Sau khi ra khỏi cung, Lâm Tĩnh Dao hiển nhiên trở thành chủ nhân, mời Dung phi đến Bát Bảo lâu của mình dùng bữa, lại dẫn nàng đến Kim Ngọc Mãn Đường lựa chọn vài món trang sức, tiếp đến lại đi Bút Mặc Sinh Hương chọn một bộ y phục hảo hạng, lại dẫn nàng đến mấy cửa hàng lân cận dạo một chút, cuối cùng mới dừng bước ở trước cửa Nhan Như Ngọc.
Thuỷ Linh Ương mỉm cười đi theo sau hai người các nàng, nói với Mộ Dung Tuyết bên cạnh "Cứ tiếp tục như vậy, Lâm Tĩnh Dao rất nhanh sẽ phú khả địch quốc."
Mộ Dung Tuyết cười lạnh một tiếng "Còn không phải là bởi vì hoàng thượng thiên vị sủng thần của mình sao, Lâm đại nhân mở cửa hàng nào mà không có một phần sức lực của hoàng thượng đây."
"Nàng cho rằng trẫm thừa hơi ngày ngày viết bảng hiệu cho hắn sao, hôm nay hắn đã có mấy trăm cửa hàng, một số đã lan đến tận Nhan quốc, nói cho đúng thì chính là nhờ thực lực của hắn."
Thuỷ Linh Ương vừa nói, cất bước đi vào Nhan Như Ngọc, nhìn một hàng giá sách chỉnh tề kia, thấp giọng tán thưởng một câu, sau đó tiện tay cầm lên một quyển Liêu Trai Chí Dị, lật xem vài cái, thấy bên trong không có dùng từ lạ, nhưng cũng coi như là tác phẩm hấp dẫn, sau đó cười cười, để lại trên giá, lại đến khắp mọi chỗ tuỳ tiện lật giở vài cái khác.
Trong phòng đọc sách một bên bày mấy cái bàn lớn, bàn xếp thành hình vuông, bên cạnh có ghế ngồi, Thuỷ Linh Ương bước đến, thấy có mấy thư sinh bộ dáng ngay ngắn ngồi ở trước bàn cẩn thận học, vì vậy cười cười, nói với Lâm Tĩnh Dao "Còn bày biện cả bàn cho người đọc, cũng thật chu đáo, ngươi không sợ những người này xem xong không trả tiền sao."
"Một quyển sách hay rất đáng trân quý, sau khi bọn họ xem xong sẽ hiểu đạo lý này, huống chi, dân chúng thật là khổ cực, không có thừa bạc mà mua sắm, như vậy có thể đọc sách miễn phí cũng rất tốt." Lâm Tĩnh Dao nói, lấy xuống một quyển binh pháp Tôn Tử và một quyển Ba mươi sáu kế, cười cười nói "Làm khó ta năm đó xem qua hai quyển sách này sau đó còn có thể nhớ kỹ, hoàng thượng có thể xem một chút, có lẽ rất có ích cho ngài."
Thuỷ Linh Ương nhìn cô gái trước mặt một lúc, thiện lương và đại nghĩa của nàng không phải ai cũng hiểu được, nhưng trong lòng hắn đã khắc sâu rồi.
Dung phi là một người coi sách như mạng, cầm lên một quyển Hồng Lâu Mộng là không thể rời mắt được, một mình an tĩnh ngồi ở trong góc cẩn thận đọc, mà Mộ Dung Tuyết lại bị Andersen thần thoại hấp dẫn, đại khái là chuyện xưa trong đó đã đả động đến nàng.
Thật ra thì Lâm Tĩnh Dao làm gì có trí nhớ tốt như vậy, tất cả chuyện xưa cũng chỉ nhớ đại khái thôi, phần còn lại phát huy trí tưởng tượng của mình mà chắp vá thêm, phần lớn cổ nhân đều lạc hậu, trí tưởng tượng rất hạn hẹp, mình tuỳ tiện thêm thắt một chút cũng coi là vượt mức rồi, cũng không sợ không có hiệu quả hấp dẫn độc giả.
Thuỷ Linh Ương đi lướt qua mấy giá sách, ôm trong ngực mấy quyển sách mà mình thấy hứng thú, tiếp theo cũng tìm một góc, Lâm Tĩnh Dao khom người đi theo sau hắn, đụng phải lưng Thuỷ Linh Ương, gãi gãi đầu nói "Hoàng thượng, hay là vi thần đề cử vài quyển sách cho ngài đi, ngài tìm kiếm không có mục đích như vậy, thấy thích cũng không hẳn là hợp với ngài."
Thuỷ Linh Ương xoay người lại, đem một chồng sách nhét vào ngực Lâm Tĩnh Dao, sau đó không thấy nàng đề nghị, tiếp tục hăng hái đi dạo xung quanh.
Chỗ này Lâm Tĩnh Dao dựa theo thư viện ở hiện đại mà dựng lên, có thể nói là nơi tuyệt đối an tĩnh, giờ phút này, hai người một trước một sau, an tĩnh thong thả bước đi, dường như là cách xa với thế giới bên ngoài.
Lâm Tĩnh Dao chẳng qua là vô tâm, tầm mắt rơi vào bóng lưng tuyệt mỹ của Thuỷ Linh Ương, sau đó là mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn, hơi lộ ra chút da thịt trắng như tuyết, nghĩ thầm tại sao trời cao có thể sủng ái một người tới mức như vậy, cho hắn quyền lợi tối thượng, lại cho hắn một bộ mặt hại ước hại dân, thậm chí ngay cả một bóng lưng cũng có thể tuyệt diễm như thế.
Áo bào màu đỏ hơi rung động, nam nhân trước mặt dường như cảm nhận được ánh mắt sau lưng, đột nhiên xoay người lại, sau đó đối măt với ánh mắt đang tránh né của Lâm Tĩnh Dao, ung dung bước đến gần nàng, giọt lệ chí đỏ thắm bên khoé mắt có chút yêu mị. Hắn một tay chống vào giá sách, một tay ôm lấy bả vai Lâm Tĩnh Dao, cúi người nhỏ giọng nói "Ái khanh, vừa rồi ngươi nhìn lén trẫm sao?"
Lâm Tĩnh Dao đột nhiên hiểu ra nam nhân mỹ lệ thường rất muốn bị đánh.
"Có lúc trẫm cũng rất khổ não, bình thường quá mức tuấn mỹ cũng là sai sao." Thuỷ Linh Ương vừa nói, nheo mắt lại, nhếch miệng, cười cực kỳ giống một con hồ ly.
Lâm Tĩnh Dao rốt cuộc hiểu rõ, nam nhân mỹ lệ ngoại trừ muốn bị đánh còn rất đê tiện.
Thuỷ Linh Ương rốt cục vẫn phải buông tay ra, Lâm Tĩnh Dao cho rằng nam nhân này coi như cũng thức thời, sau lưng đột nhiên đau xót, hẳn là bị hắn ép vào giá sách, cũng may đây là giá sách gỗ mình tốn tiền chế tạo, lúc này mới không phát ra tiếng động khả nghi.
"Làm, làm, làm gì?" Lâm Tĩnh Dao nhìn khuôn mặt yêu mị gần trong gang tấc, có chút sợ, đầu lưỡi cũng có chút líu lại.
Thuỷ Linh Ương nheo đôi mắt hẹp dài, mỉm cười nói "Ái khanh, gần đây trẫm vẫn muốn làm thử một chuyện, ngươi đoán xem là chuyện gì?"
"Không, không, không có hứng thú."
"Vậy không được, vì chuyện này có liên quan tới ngươi." Thuỷ Linh Ương cố ra vẻ buồn rầu nói, cúi đầu hôn lên môi Lâm Tĩnh Dao.
Bờ môi rất mềm mại, mang theo mùi hương nhàn nhạt, vô cùng hấp dẫn.
Trong nháy mắt đầu Lâm Tĩnh Dao trống rỗng, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương đã quấn lấy đầu lưỡi vụng về của mình, sau đó hôn càng mãnh liệt.
Nàng chìm trong trầm luân, nhìn khuôn mặt yêu mị trước mắt, giọt lệ chí điên đảo chúng sinh, thân thể cũng quên phản kháng.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Thuỷ Linh Ương xoa gò má Lâm Tĩnh Dao, một tay khác lấy sách mà nàng ôm trong ngực ra, sau đó tiện tay để ở một bên, bỏ đi đống chướng ngại vật kia, hắn càng hôn tuỳ ý hơn, đưa tay vòng qua eo của nàng, khiến cho nàng dính sát lên người mình, sau đó cách lớp quần áo mà cảm thụ nhịp tim và nhiệt độ của nhau.
Đột nhiên, nụ hôn của Thuỷ Linh Ương dời xuống dưới, dao động trên cổ nàng, trong ngực không còn là nhất quốc chi tương tự cho là đúng đó nữa, mà là một nữ nhân ngoan ngoãn ôn thuận tuân theo, mặc cho hắn liếm láp, hôn, sau đó---- -------ăn vào trong bụng? (*nhất quốc chi tương: tể tướng một nước.)
Cửa ra vào có mấy vị tiểu thư và thư sinh, sau lại có mấy vị lão hủ và thư đồng, cuối cùng, mọi người nhất tề nhìn về một màn kinh hãi thế tục bên này, há to miệng sợ đến mức không nói nên lời.
"Thói đời bạc bẽo a."
"Sao lại như vậy chứ!"
"Ôi, công tử anh tuấn nha."
"Mau nhìn xem, chính là đoạn tụ nha!"
Lâm Tĩnh Dao từ trong trạng thái đi vào cõi thần tiên phục hồi tinh thần lại, đưa tay đẩy Thuỷ Linh Ương mấy cái, lại thấy hắn làm bộ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục hôn mình.
Thanh danh một đời bị huỷ trong chốc lát nha!
"Buông vi thần ra!" Lâm Tĩnh Dao tức giận đẩy hắn ra, lại thấy nam nhân yêu nghiệt kia liếm liếm đôi môi đỏ tươi, hài lòng vui vẻ nói "Ái khanh, lần sau ở trên giường sẽ làm được việc cuối cùng."
Sau lưng chợt lạnh, Lâm Tĩnh Dao vội vàng xoay người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Dung, nhỏ giọng nói "Nương nương, thật ra vi thần còn có một trà lâu, mỗi ngày đều có diễn kịch, chúng ta đi xem một chút không?"
Lý Dung ừ một tiếng, đứng lên đi theo, lại phát hiện Mộ Dung Tuyết đang lau nước mắt, vì vậy tiến đến hỏi "Muội muội sao đang yên lành lại rơi lệ vậy?"
Mộ Dung Tuyết chỉ vào tiêu đề Nàng tiên cá, nói "Hoàng tử này thật đáng khinh thường, rõ ràng người cứu hắn là công chúa thuỷ cung, lại hết lần này tới lần khác nhận nhầm người, cùng ác nữ như vậy thành hôn, làm hại công chúa vô duyên cơ hoá thành bọt biển, mất mạng."
Không nghĩ tới nàng cũng là một người đa sầu đa cảm.
Lâm Tĩnh Dao cười cười, dẫn mọi người ra khỏi nhà sách, sau đó đi về trà lâu.
Dọc đường đi người bàn hàng rong phô trương rao hàng, có người biết Lâm Tĩnh Dao liền cao giọng hô "Lâm đại nhân, nếm thử chút bánh bao vừa mới ra lò đi, hôm nay nhân bánh rất nhiều."
"Đại nhân, lấy một cái bánh nướng đi, hôm nay rất giòn."
"Lâm tướng gia, quả sung vừa hái xuống đây, nếm thử một chút đi?"
Lâm Tĩnh Dao vừa đi vừa nhận đủ loại ngũ cốc hoa màu trái cây rau dưa mà mọi người đưa tới, đối với người giàu có như nàng mấy thứ này mặc dù không giá trị gì nhưng cũng rất vui vẻ nhận lấy, đây là một phần yêu mến và kính ý, mặc dù phần vinh dự này là hưởng xái từ Lâm Tĩnh Dao trước nhưng nàng cũng sẽ cố gắng duy trì.
Thuỷ Linh Ương vẫn cười nhạt nhìn nàng, cùng nữ nhân này đã lâu, lại càng phát hiện nàng đặc biệt có sức quyến rũ, nhìn như thô tâm kỳ thực là tỉ mỉ, nhìn như vô tâm kỳ thực khắp nơi đều có lòng.
Một kỳ nữ như vậy, nếu mình có thể độc chiếm thì thật là tốt.
Thuỷ Linh Ương không biết mình bị cuốn hút từ lúc nào, bất quá cảm giác như vậy thật ra cũng không tệ, chưa từng có người nào có thể khiến hắn để tâm như vậy.
"Chỉ lo ham món lợi nhỏ, không cảm thấy mệt sao?" Thuỷ Linh Ương đến bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, nhận lấy đồ trong ngực nàng, sủng nịnh hỏi.
Lâm Tĩnh Dao cũng không để ý tới việc hắn đột nhiên dịu dàng, liếc hắn một cái nói "Ta chỉ muốn khiến bản thân thoạt nhìn thân thiết hiền hoà hơn một chút mà thôi, cũng không có ý ham muốn mấy món lợi nhỏ này, bất quá thật là khó được thiên tử tôn quý khuân đồ giúp vi thần, chính là thụ sủng nhược kinh."
"Ngươi hiểu là tốt rồi." Thuỷ Linh Ương có vẻ tâm tình rất tốt, ôm đống đồ ngổn ngang đi về Lâm phủ.
Sau lưng, Mộ Dung Tuyết cười lạnh một tiếng, nói với Lý Dung "Tỷ tỷ thấy chưa, ta đã nói Lâm Tĩnh Dao này rất có thủ đoạn, không riêng gì vương gia nguyện ý nghe nàng sai bảo, ngay cả hoàng thượng cũng cam nguyện chịu khổ giúp hắn."
Ai ngờ, Lý Dung cũng lộ vẻ mỉm cười nhìn bóng dáng Lâm Tĩnh Dao, nhàn nhạt nói "Có gì kỳ quái đâu, Lâm đại nhân một lòng vì chúa, cẩn trọng, hoàng thượng tuy là thiên tử tôn quý, nhưng thỉnh thoảng san sẻ gánh nặng với thần tử một chút cũng ra dáng một minh quân."
Mộ Dung Tuyết hồ nghi nhìn Lý Dung một cái, che miệng cười khẽ một tiếng, hỏi "Sao, nhìn tỷ tỷ một lòng thiên vị Lâm đại nhân, chẳng lẽ là coi trọng tiểu bạch kiểm đó rồi sao?"
Dung phi mặt liền biến sắc, còn chưa nói tiếp lại nghe Mộ Dung Tuyết nói "Đáng tiếc, đáng tiếc, chỉ sợ một mảnh nhu tình của tỷ tỷ đã trao nhầm người rồi." Nói xong, cong môi cười lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...