Ai Gia, Có Hỉ

Có người nói nam nhân họa thủy, Ninh Hằng tuyệt đối là
họa thủy bên trong họa thủy. Rõ ràng là một tên đầu gỗ, nhưng lại có bản lĩnh
làm tâm tư ta lúc lên lúc xuống.

Ta quả thực là Thái hậu uất ức nhất trong lịch sử, ta
không dám nói với Hoàng đế đem người của hắn đi, cũng không nỡ đuổi Ninh Hằng
đi, lúc này chỉ còn lại một biện pháp vô dụng nhất uất ức nhất ——

Một chữ thôi, trốn.

Nếu ở Phúc Cung chỗ nào cũng phải chạm mặt với Ninh
Hằng, ta đây phải xuất cung thôi. Hôm sau, sau thời gian lâm triều Hoàng đế tới
thỉnh an, ta cố tình thoa mấy tầng phấn, làm cả khuôn mặt trắng bệch, âu sầu ủ
rũ, giống bộ dáng hôm phát hiện mình đẻ non.

Ta nhẹ nâng tay, dùng thanh âm nhẹ không thể nhẹ hơn
nữa: "Bệ hạ hôm nay đến sớm hơn hôm qua."

Hoàng đế cười mỉm nhìn ta, sau đó cho hết cung nữ xung
quanh lui đi. Lúc sau chỉ còn lại Hoàng đế với ta, ta lại thấy lo lo, chẳng
biết hắn rốt cuộc là muốn làm gì.

Ta đang lo lắng, thì Hoàng đế đi đến cạnh ta ngồi
xuống, rót một chén trà Bích Loa xuân uống một ngụm, lại cười nhẹ nói:
"Quán Quán vẫn tình hữu độc chung (ưa thích không
rời) với Bích Loa Xuân như trước."

Ta cũng nâng chén trà, uống một ngụm, vừa định nói một
câu ca ngợi Bích Loa Xuân, Hoàng đế lại không nhanh không chậm nói một câu:
"Cũng giống như Quán Quán đối với Thẩm khanh."

Ta bị sặc trà chảy cả nước mắt, Hoàng đế này mỗi lần
nói chuyện với ta là lại phun ra mất câu làm người khác giật mình, cho tới khi
kinh hoàng hoảng sợ thì mới bỏ qua. Hoàng đế đưa tới một chiếc khăn, ta nhận
lấy lau lau khoé miệng, giả bộ không có việc gì nói: "Thừa Văn nói lời này
là có ý gì?"

Hoàng đế chậm rãi uống thêm một ngụm trà, rồi nói:
"Quán Quán, chỗ này chỉ có hai người chúng ta, nàng không cần khẩn trương
như thế. Nàng ngưỡng mộ Thẩm khanh cũng không phải là chuyện một sớm một chiều,
nàng cho rằng nàng che giấu khá tốt, nhưng mà trong cung chỉ cần là người có
hiểu biết một chút thì đều nhìn ra nàng có tình có ý với Thẩm khanh."

Lòng của ta rơi lộp bộp, "Rồi sao?"

Hoàng đế buông chén trà, nhìn ta thật sâu, "Cho
nên oa nhi trong bụng nàng là giả."

Việc này chuyển biến thật là nhanh, ta còn chưa kịp

phản ứng lại, Hoàng đế thở ra một hơi, lại nói: "Ta thấy Quán Quán nàng
ngưỡng mộ vất vả, nên mới cùng Thái y diễn trò, thay nàng thử Thâm khanh một
lần."

Ta biết oa nhi trong bụng ta là giả, ta cũng biết đây
trò Hoàng đế làm ra, nhưng ta thật sự không ngờ Hoàng đế lại nói ra quanh minh
chính đại như vậy. Ta há hốc mồm, khiếp sợ nói: "Ý của Thừa Văn
là..."

Hoàng đế xúc động nói: "Không ngờ lần này thử
cũng thử ra Ninh khanh. Thái hậu có thai, tất nhiên là tổn hại thanh danh Hoàng
gia cùng danh dự Quán Quán, dám đứng ra nhận lỗi khẳng định là có tình với Quán
Quán." Dừng lại, hắn lại nói: "Quán Quán nàng cũng biết, ta với Ninh
khanh tình nghĩa cũng hơn Thẩm khanh..."

Ta gật đầu, ta có thể cái gì cũng không biết chỉ có
cái này là không thể không biết, Hoàng đế cùng Ninh Hằng đã chung giường chung
gối, kể cả tình nghĩa của ta với Hoàng đế cũng chẳng bằng, nói gì đến quan hệ
quân thần với Thẩm Khinh Ngôn.

