Uyên cũng không ở đây, nơi này trừ Mặc Hàn ra tôi là lớn nhất, muốn chạy đi nơi nào mà chẳng được!

Nếu có nguy hiểm hoặc là cấm địa gì, Hồng Quỷ và thị nữ cũng sẽ nhắc nhở tôi.

Một đường đi, quả nhiên đứa bé trong bụng dần an tĩnh lại.

Mặc Hàn nói, hắn là có thể cảm giác thế giới bên ngoài, chỉ là còn quá bé, cho nên vẫn không thể mở miệng nói chuyện.

Nhưng, tôi đã nghe thấy giọng của đứa bé ở cảnh trong mơ trước một bước, trộm vui vẻ từ lâu.

Đi một hồi lâu có chút mệt mỏi, tôi định trở về, đi qua một khúc rẽ, lại đụng phải Lăng Tuyền Ki.

Nhìn khuôn mặt giống tôi như đúc kia, tôi tỏ vẻ rất mệt lòng.

Lăng Tuyền Ki vừa thấy tôi, càng nổi trận lôi đình: “Ngươi lại thật sự vào Minh Cung!”

Mặc Hàn nói, đây là nhà của tôi, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu!

Tôi cười: “Đúng vậy, sao? Tôi vào ở, cô định dọn ra?”

“Ngươi mơ tưởng!” Lăng Tuyền Ki hận không thể phun một ngụm nước muối mặn chết tôi.

“Vậy cô ở lại đi, dù sao tôi cũng lười đuổi cô đi.” Tôi khinh thường nói.


Từ trước đến nay Lăng Tuyền Ki một lời không hợp sẽ ra tay, cách tôi còn có một khoảng cách, giơ tay gọi ra một đoàn Hồng Liên Hỏa, ném về phía tôi.

Hồng Quỷ thấy thế lập tức đứng ở trước người tôi, vung kiếm đánh tan ngọn lửa kia, Lăng Tuyền Ki tức giận đến dậm chân: “Hồng Quỷ ngươi mau tránh ra cho ta!”

Vẻ mặt của Hồng Quỷ bất đắc dĩ nhìn cô nhà hắn: “Mặc Hàn đại nhân lệnh ta bảo vệ phu nhân.”

Có hắn ở đây, tôi thật đúng là không lo lắng Lăng Tuyền Ki sẽ hạ sát thủ với tôi.

“Mặc Hàn hiện tại không ở đây, ngươi tránh ra!” Lăng Tuyền Ki cả giận nói.

Tôi thiện ý nhắc nhở một câu: “Cô cảm thấy sau khi đụng đến tôi, Mặc Hàn trở về sẽ không biết sao?”

Sắc mặt của Lăng Tuyền Ki càng khó nhìn, hung hăng dậm một cái, chỉ có thể cho tôi ánh mắt công kích, còn không ngừng nhìn về phía bụng nhỏ của tôi, ánh mắt đỏ rực hâm mộ ghen tị và oán hận.

Hận không thể đoạt lấy bụng tôi và đứa bé trong bụng đi để lên trên người nàng.

Tôi đột nhiên nhớ tới lời nói lần trước Mặc Uyên bị Mặc Hàn gọi đến nhân gian, Mặc Uyên nói, hắn vừa mới tìm được một mỹ nữ thoát y mới…

Nói cách khác, con hàng Mặc Uyên này thường ra ngoài, hơn nữa số lần còn rất thường xuyên.

Trách không được Lăng Tuyền Ki luôn là vẻ mặt oán phụ.

Tôi cảm thấy, tính cách nàng trở nên cực đoan như vậy, nhất định có quan hệ rất lớn với Mặc Uyên người làm chồng thường ra ngoài thời gian dài này!

Nghĩ tôi còn muốn ở Minh Cung vài ngày, nói như thế nào Lăng Tuyền Ki cũng coi như là Minh Hậu, có thể hoà bình ở chung với nàng, vẫn là hoà bình một ít thì tốt hơn.

“Nói, hai chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, chuyện trước kia cô hại tôi, tôi cũng không so đo với cô. Sau này, hoà bình ở chung chút được chưa?”

Tôi hỏi Lăng Tuyền Ki, nhận được một đôi mắt trợn trắng của Lăng Tuyền Ki.

“Ngươi nằm mơ! Không có thâm cừu đại hận gì? Ngươi đoạt đi Mặc Hàn rồi, còn không tính là lớn sao! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Thôi! Chồng của cô là Mặc Uyên, không quan hệ với tôi cướp đi Mặc Hàn!

