Hô hấp ấm áp ướt áp nhẹ nhàng của Duyệt Nhan nhẹ nhàng phun vào cổ nàng, Trầm Hàn Sanh theo bản năng rụt lại, sắc hồng trên mặt lập tức tràn đến tai, trở nên nóng như lửa, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Hàn Sanh, em thích chị, đây là lần thứ ba em nói phải không?
Nàng lại lui, Trịnh Duyệt Nhan lại tiến đến gần, mùi thơm đặc trưng của Trịnh Duyệt Nhan ngập tràn trong mũi nàng. Thân mình Trầm Hàn Sanh mềm xuống, trên trán toát ra không khỏi một tầng mồ hôi, hai tay nàng chống đỡ giường, có chút lao lực nói: “Duyệt Nhan, đừng như vậy.”
- Đừng thế nào? – Trịnh Duyệt Nhan đưa tay đùa bỡn với cổ áo nàng, trong thanh âm mang theo tiếu ý bướng bỉnh lại khiêu khích.
- Tôi... Tôi...
- Chẳng lẽ chị một chút cảm giác với em cũng không có? Hửm? – Trịnh Duyệt Nhan bên tai nàng thổ khí như lan.
* Thổ khí như lan: Hơi thở như hoa lan, miêu tả vẻ đẹp của hơi thở.
Thân mình Trầm Hàn Sanh cứng ngắc, máy móc nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoa đào của Trịnh Duyệt Nhan, sóng mắt lưu động như chứa đầy nước, bộ dáng kia quả thật có thể đem hồn phách người khác câu đi, nàng không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi nói: “Duyệt Nhan, tôi đối với em...”
- Chẳng lẽ em không tốt?
- Không, em tốt lắm. – Trầm Hàn Sanh đưa tay lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng hoàn thành được một câu.
- Như? – Bên trong vẻ nhu tình như nước của Trịnh Duyệt Nhan mang theo khí thế bức người, nhưng không làm cho người khác thấy phản cảm.
Trầm Hàn Sanh hít vào một hơi thật sâu, Trịnh Duyệt Nhan táo bạo liều lĩnh còn hơn cả nam nhân, từ sâu trong nàng tản mát xinh đẹp sức quyến rũ, đủ để cho người khác nghĩ đến những nhân vật cổ đại hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, một cô gái như thế ít xuất hiện trong cuộc sống của mình, làm cho nàng không biết phải kháng cự thế nào. Nàng tựa hồ cảm thấy hai chữ “xinh đẹp” quá đơn giản để diễn tả Trịnh Duyệt Nhan, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng thở dài: “Em rất sức quyến rũ, thật mê người...”
- Mê người sao?
- Tôi không phải thánh nhân. – Trầm Hàn Sanh cười khổ.
- Cho nên... – Trịnh Duyệt Nhan đưa tay ôm lấy cổ nàng, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau vài tấc, trong hơi thở tràn ngập hơi thở của đối phương, đôi môi Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi mở ra, đôi môi tràn ngập hương thơm hoa tường vi, hiện lên màu hồng nhạt sáng bóng, khóe mắt mang sức sống, con ngươi gợn sóng thâm tình nhìn chăm chú Trầm Hàn Sanh, nỉ non nói: “Chị thích em sao?”
Dụ hoặc trí mạng trước mặt cộng với tác dụng của cồn trong thân thể, làm cho Trầm Hàn Sanh cảm giác được dòng máu trong người đang cuồn cuộn sôi sục, nàng muốn đẩy Duyệt Nhan ra, nhưng cánh tay lại không biết như thế nào lại cứng ngắc không nhấc lên được. Hô hấp của Trịnh Duyệt Nhan cũng bất giác trở nên dồn dập, nhưng nàng cũng không hoảng không vội, trong lúc nói chuyện, hữu ý vô ý nhẹ nhàng ma sát vào môi Trầm Hàn Sanh.
* Hữu ý vô ý: Vô tình một cách cố ý.
Loại tra tấn này khiến người khác muốn nổi điên, Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu lên, né tránh môi nàng, lờ đi cảm giác mềm mại mịn màng ấy, áp chế suy nghĩ muốn hôn nàng.
Thời gian nặng nề trôi qua, nháy mắt ngắn ngủi như thế lại dài như hàng thế kỉ, Trịnh Duyệt Nhan chờ đến Trầm Hàn Sanh chủ động, nhưng nàng lại nhận được một thanh âm mang theo tia thở dài: “Duyệt Nhan, thực xin lỗi, trong lòng tôi đã có người khác...”
Sắc mặt Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên cứng đờ, nhưng chỉ vài giây, cũng chỉ có vài giây, khóe môi nàng liền hiện lên một nụ cười khêu gợi, thanh âm trở nên bay bổng, như lông vũ bay giữa không trung: “Trong lòng người đó cũng có chị sao?”
Trong lòng người đó cũng có chị sao? Có chị sao?
Nhưng lời này như một mũi tên nhọn, chuẩn xác không trật đi đâu được bắn vào tâm Trầm Hàn Sanh, vết thương cũ chưa lành, khiến máu tươi đầm đìa chảy ra.
Tình cảnh đêm đó hiện lên trong đầu, biểu tình lạnh như băng của Diệp Tòng Y tái hiện rõ ràng, cô nói cô yêu chồng mình, cô nói người nhà vĩnh viễn quan trọng nhất.
Đúng vậy, Tiểu Phương nói đúng, cô đã chọn quên đi nàng, chỉ vì cô lựa chọn người nhà, sau đó cô đã quên đi nàng, đã yêu chồng mình.
Lệ trong hốc mắt Trầm Hàn Sanh mãnh liệt tiến ra, nghẹn ngào nói: “Không có, trong lòng cậu ấy không có tôi.” Cho dù cô lại thích nàng, nhưng lại vẫn có thể vì Trịnh Duyệt Nhan mà đẩy nàng ra, dù là khi nào đi nữa, đối với cô, quan trọng nhất vẫn là người nhà. Cha mẹ cô, chồng cô, con gái cô, biểu muội cô... Tất cả đều là người nhà cô, nàng không có vị trí nào trong lòng cô.
Bi phẫn trong lòng Trầm Hàn Sanh trỗi dậy, cả người không khống chế được, ngồi khóc như một đứa trẻ, Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ngơ, vô thức ôm lấy nàng, Trầm Hàn Sanh đem mặt chôn vào vai nàng, thì thào nói: “Không có, không còn nữa, vài năm trước đã không còn nữa...”
Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng vỗ về bả vai nàng, nhẹ giọng kêu: “Hàn Sanh, Hàn Sanh...”
- Duyệt Nhan, tôi mệt chết đi, mệt chết đi mệt chết đi...
Trầm Hàn Sanh bỗng nhiên có cảm giác lao lực quá mức.
Năm đó, cô gái định mệnh của nàng bỗng nhiên biến mất, mà nàng không có đủ sức mạnh để đi khắp thế giới tìm lại, nhưng nàng cũng chưa bao giờ bất lực như vậy, bởi vì khi ấy, trong lòng nàng có niềm tin, nàng tin tưởng mình sẽ tìm được cô, nàng tin tưởng dù cô có như thế nào đi nữa, trái tim các cô vẫn hướng về nhau.
Rồi năm đó, nàng tìm được cô, mà bên cạnh cô còn có chồng cô, trong lòng còn ôm một đứa nhỏ, một nhà ba người tựa sát vào nhau, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, nàng cũng không thống khổ như giờ phút này. Bởi vì nàng tin tưởng, cô chỉ là mất trí nhớ, là tai nạn giao thông làm cô mất trí nhớ.
Nhưng hiện tại, nàng đã thật sự tin, cô chính là đã buông bỏ nàng.
Nhiều năm tìm kiếm như vậy, nhiều năm tương tư như vậy, nhiều năm dày vò như vậy, tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì. Mỗi đêm lạnh lẽo rơi nước mắt nhớ kỹ tên cô, tất cả đều trào phúng như vậy.
Hồi tưởng đến lần đầu rơi vào bể tình, vào buổi tối nọ, cô đều nằm trong vòng tay của nàng, cô chợt nhớ đến một bộ phim thần tượng, bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ, nũng nịu hỏi nàng: “Sanh, nếu một ngày nào đó, tớ mất trí nhớ cũng giống như nữ nhân vật chính, không còn nhớ cậu nữa, còn ở một nơi khác, thế làm sao bây giờ?”
Nàng nhíu mày: “Sao lại thế? Chuyện bi thảm như vậy sao có thể xảy ra với chúng ta được!”
- Nếu như vậy, cậu sẽ làm thế nào? – Diệp Tòng Y mím môi, ánh mắt lại mang theo tia chờ mong.
- Tớ sẽ tìm cậu, cố gắng giúp cậu khôi phục trí nhớ.
- Nếu tớ không thể nhớ lại thì sao? Còn giống như trong phim, ở bên cạnh người khác thì sao?
Trầm Hàn Sanh khó xử, nghĩ nghĩ nói: “Tớ sẽ đến thành phố cậu ở, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn cậu, cứ như vậy, mãi cho đến khi cậu già.”
Diệp Tòng Y không vui: “Cậu cam tâm như thế? Cậu nguyện ý để tớ thuộc về người khác?”
- Tớ không cam lòng, chắc chắn tớ sẽ rất thống khổ. Nhưng nếu cậu không thể khôi phục trí nhớ, lại cùng người khác thật sự hạnh phúc, tớ có thể làm gì bây giờ?
Diệp Tòng Y ngồi dậy, nghiêm túc nhìn nàng: “Hàn Sanh, cậu phải đoạt lại tớ, biết không? Cậu là người tớ yêu nhất, cho dù có xảy ra chuyện như vậy, cậu cũng có bản lĩnh để khiến tớ lần thứ hai yêu cậu, cậu phải tin tưởng chính mình.”
Nói xong, cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, sau đó rúc vào lòng nàng, nhíu mi nói: “Đồ ngốc, đây mới là đáp án tớ muốn nghe. Dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không được buông bỏ nhau, nếu bởi vì một yếu tố bất ngờ, khiến cho một trong hai chúng ta bị lạc, người còn lại, có trách nhiệm phải tìm người mình yêu trở về.”
- Tớ thật ngốc, đáp án như thế cũng không nghĩ tới. – Trầm Hàn Sanh vỗ vỗ đầu.
- Sanh, dù cho bất kỳ thời điểm nào, tớ cũng không muốn rời xa cậu. – Thanh âm của cô bỗng nhiên có chút sầu lo.
- Ừ. – Nàng ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô, ôn nhu an ủi: “Chúng ta sẽ không rời xa nhau.”
Giờ đây, tất cả chúng như một lời tiên tri. Tuy nhiên, thực tế lại có quá nhiều thứ ngăn cản, nàng không có lòng tin cướp cô trở về, nàng rốt cuộc cũng không tìm người mình yêu trở về.
Trầm Hàn Sanh cực kỳ bi ai, giờ khắc này hận không thể làm cho tất cả những người trên thế gian biến mất, chỉ còn mình mình, Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, trong lòng cũng có ít nhiều một tia ghen tị, nhưng đau lòng lại càng nhiều hơn, nàng nhấp mím môi, bỗng nhẹ giọng nói: “Hàn Sanh, chị quá cố chấp, sống rất vất vả.”
Tiếng khóc của Trầm Hàn Sanh dừng lại một hồi, chậm rãi rời khỏi bả vai nàng, kinh ngạc nhìn nàng, Hàn Sanh phát tiết một hồi, tựa hồ mới phát hiện ra mình luống cuống, nghẹn ngào nói: “Chuyện này... Thực xin lỗi...”
- Hàn Sanh, cuộc sống con người ngắn lắm, học cách quên đi, học cách bắt đầu lại, cần gì phải tự giày vò mình trong một chiếc hộp chật hẹp? – Trịnh Duyệt Nhan đưa tay vỗ về khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, con ngươi trong suốt không chớp nhìn nàng: “Chị như vậy, khiến em đau lòng.”
- Cuộc sống của chị không cần thế này, chị cũng không cần cứ thống khổ như vậy. – Trịnh Duyệt Nhan xít lại gần nàng, nhẹ nhàng hôn nàng, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ nói: “Em có thể giúp chị quên người đó.”
Trên mặt truyền đến cảm giác trơn bóng, đầu Trầm Hàn Sanh bưng bưng nhức lên, ngơ ngác nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập mông lung không biết làm sao, Trịnh Duyệt Nhan lại thì thầm bên tai nàng: “Hàn Sanh, em có thể cho chị hạnh phúc.” Trong lòng Trầm Hàn Sanh lập tức nổi lên đủ loại tư vị, giữa bi thương lại nhận được hành động ôn nhu, đau đớn dần dần phai nhạt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một thanh âm nhỏ giọng vang lên bên tai: “Cô nên buông bỏ cậu ấy, cô nên có cuộc sống mới, cậu ấy đã sớm buông bỏ cô.” Một thanh âm khác lại nói: “Không, cô không thể làm vậy, người cô yêu là Tòng Y.”
Khi tâm trí đang giao chiến, một đầu lưỡi ôn nhuyễn linh hoạt khiêu mở hàm răng nàng, chui vào trong khoang miệng nàng, tiêu diệt tia lý trí cuối cùng. Trầm Hàn Sanh nhớ đến lời Diệp Tòng Y nói đêm đó, ‘Hi vọng cậu đối xử tốt với Duyệt Nhan’, trong lòng nổi một cỗ lửa giận, đột nhiên đưa tay gắt gao ôm Trịnh Duyệt Nhan, một trận ý nghĩ muốn trả thù hoàn toàn bao phủ toàn bộ tâm trí nàng. Các nàng kịch liệt hôn môi, trong miệng toàn hỗn hợp mùi rượu và nước mắt mặn đắng, nhưng loại tư vị kỳ dị này tựa hồ lại càng châm thêm vào dục vọng của nhau, thân thể hai người dây dưa, rồi nháy mắt ngã vào giường lớn.
- Cái gì? Ba mẹ chiều nay bay đến đây? Sao lại đột nhiên vậy? Sao anh không nói cho em nghe? – Diệp Tòng Y đứng trước cửa sổ trong văn phòng, tay cầm điện thoại, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
- Họ quyết định đột xuất mà, anh cũng mới biết trước lúc ba mẹ lên máy bay thôi. – Tào Vân Tuấn nghe ra thanh âm của cô có hơi tức giận, bồi cười nói.
Diệp Tòng Y cũng không biết mình sao lại thế này, cư nhiên lại bị tin này làm tức giận, sau một lát, nghi hoặc hỏi: “Anh có biết sao ba mẹ đột nhiên đến đây không?”
- Không biết nữa, chắc là mẹ nhớ dì, hai chị em cũng lâu lắm rồi không gặp.
Diệp Tòng Y rõ ràng không tin: “Lần trước anh nói cho mẹ biết chúng ta cãi nhau? Lần này hẳn là đến vì chuyện này?”
Tào Vân Tuấn có chút chột dạ, biện giải: “Lần trước anh cũng chưa nói gì cả, mẹ vốn rất thận trọng, về chuyện của chúng ta anh chưa nói gì cả.”
Diệp Tòng Y cực lực nhịn xuống cơn muộn phiền trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai bên huyệt thái dương: “Mấy giờ bay? Dì đã biết rồi à?”
- Đã biết, dì vui vẻ vô cùng, muốn lái xe đi đón, mà anh nói để anh đi được rồi.
- Hiện tại anh có thời gian sao?
- Có thời gian, tính chất công việc của anh khác bọn em. – Tào Vân Tuấn cười nói: “Hơn nữa đi đón nhạc phụ nhạc mẫu, cho dù có chuyện quan trọng cũng phải trì hoãn thôi đúng không? Nếu không vợ trách thì làm sao bây giờ?”
Diệp Tòng Y vô tâm nói tiếp, gật đầu: “Được, vậy anh chờ đi đón họ đi.”
- Ừm, vợ yêu, em nên về sớm một chút.
- Buổi tối về nhà mình ăn cơm sao?
- Vốn là ba mẹ nói trực tiếp qua bên chúng ta, nhưng dì nhất định không đồng ý, cho nên có thể sẽ ở nhà dì hoặc khách sạn, đến lúc đó anh gọi cho em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...