Cậu chủ Thịnh rất giỏi chuẩn bị niềm vui bất ngờ trong im lặng, cuộc tụ họp và cả bữa sáng cũng thế – cậu chàng mải tranh luận trên wechat, tài nghệ nấu nướng đã chẳng bằng ai nay càng suy giảm, nhớ đầu quên đít. Cái chảo bắn tung tóe lốp bốp mãi không thôi, cậu đứng cách bếp quãng xa, cậy dáng mình cao tay mình dài mà cầm cái sạn khua khoắng.
Cửa kính khóa chặt, phòng bếp mù mịt khói lửa, cậu híp mắt chớp chớp mãi mới nhớ ra quên bật máy hút mùi. Tới khi bật máy hút mùi bớt bớt khói rồi thì cơm và trứng đã cháy khét.
Tóm lại… thành quả rất “bất ngờ”.
Giang Thiêm kìm nén sự lo lắng và tò mò, ngồi ngoài phòng khách đợi gần 20 phút. Ngay lúc hắn đặt điện thoại xuống chuẩn bị vào bếp xem thì người nào đó toàn thân đầy mùi khói lửa đã bưng đĩa bước ra.
Không phải biện pháp tu từ mà đúng là khói lửa thật, Giang Thiêm bị xộc lên mũi ho sặc sụa.
Hắn cầm chai nước khoáng vẫn còn thừa uống một hớp, tỉnh rụi nhìn vào đĩa, biểu cảm tức thì đờ đẫn.
Cái đống than đen thùi lùi này là gì vậy?
Tiến sĩ Giang suýt buột miệng, nhưng nhớ ra đầu bếp là Vọng Tử nhà hắn nên đành lặng lẽ nuốt lời cay nghiệt về, hắng giọng nói: “Em làm —-”
Thịnh Vọng đặt cái đĩa lên bàn uống nước, kiên cường giữ vững thể diện, giọng điệu là sự kết hợp của chột dạ và đau trứng: “Cơm rang xì dầu.”
Giang Thiêm: “…”
Thịnh Vọng muốn nói sao anh im lặng thế, nhưng không cần hỏi cậu cũng biết vì sao. Hai người thẫn nhờ nhìn đĩa cơm trong bầu không khí lặng ngắt, sau vài giây căng thẳng, cậu chủ nhỏ tự phì cười trước.
Tiến sĩ Giang tức thì thôi nín nhịn, thấy Thịnh Vọng cười lăn ra sô pha, hắn bình tĩnh chỉ vào đĩa cơm và nói: “Anh cứ tưởng em nhầm lẫn, đổ dầu máy vào rang cho anh ăn cơ.”
“Phắn, em chăm chú lắm luôn.” Cậu chủ nhỏ ngồi thẳng dậy bắt đầu chém gió: “Chẳng qua em cho hơi quá tay thôi, với cả xì dầu thím Tôn mua lần này màu đậm quá.”
“Nào, nói lại lần nữa xem.” Giang Thiêm cầm điện thoại mở ghi âm: “Lát nữa bật cho thím Tôn nghe.”
Thịnh Vọng tức giận nói: “Em nghi ngờ anh đang khiêu chiến với em.”
“Anh không khiêu chiến thì phải ăn cái này rồi.”
“Ăn một miếng thì chết ai? Anh nhìn nó ghê thế thôi, biết đâu bất ngờ?” Cậu chủ nhỏ tự xúc một thìa, vừa mới đút vào miệng đã lặng lẽ rút thìa ra, nét mặt muôn phần sầu khổ.
Giang Thiêm nhịn cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Thịnh Vọng: “Phì… khét chết mất.”
Đến đây người nào đó từ bỏ việc giãy giụa, ngoan ngoãn rút điện thoại gọi hai suất cháo.
Từ lúc nấu một bữa sáng cháy khét, cậu chủ nhỏ trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, trong lòng áy náy lắm. Dẫu sao cậu cũng hy vọng hai hôm nay Giang Thiêm được vui vẻ, thế là cậu quyết định không lằng nhằng nữa, trở thành một bé bạn trai nghe lời răm rắp.
Lúc trước Thịnh Minh Dương ở nhà, ít nhiều gì họ cũng bị hạn chế, với cả là người trưởng thành rồi, ngày lễ ngày tết phải thực hiện đủ phép tắc nên không có cơ hội ra ngoài một mình.
Nghĩ kĩ lại thì họ sống ở thành phố này bao năm qua nhưng chưa từng đi hẹn hò công khai với nhau, thời niên thiếu cuộc sống là một đường thẳng, quanh đi quẩn lại trong phạm vi trường trung học trực thuộc, tuy nói “không gì không làm được” nhưng chưa từng thực sự “bất chấp mọi thứ”.
Giờ tự dưng có nhiều thời gian bèn muốn bù đắp những điều tiếc nuối ấy.
Thịnh Vọng bảo hay chiều ra ngoài chơi đi? Anh có muốn đi đâu không?
Giang Thiêm cầm điện thoại lướt lướt và nói: “Buổi tối có lễ hội đèn lồng, đi xem không?”
Thịnh Vọng nhủ bụng anh à, anh đùa em chắc?
Ở đây, tết âm lịch và tết Nguyên Tiêu hàng năm đều tổ chức lễ hội đèn lồng, quả là hoạt động rầm rộ trong năm, nhưng đông người lắm, có mà chen bẹp ruột. Nhưng vài phút trước, cậu vừa mới thề phải làm một bé bạn trai nghe lời răm rắp, thế nên nín nhịn gật đầu không chút do dự.
Nhưng cậu không biết rằng, thực ra Giang Thiêm cũng chả hứng thú với lễ hội đèn lồng lắm, hắn tưởng cậu muốn đi chơi nên đã dựa trên tâm lý nuông chiều bất chấp khó khăn chọn một chỗ.
Cuộc đi chơi tối nay hẹn trước sẽ bung bét lắm đây, hai người chẳng chờ mong chi và đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị giẫm sưng chân. Nhưng tới khi họ thực sự đứng ở đó, giữa dòng người đông đúc hợp tình hợp lý công khai nắm tay nhau và nói cười như vô số cặp tình nhân bình thường, chậm rãi bước về phía trước, thì bỗng thấy không có lựa chọn nào thích hợp hơn.
Lúc đi ngang một khu đất trống hiếm hoi, Thịnh Vọng kéo người bên cạnh và nói: “Anh, nhìn em này.”
Giang Thiêm quay đầu lại, cậu bèn giơ điện thoại seo phì dưới ánh đèn lồng.
Xung quanh là dòng người hối hả rộn ràng, đằng sau là ánh đèn chập chờn sáng tối, mười dặm ven sông, từ xưa đến nay, dài lâu bền chắc.
Cậu muốn rửa bức ảnh chụp chung này ra, dán vào trong quyển album nọ. Đời thường bốn mùa chuyển giao, họ hãy còn bên nhau.
Trong ngày nghỉ, cảnh tượng náo nhiệt luôn được kéo dài, tưởng chừng như thành phố không ngủ. Lúc hai người về đến nhà đã hơn 11 giờ.
Thịnh Vọng tháo khăn quàng cổ treo lên móc áo ngoài huyền quan, lạch cạch bật hết điều hòa lên.
“Vui không anh?” Cậu hỏi.
Giang Thiêm chỉ biết giày của mình đã bị đạp 7749 phát thôi: “Em thấy sao?”
Thịnh Vọng phá lên cười nhạo, ủn anh cậu đi tới cầu thang: “Đừng xót đôi giày nữa, đi tắm đi tiến sĩ Giang ơi. Em ăn no quá phải đi dạo trong phòng khách một lúc cho tiêu cơm mới được.”
Giang Thiêm nhìn đôi mắt cậu sáng ngời, tự dưng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng đi lên tầng. Đương nhiên hắn biết vì sao Thịnh Vọng bận rộn cả ngày nay, nhưng thực sự đã rất lâu rồi hắn không đón sinh nhật, nên nhìn thời gian dần đến 0 giờ mà thần kinh hắn bắt đầu căng thẳng, tưởng như cơn hãi hùng thuở nào hẵng còn đeo đẳng suốt nhiều năm.
Chẳng biết nghĩ gì mà hắn đờ người trong nhà tắm hồi lâu, lau khô nửa đầu và tựa bên bệ rửa mặt chốc lát. Mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa dưới tầng, hắn mới giật mình tỉnh táo, vứt khăn mặt vào máy giặt và cầm điện thoại đi xuống nhà.
Hắn tưởng mình sẽ khó chịu như xưa, nhưng khi ngồi xuống ghế sô pha và chứng kiến hộp bánh ngọt trong suốt theo phong cách quen thuộc, hắn mới bất tri bất giác nhận ra rằng – không phải mình căm ghét, mà là nhớ nhung.
Hắn nhớ lắm người trước mặt nói với hắn câu “Sinh nhật vui vẻ”, ngoài Thịnh Vọng ra thì không ai thay thế được. Như một thằng nhóc ấu trĩ mất đi thứ mình yêu, nhất quyết phải trả lại cho nó thứ ấy vẹn nguyên không sứt mẻ thì nó mới chịu hòa giải với bản thân mình.
“Em vẫn đặt ở tiệm bánh ngọt cũ, lần này bánh Fondant không bị nứt đâu, em kiểm tra rồi.” Thịnh Vọng nói.
Bánh ngọt lần này có màu giống hệt cái bánh vài năm trước, nhưng không đặt nhiều hình chibi chen chúc, bên trên chỉ có cậu và Giang Thiêm, thêm 2 con mèo. Một con nằm sấp ngủ yên, đó là “Đoàn trưởng” trước đây, một con đang mải chơi đùa, đó là người kế nhiệm của “Đoàn trưởng”.
Thịnh Vọng nói: “Dạo xưa hễ làm gì cũng thích tụ tập đông người, giờ thì thôi rồi.”
Thời nhỏ tuổi thích dùng câu từ trịnh trọng, ngay cả hứa hẹn cũng bất tri bất giác dính đến nhiều người nữa. Về sau cậu mới hiểu, cậu không thể hứa hẹn thay người khác điều gì, khi nào đến khi nào đi và kề cạnh bao lâu, cậu chỉ có thể và chỉ nên nói “Em”.
Sau này em sẽ đón sinh nhật với anh, em sẽ luôn ở bên anh, em yêu anh.
Kim đồng hồ chậm rãi nhích đến 0 giờ, cảnh tượng giống hệt thuở xưa. Vẫn ghế sô pha, vẫn hai con người. Thịnh Vọng ghé sát hôn lên môi Giang Thiêm: “Anh ơi, 19 tuổi, em yêu anh.”
Cậu hôn tiếp và nói: “20 tuổi, em vẫn yêu anh.”
“Và anh 21 tuổi.”
…
Mỗi một tuổi là cậu hôn một cái, từ 19 đếm tới 24, từ bờ môi xuống đến đường cằm và tới hầu kết, cuối cùng đặt nụ hôn lên lồng ngực, cậu nói: “Giang Thiêm, sinh nhật vui vẻ.”
Giang Thiêm đỡ trán, lông mày khẽ nhăn, chẳng biết đang xoa dịu nỗi lòng đau đớn hay là đè nén tình cảm cuộn trào.
Hắn vuốt ve gương mặt Thịnh Vọng, lại gần hôn lên môi, từ dịu dàng quyến luyến đến mạnh bạo, cuối cùng đè riết người ta hôn đến mức thở dồn thở dập.
…
Suýt tí nữa họ làm một nháy trên sô pha, cuối cùng vào nhà tắm phòng Thịnh Vọng bằng chút lí trí còn sót lại.
Hơi nước ẩm ướt bám trên cửa kính, Thịnh Vọng nắm mép cửa, bỗng nhớ lại cái hồi xưa ơi là xưa Giang Thiêm từng nói ở đây cách âm không tốt như cậu vẫn tưởng.
Chẳng biết cậu nghĩ tới điều gì mà chốc lát sau, Giang Thiêm nhìn thấy sắc đỏ lan từ bả vai cậu ra khắp nơi.
Bầu không khí đêm nay nồng nàn quá, cả hai người đắm say cuồng dại.
Quần áo Thịnh Vọng vừa thay không lâu đã bị Giang Thiêm vén lên. Cậu ngồi quỳ đấy, cắn vạt áo ngẩng đầu khó dằn tiếng thở dốc, rồi khi dập xuống, tầm nhìn tan rã hết cả, nhưng hẵng sáng ngời dưới ánh đèn chiếu rọi.
*
Tính ra thì họ ngủ không lâu lắm, Thịnh Vọng cứ tưởng họ sẽ đến muộn cuộc họp mặt hiếm hoi cơ, không ngờ mới hơn 7 giờ cậu đã tỉnh.
Buổi họp mặt hẹn vào 10 giờ trưa, lúc họ chuẩn bị xong xuôi và đến trường trung học trực thuộc thì chưa tới 9 rưỡi.
Nhiệt độ mùa đông ở thành phố này không thấp lắm, nếu gặp ngày trời nắng thì còn có cảm giác xuân về nữa cơ, nhưng không khí xộc vào khoang mũi vẫn thấm lạnh như thường.
Sân trường cấp 3 khác Đại học một trời một vực, hễ chưa khai giảng thì chẳng thấy bóng người nào, đó là nét yên tĩnh mênh mông, nhưng không hề buồn tẻ, mà giống như khu rừng rậm bị tuyết trắng phủ kín, ẩn chứa sức sống dồi dào chờ ngày bung nở.
Nhằm phối hợp với bầu không khí chỉ thuộc về trường cấp 3, hôm nay Thịnh Vọng không khoác áo bành tô mà chọn riêng một chiếc áo khoác thể thao, đẹp trai ngời ngời, khiến vài cô gái lác đác đi ngang qua ré lên khe khẽ.
Lớp 11 và lớp 12 trường trung học trực thuộc đi học lại vào mùng 5, một phần rất nhỏ học sinh nội trú đã về trường trước thời hạn. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, rốt cuộc Thịnh Vọng cũng nghe thấy tiếng người và tiếng bóng rổ bình bịch, tăng thêm màu sắc sáng sủa cho một ngày mùa đông.
Mấy cậu nam sinh khá tò mò với người lạ đi ngang qua, bèn đưa mắt nhìn theo, thế nên nhắm bóng không chuẩn, nhỡ tay ném bóng đập vào mép bảng và bay thẳng ra ngoài sân, lăn đến bên chân Giang Thiêm.
Một cậu trai trong đó huýt sáo, giơ tay lên cao bày tư thế đón bóng.
Đây là sự ăn ý giữa những chàng trai trong trường học, người đứng trên sân giơ tay lên, người bên ngoài sân sẽ nhặt bóng và ném qua, giao tiếp không cần lời.
Hắn khom lưng nhặt bóng rổ lên toan ném trả, chợt nghe cách đó không xa có người vỗ tay thành tiếng. Hắn quay đầu lại, trông thấy Thịnh Vọng cười ranh mãnh cũng bày tư thế đón bóng.
Giang Thiêm phì cười, cực kỳ bất công ném bóng cho người nhà mình.
Vừa truyền bóng xong, hắn chợt thấy cách đó không xa, đội quân lớp A đã đến vào lúc gần 10 giờ, di chuyển lác đác dọc theo con đường số 3 tới gần.
Cao Thiên Dương từ xa đã thấy họ, gào lên: “Anh Thiêm, anh Thịnh! Sao các anh tới sớm thế?!”
Những người khác cũng hét theo: “Gì thế? Định chơi bóng à?”
“Được đấy! Lâu rồi không chơi, đang ngứa tay lắm đây.”
Giang Thiêm giơ tay lên chào đám bạn học đằng xa.
Hắn quay đầu lại, trông thấy Thịnh Vọng vén cao tay áo đang rê bóng và nhảy bật lên trước vành bóng rổ.
Quả bóng luồn qua bên dưới đầu gối, từ tay trái chuyền sang tay phải cậu, nhanh nhẹn và thuần thục vẽ ra một đường cong giữa không trung, đảo quanh khung bóng rổ trên cao và rơi bộp xuống đất.
Giây phút ấy khiến con người ta mơ màng tưởng chừng như họ vẫn đang học ở trường trung học trực thuộc, thời gian qua chỉ là một kì nghỉ dài nhởn nhơ mà thôi.
Con đường số 3 vẫn dài chẳng thấy điểm cuối, tán cây ngô đồng vẫn rậm rạp xum xuê như thuở năm nào.
Hôm nay trời trong nắng đẹp, gió lướt qua ngọn cây rừng, lúc ấy họ đang thuở thiếu thời.
//
HOÀNTác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này đến đây là hết, thực sự đây không phải đề tài sở trường của tôi, quãng đường viết lách vô cùng gập ghềnh. Cảm ơn các bạn đã khoan dung và bầu bạn suốt 4 tháng qua, hẹn gặp lại ở tác phẩm tiếp theo!~
Chúi: Hết thật rồi ạ, còn 1 phiên ngoại và 2 mẩu tiểu kịch trường ngăn ngắn thôi. Có lẽ nhiều bạn đọc đến đây sẽ cảm thấy chưa thỏa mãn lắm – Thịnh Minh Dương và Giang Âu chưa ngỏ lời đồng ý chắc chắn, cuộc sống đời thường ngọt ngào sau khi được chấp nhận của 2 bạn trẻ chưa có nhiều, và ta mong hơn nữa những phiên ngoại hường phấn. Cá nhân Chúi ban đầu cũng nghĩ thế, cơ mà đến bây giờ nghĩ thông rồi, tình đẹp là tình còn dang dở, kết đến đây đủ in dấu vào lòng người rồi, quãng đường tiếp theo Vọng Tử và anh nhà của bạn ấy sẽ bước tự bước tiếp vậy.
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Chúi qua 2 nồi bánh chưng.
Từ giờ sẽ tập trung vào ẻm Lục và thầy Cù đáng kính, vẫn như cũ, cố gắng 1 ngày 1 chương. Mọi like và cmt của các bạn là động lực để chúng mình tiếp tục.