Ai Đem Ai Là Thật

"Lê thúc thúc." Triệu Cẩm Tân đuổi theo, "Sao vậy, giận sao?"

Lê Sóc quay người lại, bình tĩnh cười: "Giận? Vì cái gì?"

Triệu Cẩm Tân ngưng một chút, nhướn mày cười nói: "Tôi cũng thấy anh có gì đâu phải giận. Vậy anh đi vội vàng làm gì?"

"Cậu không thấy Phi Diệp rất ngại ngùng sao?"

"À..." Triệu Cẩm Tân cố ý đem âm cuối kéo dài, "Anh sợ anh ta xấu hổ à. Kỳ thật tôi mới cảm giác xấu hổ, không nghĩ chúng ta lại có chung người quen, tôi cùng người kia..."

"Cậu không cần giải thích." Lê Sóc hai tay đút túi, cười đến tiêu sái mà nhẹ nhàng, "Tôi đã nói, đó là tự do của cậu."

Triệu Cẩm Tân gật gật đầu: "Anh hiểu được như vậy tôi an tâm."

"Ừ, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không trở thành Philip Cheung. Nhưng tôi nghĩ, Phi Diệp chỉ trích cậu cũng không chỉ là tin đồn vô căn cứ."

Triệu Cẩm Tân hơi hơi nâng lên cằm: "Có ý gì?"

Lê Sóc xòe tay: "Trên thế giới này, không phải mỗi người đều giống như cậu, đều có sự "giác ngộ" giống như cậu, cho nên nếu từ trước đến giờ cậu không có ý định giao du với bất kỳ ai, trừ phi cần thiết phải nói rõ ràng, chứ không cần phải lúc nào cũng tỏ ra vẻ giống như được nhiều người yêu thích lắm, trêu đùa người khác có ý nghĩa lắm sao?"

Anh cơ hồ có thể tưởng tượng được, Triệu Cẩm Tân ở chung với người tên Philip Cheung kia như thế nào, hẳn là giống như với anh đi, cũng làm nũng, bám người, nhiều mặt biến hóa, xoay người khác vòng vòng, làm người ta bất tri bất giác tưởng thật, sau cùng mới phát hiện ra bất quá chỉ là trò chơi, đương nhiên, những gì anh trải qua so với trò chơi còn thú vị hơn, đó là âm mưu đã được dự tính từ trước.

Anh vẫn luôn cho rằng, đoạn thời gian tốt đẹp của hai người cho dù phía sau đó có bóng ma của Thiệu Quần, nhưng vì anh nghĩ đến Triệu Cẩm Tân thực sự thích anh rất nhiều, nghĩ đến ý nghĩa ngọt ngào của điều này chính là nguyên nhân lớn nhất khiến anh nguyện ý duy trì quan hệ hiện tại, nhưng kết quả là... anh đã nghĩ sai rồi.

Đối với Triệu Cẩm Tân mà nói, ai hắn đều không nghĩ sẽ "giao du".

Thật mẹ nó thú vị cực.

May mắn anh không phải Philip Cheung, anh không phải bất luận kẻ nào, anh là Lê Sóc, anh có thể thích, anh cũng có thể không thích, trong chuyện tình cảm, ai cũng đừng nghĩ sẽ nắm được anh đi.

Nụ cười Triệu Cẩm Tân có chút băng lãnh: " Phi Diệp của anh thuận miệng nói vài câu, anh thật đúng là rất tin tưởng không nghi ngờ ha. Ngay từ đầu tôi đã nói rõ ràng, là hắn "vượt quá giới hạn", bắt đầu dây dưa tôi, này cũng tính là tôi sai sao?"

Trong lòng Lê Sóc chợt tràn ngập phiền muộn: "Đúng sai tôi không đánh giá, tôi không phải là đương sự, chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Tôi đi về trước." Hiện tại anh thấy mặt Triệu Cẩm Tân nhiều thêm một giây, đều cảm giác huyết khí cuồn cuộn. Anh xoay người liền đi.

"Chờ một chút." Triệu Cẩm Tân nói: "Hôm nay tôi tìm anh còn có chính sự."

Lê Sóc dừng một lát, cũng không xoay người lại: "Nói."

"Ba tôi vẫn hi vọng anh tiếp tục phụ trách công tác kế toán, ông ấy đồng ý phương án của anh. Hợp đồng ông đã ký, đang ở trên xe tôi, tôi đưa cho anh."

Lê Sóc nhắm chặt mắt, khi mở ra, đáy mắt đã khôi phục tỉnh táo, anh xoay người, thần sắc như thường: "Được, quá tốt."


Triệu Cẩm Tân thâm thâm nhìn anh một cái, đưa anh đi về phía xe mình. Hắn từ ghế phó lái cầm ra một túi văn kiện, đưa cho Lê Sóc.

Lê Sóc nhận lấy.

Cách nhau chưa tới một mét, hai người đứng đối diện như vậy, ai cũng không nói gì.

Trong đầu Lê Sóc, đột nhiên hiện lên cảnh đánh bomb ngày ấy, khi anh tuyệt vọng và kinh hoảng nhất, Triệu Cẩm Tân đã xuất hiện, hai người trong cảnh hỗn loạn kia cũng đứng đối diện cách nhau một khoảng như vậy, khi đó trong lòng anh tràn ngập cảm kích, bây giờ trong lòng anh lại tràn ngập... thê lương.

Một câu "Tôi chưa từng giao du qua bất cứ ai" có lực sát thương còn mạnh hơn sự thật Thiệu Quần là anh họ của Triệu Cẩm Tân. Triệu Cẩm Tân luôn luôn giấu bản thân quá sâu, tất cả tâm tư và hành vi của hắn anh đều phải đoán, đoán đến đoán lui, anh khó tránh khỏi cảm giác chủ quan, khó tránh khỏi tự mình đa tình. Anh nên cảm thấy may mắn hôm nay nghe được những lời này của hắn, bằng không với tính cách của hắn, không bao lâu nữa sẽ ngả bài, lúc đó nếu lại đi hỏi Triệu Cẩm Tân rốt cuộc nghĩ gì, rồi khi nhận được đáp án như trên, tình cảnh này nghĩ đến anh cũng cảm thấy xấu hổ thay mình.

Trong trận cờ này anh không thắng, nhưng vẫn không có thua.

Triệu Cẩm Tân bước lui hai bước, sau đó xoay người lên xe, phanh một tiếng đóng cửa xe lại, dứt khoát mà đi.

Lê Sóc kinh ngạc nhìn xe đi mất. Đây là lần đầu tiên, Triệu Cẩm Tân không có làm nũng, giả vờ đáng thương, thật đúng là không giống thói quen của hắn...

Anh sờ sờ trán, ngưỡng cổ, hầu kết đảo lên đảo xuống.

Còn tiếp tục như vậy, anh đâu chỉ là không nhìn rõ Triệu Cẩm Tân, mà ngay cả chính mình anh cũng không nhìn rõ nữa. Là anh nghĩ quá nhiều rồi, nếu là ngay từ đầu cứ dựa theo giao ước như vậy, thành thành thật thật làm bạn giường, không nên suy nghĩ bậy bạ, lo được lo mất, anh sẽ không mê man như bây giờ.

Triệu Cẩm Tân thì hành vi vượt quá giới hạn, anh thì trong lòng vượt quá giới hạn.

Nên dừng ở đây thôi.

Về nhà, Lê Sóc xem lại toàn bộ hợp đồng một lần, sau đó ký tên, đóng dấu. Sau đó anh gọi điện thoại cho Hạng Ninh, nói mình đã ký hai bản hợp đồng, ngày mai sẽ gửi về nước.

Hạng Ninh nói: "Tôi cũng đang định gọi điện thoại cho cậu, có tin tức của Lý Trình Tú."

Trong lòng Lê Sóc khẩn trương: "Tin tức gì? Tìm thấy em ấy rồi?"

"Lần trước chúng ta không phải tra được Lý Trình Tú hàng năm sẽ cố định chuyển khoản cho một tài khoản sao, chính là hôm nay, trong tài khoản đó đã nhận được một ngàn, nơi gởi tiền là từ Dương Thành, người gửi tiền chính là Lý Trình Tú."

Lê Sóc nặng nề mà thở dài một hơi, giọng nói kích động đến có chút phát run: "Quá tốt, quá tốt, em ấy không có việc gì là tốt." Tin tức này quả thực là tin tức tốt duy nhất anh nhận được trong khoảng thời gian gần đây! Anh nói: "Nhanh chóng phái người đi thăm dò."

"Tôi đã cho người đi tra xét, nhưng cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta tra được tin tức này, Thiệu Quần khẳng định cũng đã tra ra được."

Lê Sóc trầm ngâm nói: "Tận lực nhanh hơn so với hắn."

"Được."

"Hạng ca, nhờ anh nhất định phải để ý, nếu anh tìm được Lý Trình Tú trước, anh phải đưa em ấy tránh đi, bệnh tình của ba tôi mấy ngày nay đã ổn định, tôi định sẽ về nước một chuyến."


"Không thành vấn đề."

Treo điện thoại, Lê Sóc có chút đứng ngồi không yên. Có tin tức của Lý Trình Tú đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Thiệu Quần có khả năng rất lớn sẽ tìm được người trước anh một bước, nếu vậy chẳng phải là tất cả đều trở về thời điểm ban đầu sao? Nghĩ đến chuyện này trong lòng anh trầm xuống, anh nghĩ chờ ba anh khôi phục một ít, anh lập tức sẽ trở về.

Lê Sóc nhìn nhìn thời gian, lại gọi điện thoại cho Hàn Phi Diệp tạ lỗi, hai lần gặp mặt đều bởi vì Triệu Cẩm Tân mà gián đoạn, thật sự quá thất lễ.

Giọng nói Hàn Phi Diệp nghe chẳng có tinh thần gì: "Cậu không cần giải thích, không phải lỗi của cậu."

Lê Sóc nghe ra trong lời y nói có thâm ý, thở dài: "Phi Diệp, người anh nói kia là bạn của anh sao?"

"Ừ, người đó trước kia là đồng nghiệp của tôi, cũng là bạn bè nhiều năm. Anh ta cho tôi xem qua ảnh chụp Triệu Cẩm Tân, tôi cũng nghe nói qua người này, Philip bởi vì chuyện này, tinh thần sa sút trong một khoảng thời gian rất dài. Tiểu Sóc, tôi biết lời này tôi không nên nói, nhưng Triệu Cẩm Tân độ tin cậy quá thấp, tôi không hi vọng cậu không bị tổn thương."

Lê Sóc cười cười: "Phi Diệp, đừng xem thường tôi như vậy, yên tâm đi, với tôi mà nói, hắn chỉ là một cậu nhóc mà thôi."

Hàn Phi Diệp dừng một chút: "Tiểu Sóc, chúng ta đều đến tuổi an thân lập mệnh, cậu còn muốn chơi đùa sao?"

Lê Sóc thoáng có chút xấu hổ: "Xem duyên phận đi, không thể cưỡng cầu, anh nói đúng không."

Hàn Phi Diệp trầm ngâm một lát: "Đúng, duyên phận." Y đổi giọng điệu thoải mái, "Tôi vẫn muốn cùng cậu tán gẫu vui vẻ, kết quả hai lần đều không có cơ hội."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, hai ngày nữa tìm thời gian thích hợp, tôi mời anh ăn cơm." Lê Sóc cười khẽ, "Tôi cam đoan sẽ không bị gây rối nữa."

Mãi đến buổi tối khi đi ngủ, trong đầu Lê Sóc cũng chưa gạt đi được suy nghĩ về những chuyện phát sinh cùng Triệu Cẩm Tân trong khoảng thời gian này. Càng nghĩ càng có cảm giác không đúng. Trong tình cảm anh là người biết chừng mực, thu phóng tự nhiên, lại bị nhịp độ của Triệu Cẩm Tân hoàn toàn quấy rối. Khi yên tĩnh nghiêm túc tự hỏi, anh phát hiện chính mình đã làm rất nhiều chuyện không thông minh.

Anh sao lại trở nên càng ngày càng không giống chính mình...

Anh trong lòng khó chịu cồn cào, trên giường trằn trọc trăn trở, thẳng đến ba bốn giờ mới mơ mơ màng màng mệt mỏi thiếp đi.

Trong đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông di động làm anh bừng tỉnh. Anh mở choàng mắt, trên người một tầng mồ hôi lạnh, anh cầm lên di động, ánh sáng chói mắt của màn hình làm anh không mở mắt nổi, trực tiếp bắt điện thoại, nói giọng khàn khàn: "Alo?"

"Lê thúc thúc." Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm nhẹ của Triệu Cẩm Tân.

"Cậu..." Lê Sóc lập tức tỉnh, lúc này còn gọi điện thoại, Triệu Cẩm Tân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Anh vội vàng hỏi: "Sao vậy? "

Triệu Cẩm Tân ủy khuất nói: "Cãi nhau với anh, tôi ngủ không yên."

Lê Sóc giật mình, nặng nề mà đổ trở về trên giường, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cãi nhau lúc nào."

"Tôi biết anh giận tôi."


"Cậu hiểu lầm, tôi không có giận."

"Anh có giận."

"... Được rồi, vậy cậu cảm thấy tôi giận cái gì."

"Bởi vì tôi phá cuộc hẹn hò của anh sao?"

Lê Sóc trầm mặc một chút, cũng không định phản bác, coi như là vậy đi.

"Nhưng tôi không xin lỗi đâu."

Lê Sóc cười khẽ một tiếng, trong mắt tràn ngập đau buồn đến chính anh cũng không phát hiện: "Tùy cậu đi, nghỉ ngơi sớm chút đi, tôi..."

"Tôi muốn gặp anh, ngay bây giờ."

"Đừng nháo, tôi mệt rồi." Lê Sóc cảm thấy từ trong ra ngoài đều mệt mỏi.

"Cho nên tôi tới tìm anh, tôi đang ở dưới lầu nhà anh."