“Tôi nói chuyện này là thật, lúc tôi và Mặc Hàn ở bên nhau, cô hẳn là đã gả cho Mặc Uyên.” Tôi lại thiện ý nhắc nhở một câu, nháy mắt sắc mặt của Lăng Tuyền Ki khó coi như ăn một con ruồi bọ.

“Ta nói chính là đời trước!” Nàng gần là rống ra.

Tôi sửng sốt.


Đời trước tôi và Mặc Hàn đã quen biết?

Mặc Hàn là minh vương bất tử bất diệt, đó chính là tôi đời trước.

“Đời trước, tôi đoạt Mặc Hàn?” Tôi có chút kinh ngạc hỏi Lăng Tuyền Ki, nhận được một cái xem thường khẳng định của Lăng Tuyền Ki.

Lần đầu tiên tôi phát hiện dùng mặt tôi xem thường, vẫn rất xinh đẹp.

“Đời trước không khiến ngươi hồn phi phách tán là may mắn của ngươi!” Lăng Tuyền Ki nghiến răng nói thầm một tiếng, hiển nhiên hận tôi đời trước đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôi lại một mảnh mờ mịt.

Mặc Hàn cũng không nói chuyện đời trước với tôi.

Chờ một chút, tôi bỗng nhiên nghĩ tới tàn hồn bám vào trên người tôi kia, chẳng lẽ là nàng?

Nàng là đời trước của tôi?

Đời trước, tôi và Mặc Hàn quen biết, còn đã xảy ra chuyện gì, cho nên tất cả mọi người biết nàng tồn tại?

Cho nên, nàng còn lớn lên giống tôi như đúc?

Nhưng nếu đều chuyển thế, vì sao còn sẽ có hồn phách bám vào trên người tôi?

Chẳng lẽ chính là bởi vì chúng tôi thật ra là một, cho nên ai cũn đều không nhìn ra tôi bị bám vào người?

Đầu óc của tôi có chút loạn.

“Đời trước đã xảy ra cái gì?” Tôi hỏi Lăng Tuyền Ki.

“Trong lòng ngươi rõ ràng!” Lăng Tuyền Ki tức giận nói.

Tôi bất đắc dĩ tiếp tục nhắc nhở: “Đầu thai chuyển thế phải uống canh Mạnh bà, quên hết…”

“Ngươi nào sẽ bỏ được uống canh Mạnh bà! Ngươi khẳng định đều nhớ rõ, chính là giả vờ không biết!”


Nghiệp vụ của Mạnh Bà không quá quan trọng, lại có người có thể không uống canh đã được đầu thai.

“Tôi thật sự không biết…”

“Vậy ngươi có dám đi Tam Sinh Thạch nhìn xem đời trước mình đã làm cái gì với ta hay không!”

“Đi thì đi!”

“Đi!” Lăng Tuyền Ki xoay người rời đi, tôi sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, bước đi theo.

Vừa đi, tôi vừa tò mò đời trước tôi làm cái gì, còn có chút tiếc hận.

Từ nhỏ đã nghe truyền thuyết Tam Sinh Thạch, lại không nghĩ rằng hiện tại có thể đi nơi đó, lại không phải với người mình yêu nhất, mà là đi với Lăng Tuyền Ki…

Trên đường đi ở Minh Cung, Lăng Tuyền Ki vừa đi còn vừa niệm: “Chờ ngươi thấy được chuyện tốt đời trước ngươi làm, ta xem ngươi còn có mặt mũi gì ngốc ở Minh Cung!”

“Đời trước tôi làm cái gì?” Tôi cầu xin cô nói cho tôi đi!

Lăng Tuyền Ki kiêu căng ngạo mạn: “Trong lòng ngươi rõ ràng!”

“Tôi thật sự không rõ ràng lắm…”Tôi cạn lời cứng họng.

“Ngươi chính là rõ ràng! Ngươi còn giả vờ! Người sống các ngươi nói như thế nào, lục trà kỹ nữ! Đúng! Nói chính là ngươi loại nữ nhân này!”

Tuy rất muốn khen cô có năng lực học tập rất tốt một chút, nhưng mẹ nó có thể đừng mắng tôi hay không!

“Cô mới là kỹ nữ! Dùng da người khác còn ở nơi này chửi cái beep! Chuyện đời trước cô thích thì nói, không nói cút!”