"... Cho nên ta có khuynh hướng thiên về Ninh
khanh, để Ninh khanh có nhiều cơ hội ở chung với nàng hơn. Về phần Thẩm
khanh..." Hoàng đế thở dài, "Trước đó vài ngày, Hồng Thái úy dâng tấu
chương, muốn ta chỉ hôn cho nữ nhi ông ta với Thẩm khanh. Tấu chương này ta vẫn
để đó, muốn xem ý tứ của Quán Quán đã."

"Cái gì?" Cả người ta run lên, ngay cả giả
bộ yếu ớt cũng quên luôn, thanh âm cất cao.

Hoàng đế lại nói: "Tấu chương này Thẩm khanh cũng
đã biết, ta cũng đã hỏi qua Thẩm khanh, Thẩm khanh hắn..." Hoàng đế ngừng
lại, ta run càng mạnh hơn, "Hắn nói cái gì?"

"Thẩm khanh chỉ nói tuân theo ý chỉ của ta."
Hoàng đế uống một ngụm trà cho thanh cổ họng, "Quán Quán, việc này không
vội, nàng có thể từ từ suy nghĩ. Nếu nàng chấp thuận , ta liền ra ý chỉ cho hôn
sự này. Nhưng nếu nàng không muốn, Thẩm khanh cả đời này cũng không thể lấy vợ.
À, cho dù Quán Quán nàng giữa chừng đổi ý, chỉ cần Thẩm khanh còn chưa cùng nữ
nhi của Hồng Thái uý động phòng, trẫm cũng có thể thu hồi ý chỉ."

Hoàng đế híp mắt, dùng ngữ khí thâm sâu khó lường hỏi:
"Ta làm Hoàng đế đã nhiều năm, nhưng đã khám phá ra không ít sự việc. Có
đôi khi, con người có sai lầm là điều khó tránh khỏi. Quán Quán là Thái hậu, ta
là Hoàng đế, chỉ cần sai lầm không quá mức, ta đều có thể thay nàng xoay chuyển
lại. Nàng cũng biết ta là người hay bao che khuyết điểm, như việc Hoàng tỷ nói
muốn dưỡng nam hầu, ta cũng áp chế phản đối của văn võ bá quan. Lần này hôn lễ
của Thẩm Tướng, mọi thứ ta đều nghe lời nàng. Chỉ cần nàng nguyện ý, ta liền
cắt chức Thẩm khanh để hắn cả đời đều không xuất hiện trước mặt nàng."
Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, "Quán Quán, Bích Loa Xuân so với Quân Sơn

Ngân Châm thấy sao?"

Hoàng đế thay đổi chủ đề có vẻ quá nhanh, trong đầu ta
suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Cả hai đều ngon."

Hoàng đế gật đầu, "Ta cũng cho là vậy. Quân Sơn
Ngân Châm cũng được, Tây Hồ Long Tỉnh cũng thế, Quán Quán nàng uống Bích Loa
Xuân nhiều năm như vậy, cũng nên thay đổi khẩu vị đi thôi."

Ta buông mắt xuống, thản nhiên đáp: "Đã thành
thói quen lâu năm không thể nói đổi là đổi ngay được."

"Đúng thật, từ từ rồi đổi cũng được."

Nhất thời, trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang,
cũng không phải vì việc chỉ hôn cho Thẩm Khinh Ngôn, mà là lời nói của Hoàng
đế. Mấy câu Hoàng đế nói ra, hình như hắn đã biết việc gì đó.

Nhi tử Hoàng đế này của ta thật là cao minh, ánh mắt
cũng rất lợi hại, ta trước mặt hắn, cứ như bất cứ tâm sự nào cũng giấu không
được, từng cảm xúc đều hiện ra trước mắt hắn.

"Một thời gian nữa, Vương quân nước láng giềng
muốn tới thăm hỏi Đại Vinh, Quán Quán không lâu trước bị rơi xuống nước, giờ
vẫn chưa khỏi hẳn, thời gian tới trong cung rất rầm rộ náo nhiệt, sẽ ảnh hưởng
tới thời gian dưỡng bệnh của nàng." Hoàng đế sờ cằm, trầm ngâm một lát,
nói: "Núi Trọng Quanh cảnh sắc mê người, u nhã tĩnh mịch, lại có chùa miếu
của Hoàng gia, là thánh địa để dưỡng bệnh. Chi bằng Quán Quán tới núi Trong
Quang dưỡng bệnh, đợi mọi việc trong cung xong xuôi rồi quay về."

Hoàng đế nói mấy lời này trúng ý ta, nếu như thế, ta
cũng chẳng cần tốn công tốn sức tìm cớ xuất cung nữa. Nhưng mà...

Ta nói: "Đã là dưỡng bệnh, ít nhất cũng phải nửa
tháng. Nếu Trí Viễn đi cùng ta..."

Hoàng đế cười mỉm nói: "Ninh khanh không thể đi
cùng Quán Quán được, Ninh khanh còn phải đi nghênh đón Vương quân nước láng
giềng, hai ngày sau khởi hành. Nhưng nếu Quán Quán luyến tiếc Ninh khanh, ta sẽ
phái người khác đi đón cũng được."

Trong lòng ta vui mừng, liền nói: "Không cần, tất
nhiên phải lấy quốc sự làm trọng."

"Cứ như vậy đi, hai ngày sau Quán Quán cũng khởi
hành tới núi Trọng Quang, nhân tiện để Ninh khanh tiễn nàng một đoạn đường.

Quán Quán nàng ở núi Trọng Quang dưỡng bệnh, cũng tỉ mỉ cân nhắc việc chỉ hôn
của Thẩm khanh, sau khi về cung cho ta biết quyết định của nàng." Hoàng đế
gật đầu, "Cứ thoải mái mà ra quyết định. Thái hậu đi nghỉ đi, trẫm đi phê
duyệt tấu chương."

Dứt lời, Hoàng đế cười mỉm rời đi.

Ta lúc này mới sờ sờ sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, ướt đẫm cả xiêm y. Hoàng đế hôm nay đến đây nói mấy lời này, rốt cuộc là
có ý gì. Hoàng đế này đúng là càng lớn tâm tư càng sâu xa khó dò, so với trước
đây đáng yêu, đôi mắt đen trong suốt long lanh, còn bây giờ nhìn vào mắt của
Hoàng đế, thâm sâu không lường được, dù người khác có nghĩ đến nát óc cũng
không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, dù sao chỉ so đôi mắt, ta cũng đã
thua hoàn toàn rồi.

Mà Hồng thái úy này đúng là làm người ta cực kỳ oán
hận, Thẩm Khinh Ngôn đã nói tạm thời không lấy vợ, Hồng thái uý này không biết
ăn gan hùm mật cáo gì, lại dám tới xin Hoàng đế chỉ hôn. Nữ nhi của hắn dù có
là tiên nữ hạ phàm cũng không xứng với giấc mộng trong lòng ta. Nhưng mà Thẩm
Khinh Ngôn không cự tuyệt với Hoàng đế, thật ra cũng trong dự đoán của ta,
nhưng Hoàng đế để ta quyết định lại nằm ngoài dự đoán.

Ta xoa xoa thái dương, trong lòng cực kỳ mệt mỏi. Hiện
giờ nam nhân làm phiền lòng ta thật không ít, Ninh Hằng, Thẩm Khinh Ngôn, lại
còn cả Hoàng đế, ta đi núi Trọng Quang một chuyến, không biết có sinh ra chứng
bệnh khác nữa không đây.

Dù sao cũng may đêm nay Ninh Hằng không tới Phúc Cung,
chắc là đang bắt đầu chuẩn bị đi nghênh đón quân vương nước láng giềng. Kỳ thật
ngẫm kỹ lại tới núi Trọng Quang cũng không phải là ý tồi, nói không chừng sau
khi đi núi Trọng Quang trở về, tình cảm không nỡ buông tay của ta đối với Ninh
Hằng có thể sẽ biến mất..

Buổi tối trước khi đi núi Trọng Quang, Hoàng đế tổ
chức một bữa tiệc nhỏ ở Phúc Cung. Trong tiệc cũng chỉ có ba người, ta, Hoàng
đế, còn có Ninh Hằng. Cũng chẳng biết có phải vì có Hoàng đế ở đây không, mà
Ninh Hằng lại biến trở về đại tướng quân không nói cười tuỳ tiện như lúc trên
triều, một mực yên lặng dùng bữa. Ta trong người có phiền não, cũng chẳng nói nhiều,
chỉ thỉnh thoảng đáp vài câu, ngược lại Hoàng đế cừ từ tốn chậm rãi nói.

Thực ra Hoàng đế chắc cũng thấy khó chịu, hắn thích
Ninh Hằng, Ninh Hằng lại thích mẫu hậu trên danh nghĩa của hắn, quan hệ mọi
người thật là lộn xộn.

Từ điểm này, ta lại muốn tạo cơ hội cho Hoàng đế với
Ninh Hằng, ta nhìn một vòng các món ăn trên bàn, nói: "Món ngó sen dấm
đường này mùi vị không tệ, bệ hạ với Trí Viễn ăn thử đi."

Món ngó sen dấm đường này gần chỗ ta nhất, Ninh Hằng
muốn ăn thử thì phải đứng dậy gắp, nếu Hoàng đế biết tranh thủ cơ hội, chắc
chắn sẽ gắp cho Ninh Hằng. Nhưng mà Hoàng đế đúng là không hiểu phong tình gì
hết, hắn tự gắp cho mình ăn, sau khi ăn thử xong, thì cười mỉm nói: "Đúng
là không tồi."

Ninh Hằng nâng mắt nhìn nhìn món ngó sen dấm đường
này, rồi lại cúi đầu.


Đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, "Ơ, món
ăn này cách Trí Viễn hơi xa, bệ hạ..." Ta nói ra lời này đã quá rõ ràng
rồi, nếu Hoàng đế nghe xong vẫn không hiểu, ta đây thật sự là hết cách.

Hoàng đế chung quy cũng không phải là Ninh Hằng đầu
gỗ, hắn nghe hiểu ra ý tứ của ta, nhìn ta thật sâu sau đó, cầm đũa gắp một
miếng ngó sen dấm đường đưa tới bát Ninh Hằng, Ninh Hằng nói: "Tạ ơn bệ
hạ."

Ta có phần vui mừng, lúc này chỉ trong phút chốc Ninh
Hằng nâng mắt nhìn ta, ta sững sờ, ánh mắt kia của hắn chứa rất nhiều thâm ý.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Hoàng đế với Ninh Hằng cùng
rời đi. Ta vẫn đang nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Ninh Hằng, suy nghĩ hồi lâu,
cũng chẳng nghĩ ra được duyên cớ. Nhạn Nhi bên cạnh giúp ta cởi áo, hình như
thấy ta không yên lòng, nên hỏi: "Thái hậu đang suy nghĩ gì vậy?"

Nhạn Nhi không thể so với Như Ca Như Họa Như Vũ Như
Thi các nàng, Nhạn Nhi là người của ta, mà bốn người các nàng là người của
Hoàng đế, nên ta nói chuyện với Nhạn Nhi cũng không cần chú ý nhiều, ta nói:
"Hôm nay lúc tiệc tối, ngươi có nhìn thấy ánh mắt của Ninh Hằng nhìn ta
không?"

Nhạn Nhi dừng động tác, một lát sau, nàng mới nói:
"Thái hậu nói tới ánh mắt của tướng quân đầu gỗ sau khi tạ ơn bệ hạ
sao?"

Ta gật đầu.

Nàng cười nói: "Đầu gỗ tướng quân chắc chắn là
ghen rồi, Thái hậu người đẩy tướng quân đầu gỗ vào tay Hoàng thượng, đầu gỗ
tướng quân không ghen sao được?" Nhạn Nhi che miệng cười cười, ta trừng
mắt nhìn nàng, nàng mới tiếp tục giúp ta cởi áo.

Sau đó, Nhạn Nhi hỏi ta: "Thái hậu tối nay muốn
nghe cái gì?"

"Sáo đi, bảo Như Thi thổi một khúc nhạc vui vui
một chút."

Nhạn Nhi đáp một tiếng "Dạ", rồi lui ra
ngoài. Đợi ta nằm lên giường xong, tiếng sáo của Như Thi ở bên ngoài cũng bắt
đầu vọng đến. Ta đột nhiên nhớ tới Ninh Hằng, cũng chẳng biết hắn học sáo đã
học tới đâu rồi.

Kỳ thật đêm hôm đó lúc Ninh Hằng nói vì ta mà học sáo,
ta lúc ấy thực sự cảm động muốn bổ nhào vào ngực Ninh Hằng cọ cọ. Nhưng mà, ta
cùng Ninh Hằng chung quy vẫn không phải là người có cùng lập trường.

Tình cảm không nên có này tốt nhất nên sớm quên đi.

Tiếng sáo của Như Thi nhẹ nhàng vọng tới tai ta, một
khúc nhạc ta chưa từng nghe thấy, êm dịu nhẹ nhàng như nước, cơn buồn ngủ tới,
ta mơ mơ màng màng cảm thấy, hình như trình độ thổi sáo của Như Thi suy giảm
rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận