“Xin cho ta gặp Vũ.”
Ở trên một con đường nhỏ sâu trong rừng rậm, một nam tử ôm ấp một hài nhi nghinh phong mà đứng, mà chung quanh hắn là hơn mười bóng đen, đằng đằng sát khí, chỉ cần hắn tới gần toà nhà một bước nữa thì bọn họ sẽ không chút do dự xông lên, xé xác hắn.
“Xin cho ta gặp Vũ ta không có ác ý.” Hạ Cẩm Thần rũ mắt xuống, những người này xuất hiện làm cho hắn càng xác định Tư Đồ Hoàng Vũ ở tại nơi này.
“Điện hạ vắng mặt, không có mệnh lệnh của điện hạ, bất luận kẻ nào cũng không có thể tới gần, cho nên Hạ tướng quân, mời ngươi rời đi.” Đi ra là Khánh Minh, mà bên cạnh hắn là một tử y nữ tử có chút chín chắn.
“Ta sớm đã không phải là tướng quân.” Nét mặt Hạ Cẩm Thần biểu lộ một nụ cười khổ:“Lần này đến, ta là muốn mời điện hạ các ngươi hỗ trợ nghĩ cách cứu viện thê tử của ta, nàng hiện tại bị Tư Đồ Sương bắt lấy, treo ở cửa thành, sắp bị tử hình” Hắn mím môi rất sâu, mi tâm cau lại càng chặt:“Nàng mới sanh hài tử, thân thể thực suy yếu, không thể chịu nổi ép buộc như vậy.”
“Ngươi là nói Bích Dao?!” Khánh Minh kinh ngạc nói, lập tức cũng phát hiện Hạ Cẩm Thần trong cánh tay lý ôm ấp một đứa trẻ con,“Đây là hài tử của ngươi với nàng?!”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin tưởng nữ nhân quật cường kia lại nguyện ý vì người khác sinh hài tử.
Thân thể Hạ Cẩm Thần kiên định đứng ở trung tâm vòng vây, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, có chút làm cho người ta kinh hãi lo lắng.
“Thỉnh, để cho ta gặp mặt Vũ một lần.” Hắn lại nói.
“Cũng không phải ta không cho ngươi gặp điện hạ” Khánh Minh dừng một chút:“Mà là hắn hôm qua đã xuống núi, phỏng chừng ba ngày sau mới có thể trở về, bởi vậy, thỉnh hạ công tử ngày khác lại đến bái phỏng.”
. . . Ba ngày?
Hạ Cẩm Thần mím môi càng chặt, Bích Dao căn bản không thể kiên trì đến ba ngày. . .
Hài nhi trong lòng hắn bất an giật giật, có thể là bởi vì đã đói bụng , bởi vậy khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút uể oải, mà hắn không khóc, bởi vì tựa hồ thấy được trong đối mắt phụ thân một tia đau đớn, cho nên ngược lại trở nên đặc biệt im lặng.
“Ta muốn nhờ các ngươi giúp ta một việc vội vã…” Môi hắn giật giật, một khi đã như vậy, hắn chỉ có độc thân mạo hiểm, mà hài tử của hắn, chỉ có làm ơn bọn họ chiếu cố .
Đang muốn mở miệng, đột nhiên, cách đó không xa trong phòng truyền đến hai giọng nữ thanh thúy.
“Để cho ta đi ra ngoài nhìn xem ! Khó lắm phu quân mới không ở đây,tiểu bảo bảo của ta hôm nay cũng đặc biệt an ổn, tiêu sái một chút không có vấn đề gì !”
“Vương phi, người đừng dọa ta ! Nếu là để cho điện hạ đã biết, sẽ lột da ta, để cho ta chết không nơi chôn thân !”
“Nào có nghiêm trọng như vậy, nếu là bị trách tội, ta giúp ngươi xin! Hơn nữa, ngươi không nói, ta không nói, để cho Khánh Minh Tủ Anh cũng không nói, ai sẽ biết?”
Dứt lời, cửa đã bị nàng đẩy ra.
Mà thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, là cái bụng căng tròn, sau đó tùy bước ra theo là một đôi chân bó đẹp đẽ. Bất quá cửa có điểm cao, nàng tựa hồ có chút phải cố hết sức, mặt khác một chân chậm chạp khóa sải bước không qua.
Khánh Minh đứng xa xa mà nhìn, đã hoàn toàn thạch hóa. Nhưng thật ra Tủ Anh đã nhanh chóng phản ứng lại, bay nhanh tới, đem Hạ Ngữ Mạt giống như nai con mà đỡ lấy.
“Vẫn là Tủ Anh tỷ tỷ tốt.” Hạ Ngữ Mạt cười. Phía sau Sương Nhi vạn phần buồn rầu cũng đi theo ra ngoài, suy nghĩ điện hạ trở về rồi thì sẽ dùng biện pháp gì xử phạt nàng.
“Sương Nhi…”
Hạ Cẩm Thần thì thào.
Mà giọng nói này không lớn không nhỏ, cũng truyền tới vị trí của Hạ Ngữ Mạt chỗ.
Sương Nhi cả kinh, liền lập chạy vào trong phòng trốn. Đáng tiếc đã muộn, mọi chuyện đều đã lọt vào trong tầm mắt của Hạ Cẩm Thần, muốn che dấu cũng không được .
“Ta biết là nàng, Mạt Nhi, nàng không cần trốn, ta không có bất luận uy hiếp nào đến nàng.” Hạ Cẩm Thần tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất của mình. Ánh mắt hắn rơi xuống cái bụng mang thai của nàng, không tự giác trở nên buồn bã.
. . . Nàng đã mang thai sao?
. . . Hiện tại xem ra, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia thật đúng là giống hệt Mạt Nhi, ngoài khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, thì không tìm được bất kì sự khác biệt nào.
. . . Cho nên, hắn mới có thể mỗi khi nghe được của nàng thanh âm là trở nên hoảng hốt.
. . . Thế nhưng tất cả những thứ này có thể làm gì chứ? Ở một địa phương khác còn có một nữ nhân chờ hắn đi cứu, nữ nhân đó chính là mẫu thân của hài tử của mình.
Trong không khí nhất thời có chút trầm mặc, chỉ nghe tiếng gió gào thét thổi qua.
Mà lúc này, nam hài vẫn đang an tĩnh trong lòng hắn vậy mà đột nhiên khóc lớn lên, âm thanh trong trẻo vọng ở khắp nơi trên không, đánh vỡ không khí cổ quái vừa rồi.
“Hài tử của ai?” Hạ Ngữ Mạt đối trẻ con đều có hứng thú rất lớn.
“Là Bích Dao sinh cho ta . . .”
“Thật sự sao?” Hạ Ngữ Mạt cực kỳ hưng phấn,“Bích Dao tỷ tỷ đâu? Ta rất nhớ nàng!”
“. . . Bích Dao hiện tại có việc. . . không tới được…” đôi mắt Hạ cẩm thầm buông xuống mà nói, từ thái độ bảo hộ của những người này đối với Mạt Nhi mà nói, hắn có thể lý giải bọn họ phải đem tâm tình nguy hiểm bên người nàng mà hoàn toàn bài trừ, bởi vậy hắn không tính nói cho nàng biết Bích Dao là vì bị nhận thức nhầm là hạ phủ tam tiểu thư, mà bị bắt tại cửa thành.
“Thật đáng tiếc…” Hạ Ngữ Mạt có chút thất vọng, nàng muốn đi tới gần Hạ Cẩm Thần một ít, để thấy rõ tiểu bảo bảo trong lòng hắn, lại bị Tủ Anh ngăn cản không cho.
“Mạt Nhi. . . ta muốn nhờ ngươi một chuyện được chứ…”
“Chuyện gì?”
“Ta muốn nhờ nàng tạm thời giúp ta trông coi đứa nhỏ này, Bích Dao cùng ta cãi nhau, có chút cáu kỉnh, ta phải đi tìm nàng trở về…”
“A a! Như thế này! Không có vấn đề!” Hạ Ngữ Mạt giành trả lời trước không cho Tủ Anh cự tuyệt, hơn nữa dùng một bộ dạng như kẻ trộm tươi cười nói:“Nữ nhân đều là phải dỗ dành, phải dùng lời ngon tiếng ngọt, tốt nhất là cho thêm lễ vật nhỏ, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về !”
Hạ Cẩm Thần nhìn khuôn mặt đáng yêu kia, khóe miệng không tự giác cong lên.
Vẫn là hài tử khả ái này, hài tử giống như hoa cúc nhỏ trong sạch, hài tử mà mình yêu sâu sắc…
“Ừ, cám ơn ngươi.”
Hắn nhắm mắt lại. Xem ra, là lúc nên buông tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...