Lời còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy cơ thể của Lăng Tuyền Ki thật sự cút ra ngoài.

“Mộ Tử Đồng! Ta không để yên cho ngươi!” Nàng rống giận, nhưng chính là không có biện pháp dừng cơ thể của mình lại.

Đã xảy ra cái gì?

Mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất ở trong tầm mắt của tôi, tôi mới ngạc nhiên hỏi Hồng Quỷ: “Nàng làm sao vậy?”

Hồng Quỷ cạn lời lấy ra một cái gương giơ lên trước mặt tôi, tôi nhìn mặt tôi trong gương, cũng không có không bình thường.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Tôi lo lắng tôi cũng sẽ đột nhiên giống tư thái hoàn toàn không phòng bị như Lăng Tuyền Ki cút đi.

Hồng Quỷ lại thở dài lần nữa, chỉ giữa mày mình, lúc này tôi mới phát hiện, ấn ký đóa mạn châu sa hoa giữa mày tôi trong gương kia đã hiện ra.

Vừa nãy, giữa mày như là chảy xuôi một luồng lạnh lẽo.

“Ấn ký này hiện như thế nào?” Tôi vẫn là không rõ.


Vẻ mặt của Hồng Quỷ khiếp sợ: “Chẳng lẽ ngươi không biết đây là tiêu chí chủ nhân Minh Cung sao?”

“Tôi biết.” Vậy có quan hệ gì với Lăng Tuyền Ki đột nhiên cút đi.

Hồng Quỷ thấy tôi thật sự là cái gì cũng không biết, tính tình nhẫn nại giải thích cho tôi: “Cái gọi là chủ nhân Minh Cung, chính là có thể tùy tâm sai động Minh Cung. Vừa rồi người bảo Tuyền Ki đại nhân cút, cho nên nàng mới…”

Nói cách khác, tôi chính là Minh Cung, Minh Cung chính là tôi!

Kỹ năng thật trâu bò!

Tôi nhìn Hồng Quỷ, không nhịn được lộ ra một nụ cười xấu xa, hắn nhìn thấy nóng nảy: “Phu nhân, có chuyện gì thì từ từ nói!”

Tôi cười càng sáng lạn: “Đừng sợ, tôi chỉ thử xem.”

Ngay sau đó, tôi đã thấy Hồng Quỷ như tôi suy nghĩ, toàn bộ quỷ bị trói ở trước mặt tôi, không có nửa đường sống phản kháng.

Tôi lại làm cung tường biến mất phía trước, bổ khuyết thêm, còn truyền tống Tiểu Bạch ở trên đất trống trước tẩm cung lại đây.

Loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời!

Thả Hồng Quỷ đã không muốn nói chuyện với tôi ra, khôi phục bộ dáng cung tường vốn có, tôi mang theo Tiểu Bạch đi ra ngoài.

Trước khi đi đến cửa cung, Lăng Tuyền Ki đã đứng ở bên ngoài, nói cái gì cũng không muốn tiến vào.

Năng lực này chỉ có thể thi triển trong nơi hợp hai làm một với Minh Cung, hơn nữa vô dụng với hai anh em Mặc Hàn Mặc Uyên.

Nhưng tôi cũng không tham, có cái này đã rất vui vẻ rồi!

Vừa thấy tôi đi ra ngoài, Lăng Tuyền Ki giơ tay gọi ra một đoàn Hồng Liên Hỏa ném đến.

Tôi đã sớm có chuẩn bị, Hồng Quỷ cũng làm hết phận sự giúp tôi dập ngọn lửa kia, lại không được dập đựơc lửa giận của Lăng Tuyền Ki.

“Mộ Tử Đồng ta muốn giết ngươi!” Tay nàng cầm trường kiếm, vung kiếm muốn đâm về phía tôi.

Tôi lui về phía sau vài bước, về tới bên trong Minh Cung, Lăng Tuyền Ki không phòng bị kịp, một chân bước vào, đã mất đi quyền chủ động.

Tôi tước vũ khí của nàng, vây nàng ở tại chỗ, còn phong bế miệng nàng.

Cuối cùng không cần so giọng ai lớn hơn với nàng nữa là có thể tùy tâm sở dục nói chuyện, thật vui vẻ.

“Đầu tiên, tôi muốn nói một chuyện với cô,. vừa rồi bảo cô cút đi, tôi không phải cố ý. Dù sao,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui