Lê Sóc dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh ở trong này tức giận cũng không được gì, bây giờ quan trọng nhất là không để Hàn Phi Diệp phải chịu hậu quả do Triệu Cẩm Tân giận chó đánh mèo.
Anh rút khăn tay ra lau khô nước trên mặt và tóc, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Triệu Cẩm Tân mỉm cười nhìn anh ngồi lại ghế bên cạnh mình.
Mười ngón tay Lê Sóc đan nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt cứng ngắc nhìn TV phía trước, chậm rãi mở miệng nói: "Cậu đến cùng muốn thế nào?"
"Tôi là vì tốt cho anh nha." Giọng điệu Triệu Cẩm Tân thoải mái.
Lê Sóc trầm giọng nói: "Nếu thật sự cậu là vì tốt cho tôi thì nên tôn trọng tôi và lựa chọn của tôi, tôi không cần cậu dùng loại phương pháp này thử nghiệm ai, rất bỉ ổi."
"Anh thật sự không hiếu kỳ lần này Hàn Phi Diệp sẽ chọn như thế nào sao?"
"Tôi không hiếu kỳ, căn bản đây không phải là vấn đề để lựa chọn, cũng không có bất luận người nào có tư cách bức bách anh ấy phải lựa chọn giữa sự nghiệp và tình cảm."
"Vậy coi như là tôi hiếu kỳ đi." Triệu Cẩm Tân nhếch môi cười cười.
"Cậu làm loại chuyện này có ý nghĩa gì?! Sẽ chỉ làm tôi xem thường cậu."
Triệu Cẩm Tân nhẹ mím môi, ánh mắt thâm trầm, nhỏ giọng nói: "Anh chán ghét tôi sao?"
"Nếu cậu không ngừng loại hành vi ngây thơ này..." Lê Sóc bất chấp, "Tôi sẽ chán ghét cậu."
Triệu Cẩm Tân âm thầm nắm chặt tay vịn: "Tôi làm như vậy, chỉ vì không hi vọng anh bị tổn thương."
"Cậu làm như vậy là đang trả thù tôi!" Lê Sóc gầm nhẹ nói, "Cậu không cần vũ nhục chỉ số thông minh của tôi."
"Tôi thừa nhận là tôi tức giận vì anh đá tôi, nhưng tôi cũng quan tâm anh, tôi không hi vọng anh chọn trúng một người mà vì lợi ích sẽ buông tay anh, tôi hi vọng anh được tốt, tôi làm sai sao?" Giọng điệu Triệu Cẩm Tân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như thấp đến mức nghe không thấy.
Lê Sóc nhíu mi lại, anh không cách nào tin được một Triệu Cẩm Tân lúc thì ác liệt bừa bãi tại phòng nghỉ ngơi, lúc thì nước mắt nhỏ giọng. Hắn đối phó Hàn Phi Diệp rõ ràng là vì trả thù, người này thay đổi sắc mặt quá nhanh, nhưng bây giờ mà chọc giận hắn thì thật là hạ sách, vì thế anh đành phải dịu giọng: "Cẩm Tân, cậu không thể thay tôi sắp đặt lựa chọn, nếu cậu thực sự quan tâm tôi cũng không thể can thiệp vào quan hệ bạn bè của tôi. Cậu làm như vậy thật sự là quá tệ, chúng ta vẫn là bạn bè, vẫn là phía đối tác, cậu đừng đẩy quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng xa, được không?"
Triệu Cẩm Tân quay sang, thâm thâm nhìn Lê Sóc: "Không được."
"Cậu..."
"Lê thúc thúc, tôi là muốn tốt cho anh, mặc kệ anh có tin hay không." Triệu Cẩm Tân lại gần, hôn hôn mặt Lê Sóc, "Hàn Phi Diệp không xứng với anh, đợi anh xem cho rõ hắn là dạng người gì, anh sẽ cảm tạ tôi."
Lê Sóc đẩy hắn ra, cả giận nói: "Tôi không cần cậu dạy tôi cách nhìn người, nhất là dùng thủ đoạn ti tiện như vậy bức bách người khác."
Khóe mắt Triệu Cẩm Tân rủ xuống, hắn cười tự giễu: "Tôi trong mắt anh từ lúc nào đã biến thành người xấu như vậy?" Dáng vẻ hắn cô đơn, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Trong lòng Lê Sóc chấn động. Triệu Cẩm Tân... là người xấu sao? Anh nhớ lại từ khi hai người quen biết đến nay, Triệu Cẩm Tân vì Thiệu Quần mà lừa gạt anh, nhưng hắn cũng đã cứu ba anh. Phần lớn thời gian hắn đều là hài hước, thẳng thắn, đáng yêu, loại người như vậy thì không thể tính là người xấu được. Hoặc ít nhất... ít nhất hắn không giống như Thiệu Quần.
Triệu Cẩm Tân thấy được sự do dự trong mắt Lê Sóc, suy sụp nói: "Anh không hiểu việc làm của tôi, tôi càng không thể hiểu anh, tại sao anh có thể vứt bỏ người mà mình từng tin tưởng."
Lê Sóc thở dài: "Cẩm Tân, chuyện năm xưa không thể nhìn phiến diện như vậy. Năm đó tôi cũng có lỗi, cũng có sai, cụ thể như thế nào thì tôi không thể giải thích hết với cậu được, bởi vì đây là chuyện giữa tôi và Phi Diệp, cậu không cần biết. Tôi chỉ hi vọng cậu tôn trọng tôi, tôn trọng Phi Diệp, làm hại đến người khác cũng là đang tổn hại đến phúc báo của mình, cậu đừng làm chuyện ngây thơ như vậy."
"Tôi làm hại ai?" Triệu Cẩm Tân nhìn anh, ánh mắt đặc biệt sáng, "Tôi không định làm gì anh ta, bất quá chỉ hù dọa anh ta một chút thôi, tôi chỉ muốn biết là anh ta sẽ tổn thương anh hay không, tôi chỉ vì quan tâm anh."
Tâm tình Lê Sóc phức tạp nhìn Triệu Cẩm Tân, nhất thời cũng có chút dao động.
Chẳng lẽ Triệu Cẩm Tân thật sự chỉ là vì muốn tốt cho mình? Chẳng lẽ hắn làm những việc cực đoan như thế nhưng điểm xuất phát chính là quan tâm mình?
Không, không đúng! Mặc kệ điểm xuất phát là cái gì, loại hành vi này đều mười phần sai!
Giọng điệu Lê Sóc bất giác dịu đi một chút: "Cẩm Tân, nếu cậu thật sự chỉ là quan tâm tôi, tôi cảm tạ hảo ý của cậu, nhưng tôi không thể cho phép cậu làm như vậy. Mặc kệ cậu đã làm gì, khi máy bay hạ cánh cậu phải giải quyết sự việc này ổn thỏa, tôi sẽ thay cậu giải thích với Phi Diệp."
Triệu Cẩm Tân xoay đầu đi.
"Cẩm Tân?" Lê Sóc nắm cằm hắn kéo qua, nghiêm túc nói: "Cậu nghe thấy không?"
Mặt Triệu Cẩm Tân không chút thay đổi nói: "Tôi không nghe, anh muốn đánh tôi sao?"
"Tôi sẽ không đánh cậu! Thế nhưng cậu..."
"Thế nhưng anh cũng không thay đổi được cái gì." Triệu Cẩm Tân cong cong khóe miệng, dáng vẻ khiến người không dự đoán được, "Biết là anh sẽ tức giận, nhưng tôi vẫn là muốn cho anh nhìn rõ Hàn Phi Diệp."
Lê Sóc nắm chặt nắm đấm, tức giận đến muốn rống to hai tiếng phát tiết. Anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong người, xoay đầu sang hướng khác, nhìn mây trôi bồng bềnh ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng cùng tức giận tán loạn không thôi khiến anh đứng ngồi không yên.
Triệu Cẩm Tân đến tột cùng là đang nghĩ gì?
Một bên cự tuyệt anh, một bên làm chuyện mập mờ, anh đã quá mệt mỏi việc cứ phải phán đoán tâm tư của hắn. Anh thầm nghĩ muốn cách xa con người này, anh muốn quay trở lại làm một Lê Sóc quen thuộc, lý tính như xưa.
Lê Sóc vượt qua 12 tiếng đồng hồ cực kỳ dày vò.
Hai người hầu như không nói với nhau thêm một câu nào, không khí hai bên quỷ dị mà giằng co.
Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh và ổn định, Lê Sóc mới khẩn cấp mở điện thoại di động ra.
Triệu Cẩm Tân theo dõi anh.
Lê Sóc mở danh bạ ra, nhìn cái tên quen thuộc, nhưng lại chậm chạp không ấn nút gọi đi.
"Sao vậy? Sợ à?" Triệu Cẩm Tân lành lạnh nói, "Anh ngoài miệng nói không thèm để ý, kỳ thật lại rất sợ giẫm lên vết xe đổ đi."
Lê Sóc không nói gì, anh cầm điện thoại cất vào trong túi, lấy hành lý ra, lập tức xuống máy bay.
Triệu Cẩm Tân đi theo phía sau anh, thẳng đến sảnh chờ anh mới quay người lại, lạnh lùng nói với Triệu Cẩm Tân: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu, đừng đi theo tôi."
Triệu Cẩm Tân giơ hai tay lên.
Lê Sóc xoay người liền đi.
"Lê Sóc." Triệu Cẩm Tân ở sau lưng kêu lên, "Anh sẽ nhớ tôi."
Lê Sóc cũng không quay đầu lại.
Mãi đến khi ngồi trên xe trợ lý, Lê Sóc mới lấy di động ra, do dự vài giây, anh gọi cho Hàn Phi Diệp.
Điện thoại vang một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Mãi đến khi ngắt, cũng không ai tiếp điện thoại.
Anh nhắm chặt hai mắt, lại gọi thêm hai lần, đều là cùng một kết quả.
Anh thở dài một tiếng.
"Lê tổng, sao vậy?" Trợ lý nhìn anh, "Chắc là mệt mỏi lắm sao, sắp về đến nhà rồi."
"Ừ." Lê Sóc quả thật cảm thấy mệt chết đi, tim anh mới thật mệt. Anh biết đây là cái bẫy của Triệu Cẩm Tân, nhưng vẫn cảm thấy như lời Triệu Cẩm Tân nói, anh thật sự thất vọng đối với việc Hàn Phi Diệp không tiếp điện thoại. Y làm như vậy là không tin anh sao? Không tin anh có thể giúp đỡ sao?
Nhưng, anh lập tức đem ý nghĩ tiêu cực này ném đi. Anh không biết tình hình bây giờ đang là thế nào, sao có thể phán đoán. Nghĩ thế, anh liền nhắn tin cho Hàn Phi Diệp hỏi tình huống hiện tại, sau đó, chỉ có thể đợi.
Trợ lý đưa anh trở về nhà, trong nhà trước đó đã tìm người giúp việc quét tước qua, nhưng vì đã rời đi nhiều tháng nên phòng ở đều có vẻ lạnh lẽo.
Lê Sóc nằm đổ trên sô pha, trong đầu nhiều ý nghĩ lung tung không chịu nổi.
Di động vang lên, anh cầm lên thì thấy là Ôn Tiểu Huy gọi tới.
"Alo, Tiểu Huy."
Bên trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo, đặc biệt dễ nghe: "Lê đại ca, anh về đến nhà chưa?"
"Ừ, anh mới về đến nhà." Lê Sóc cười cười, "Không nghĩ đến lần này lại đi lâu như vậy."
"Ai, trở về là tốt, khi nào anh rảnh em mời anh một bữa cơm, chúng ta từ từ tán gẫu."
"Qua hai ngày được không? Hôm nay quá mệt mỏi."
"Không thành vấn đề."
Treo điện thoại, hai mí mắt Lê Sóc mệt mỏi dán dính vào nhau, mệt đến ngón tay cũng lười động, liền như thế ngủ quên trên sô pha.
Lê Sóc bị tiếng chuông cửa đánh thức. Anh hơi hơi mở mắt, trước mắt một mảnh tối đen. Anh nhìn nhìn ngoài cửa sổ, quả nhiên trời tối rồi.
Chuông cửa lại vang, anh từ trên sô pha bò lên, mở cửa, một cậu trai trẻ mặc đồng phục phục vụ khách sạn mang theo một phần cơm: "Chào ngài, ngài là Lê tiên sinh?"
"Phải, cậu là?"
"Triệu Cẩm Tân tiên sinh gọi cơm cho ngài." Cậu phục vụ đem phần cơm đưa cho Lê Sóc.
Lê Sóc ngẩn người, nhận lấy: "A, cám ơn."
"Đừng khách sáo, chúc ngài ngon miệng."
Lê Sóc bất đắc dĩ nghĩ, Triệu Cẩm Tân có thể tra được chuyến bay của anh, số di động của anh, tra được địa chỉ nhà anh cũng không ngạc nhiên. Đặt phần cơm lên bàn, xoa xoa bụng, anh phát hiện chính mình đúng thật đã đói bụng rồi, anh mở ra phần cơm, năm món một canh, tất cả đều là những món anh thích.
Lê Sóc thở dài, tâm tình phức tạp nhìn đống đồ ăn mà ngẩn người, mãi đến khi nguội cả anh mới chầm chậm cầm đũa.
Đến hôm sau, Lê Sóc vẫn không nhận được hồi âm của Hàn Phi Diệp, cũng không gọi được điện thoại cho y. Anh không thể không suy đoán theo hướng lời nói của Triệu Cẩm Tân, trong lòng dâng lên nỗi khổ không thể nói rõ, và cả một chút thất vọng. Anh biết mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng lý do mười hai năm trước họ chia tay anh còn nhớ rất rõ, anh dường như nhận ra mình lại gặp phải tâm trạng của mười hai năm trước.
Điều này, chỉ sợ là đúng với mục đích của Triệu Cẩm Tân.
Vì đảm bảo Hàn Phi Diệp không có việc gì, Lê Sóc gọi điện thoại cho Triệu Cẩm Tân.
Điện thoại rất nhanh bắt máy, Triệu Cẩm Tân lười biếng nói: "Sớm vậy, hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, thật hi vọng bây giờ được ôm anh trong lòng."
Lê Sóc bình tĩnh nói: "Mặc kệ cậu đã làm gì đối với Phi Diệp, hiện tại có thể thu tay lại không?"
Triệu Cẩm Tân hỏi: "Anh đã gọi cho hắn chưa?"
"Đã gọi."
"Hắn có bắt máy không?"
"Không có."
Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói: "Quả nhiên như tôi dự đoán."
"Cậu làm như vậy có ý nghĩa sao." Lê Sóc nói, "Tôi sẽ không vì chuyện này mà trách anh ấy hay ác ý phỏng đoán gì đối với anh ấy, cậu quả thực là lãng phí thời gian."
"Tôi có lãng phí thời gian hay không trong lòng anh rất rõ ràng. Anh nếu thật sự hoàn toàn không thèm để ý, ngày hôm qua anh sẽ gọi điện thoại cho hắn ngay trước mặt tôi."
Lê Sóc tránh nhắc đến chuyện này, tăng thêm khẩu khí nói: "Bây giờ cái cậu gọi là "thử nghiệm" đã kết thúc, không cần lại làm gì khó xử Phi Diệp!"
Triệu Cẩm Tân cười khẽ hai tiếng: "Yên tâm đi, kỳ thật tôi căn bản cũng không làm gì khó xử hắn, là hắn coi sự nghiệp so với tất cả thứ khác quan trọng hơn, cho nên mới..."
"Cậu có tư cách gì nói anh ấy như vậy!" Lê Sóc cắn răng nói, "Từ hôm nay trở đi, cậu đừng liên lạc với tôi, tất cả chuyện công ty từ nay về sau tôi sẽ tìm người khác thay tôi giải quyết."
Triệu Cẩm Tân trầm mặc một chút: "Anh không muốn gặp tôi sao?"
"... Đúng." Lê Sóc đỡ trán, mệt mỏi nói, "Cẩm Tân, cậu rất không hiểu chuyện, khiến tôi rất thất vọng."
"Nếu tôi nói, tôi có thể đưa anh đi gặp Lý Trình Tú thì sao."
Lê Sóc mở mắt hỏi: "Cậu nói cái gì? Cậu nói cái gì!"
"Anh họ tôi đã sớm tìm thấy Lý Trình Tú, tôi có thể đưa anh đi gặp anh ta."
"Lập tức đưa tôi đi, hôm nay đi ngay!" Lê Sóc vội la lên.
Triệu Cẩm Tân cười nhẹ hai tiếng: "Tôi có điều kiện."
Lê Sóc trầm giọng nói: "Cậu nói."
"Ngủ với tôi một đêm."
"Triệu, Cẩm, Tân!" Lê Sóc hận không thể bóp cổ hắn hỏi xem hắn rốt cuộc là đã trưởng thành chưa.
Triệu Cẩm Tân ha ha nở nụ cười: "Nói đùa thôi, đừng nóng giận nha."
Lê Sóc hít sâu một hơi.
Giọng nói Triệu Cẩm Tân ôn nhu và cô quạnh: "Lê thúc thúc, tôi quả thật có điều kiện, nghiêm túc."
"... Cậu nói."
"Tôi hi vọng anh không giận tôi nữa."
Lê Sóc ngẩn người, đối với việc Triệu Cẩm Tân đột nhiên mềm mỏng anh cảm thấy rất kinh ngạc.
" Tôi hi vọng anh hiểu, tôi thật sự chỉ là quan tâm anh. Sau đó, không giận tôi nữa, làm chuyện ác như vậy với anh tôi thực sự rất khó chịu."
Lê Sóc trầm mặc một chút: "Nhưng cậu lại chưa bao giờ tự nhận thấy những chuyện mình làm là sai, cho dù là chuyện này, hay là chuyện cậu vì Thiệu Quần mà tiếp cận tôi."
"Đúng, nhưng tôi hi vọng anh tha thứ cho tôi." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói, "Tôi đưa anh đi gặp Lý Trình Tú coi như tôi bồi thường cho anh, sau đó..., sau đó anh có thể ở bên cạnh tôi như trước kia không? Có thể đừng chán ghét tôi không?"
Lê Sóc chậm rãi nắm chặt tay.
Lần đầu tiên anh sinh ra một loại sợ hãi đối với chuyện của Triệu Cẩm Tân, đó là nỗi sợ việc anh hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình. Anh tự cảm thấy mình đã nhìn qua vô số người, nhưng lại không có cách nào nhìn thấu con người Triệu Cẩm Tân đến cùng là dạng gì. Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ của hắn đến cùng là thật tâm hay giả ý, những chuyện giả dối, khốn kiếp, ấm áp, ái muộn, và nguy hiểm mà hắn đã làm đến cùng phía sau lưng có bao nhiêu thâm ý, anh đều không nhìn thấy được.
Triệu Cẩm Tân, rốt cuộc muốn biến anh thành như thế nào đây?
Anh cảm thấy bản thân mình như bị buộc vào một sợi dây vô hình, mà đầu dây bên kia bị nắm chắc trong tay Triệu Cẩm Tân. Chỉ cần hắn kéo nhẹ liền có thể khiến bản thân anh không được yên ổn.
Đáng sợ! Trên thế giới sao lại có loại người đáng sợ như vậy! Nhưng sao anh lại cho phép loại người như thế nghênh ngang xuất hiện bên cạnh mình, ảnh hưởng đến cảm xúc, hành vi cùng sức phán đoán của chính mình?
Anh lại một lần nữa cảm thấy vô cùng may mắn khi đã kịp thời chia tay Triệu Cẩm Tân. Anh đã dồn quá nhiều tình cảm vào con người này mà trước đây chưa từng có qua, nếu bây giờ lại không dứt ra, anh sẽ mất đi càng nhiều.
Đại khái là anh đã trầm mặc lâu lắm, Triệu Cẩm Tân mới nói: "Anh cẩn thận suy nghĩ một chút đi, nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi."
Lê Sóc trầm ngâm một lát, cúp điện thoại.
Anh thật sự không muốn tiếp xúc với Triệu Cẩm Tân nữa, nhưng là chuyện Lý Trình Tú thì...
Bởi vì Thiệu Quần cản trở nên người phía anh mới lâu như vậy cũng không tìm được người, anh thật sự muốn tận mắt nhìn thấy Lý Trình Tú, anh muốn biết Lý Trình Tú hiện giờ thế nào.
Anh ném điện thoại qua một bên, dùng lực vỗ vỗ trán, cảm giác đầu muốn nổ tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...