Lê Sóc lăn lông lốc từ trên giường bò lên, xốc rèm cửa lên, quả thực xe Triệu Cẩm Tân đang đậu bên ngoài nhà anh, thân xe toàn một màu đen dường như muốn tan vào bóng đêm, người bên cạnh xe ánh lên sắc mặt phá lệ tái nhợt, "Cậu phát điên cái gì vậy, hơn nửa đêm rồi."

"Lê thúc thúc, tôi lạnh quá!" Triệu Cẩm Tân vừa nói xong, liền hợp với tình cảnh hắt xì một cái.

"... Cậu trở về đi." Bây giờ Triệu Cẩm Tân là người anh không muốn nhìn thấy nhất, người luôn khiến lòng anh loạn thành một đoàn.

"Tôi bị cảm rồi, anh xuống dưới này ôm tôi một cái đi."

Lòng bàn tay Lê Sóc vỗ vỗ trên trán: "Cậu thật sự là..." Anh thực sự... không có biện pháp đối phó với người này.

"Lạnh quá à, anh xuống đây chưa? Tôi còn bao nhiêu giây nữa mới có thể nhìn thấy anh?"

"30 giây." Lê Sóc một bên phỉ nhổ chính mình, một bên nhảy xuống giường, cởi áo choàng thay ra.

"30, 29, 28, 27..." Triệu Cẩm Tân lại thật sự đếm ngược!

"Cậu đếm chậm một chút."

"Ừ, 22.... 21,5...... 21.......20,5..."

Lê Sóc từ trong ngăn tủ lấy áo khoác, nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón ra rón rén xuống lầu.

"Lê thúc thúc..."

"Thêm 10 giây nữa."

"Vậy anh phải hôn tôi 10 cái."


"..."

Lê Sóc mở cửa lớn ra, một trận gió lạnh thổi vào làm anh cả người run run. Tuy rằng đã vào hè, nhưng mấy ngày nay nhiệt độ không khí vẫn còn chút lạnh, nhất là gió lạnh ban đêm, thực khiến người ta dễ cảm mạo. Lê Sóc nhanh chân bước ra ngoài.

Một bóng người đen như mực lao tới, lập tức đem cả người anh ôm đầy cõi lòng.

Trái tim Lê Sóc run rẩy, tư vị này, tê tê dại dại, khó có thể hình dung.

Triệu Cẩm Tân ôm anh, dùng lực hôn liên tiếp vài cái, còn hàm hồ hỏi: "Hôn bao nhiêu cái rồi? Phải hôn đủ 10 cái mới được." Nói xong cũng không cho Lê Sóc có thời gian trả lời, hắn triền miên môi hôn, trên trán anh, khóe mắt anh, chóp mũi anh, hai má anh, cuối cùng tầng tầng ngăn chặn môi anh, nóng bỏng rát thân.

Lê Sóc tràn ngập cảm giác vô lực, vì sao có thể có người dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như thế? Thậm chí anh rõ ràng biết là như vậy không được, nhưng cũng không thể khống chế nổi trái tim mình.

Triệu Cẩm Tân hôn đủ, mới chôn đầu ở hõm cổ Lê Sóc, cọ cọ, thỏ thẻ nói: "Anh dẫn tôi lên nhà đi."

"Lỡ như bị ba mẹ tôi nhìn thấy làm sao được, cậu vẫn là trở về đi."

"Không muốn trở về, tôi trốn trong phòng anh không ra là được mà."

"Không được, còn ra cái gì nữa."

Triệu Cẩm Tân ôm Lê Sóc không buông tay: "Tôi muốn lên phòng anh." Hắn dừng một chút, "Hàn Phi Diệp đã từng lên rồi đi."

Ánh mắt Lê Sóc trầm trầm, anh chán ghét Triệu Cẩm Tân làm ra bộ dáng như ganh tỵ này.

Rõ ràng không để bụng, vì sao nhất định phải giả vờ như đang để bụng.

Triệu Cẩm Tân không nhìn thấy được thần sắc biến hóa của Lê Sóc, chỉ là nhất quyết không tha muốn vào nhà.

Lê Sóc bị hắn bám đến hết cách, đành phải vụng trộm dẫn hắn vào phòng. Hai người trở lại phòng, Lê Sóc thấp giọng nói: "Ngày mai cậu tuyệt đối không thể tùy tiện đi ra ngoài, chờ tôi đưa cậu đi ra ngoài."

Triệu Cẩm Tân đã bổ nhào vào trên giường: "Biết." Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ái muội chớp mắt: "Đến đây."

Lê Sóc ngáp một cái, anh cũng thật sự mệt, trèo lên giường.

Triệu Cẩm Tân tiến vào trong chăn, từ sau lưng ôm lấy anh, càng nhích càng gần, cuối cùng thân thể kề sát Lê Sóc, tay cũng vói vào trong quần áo anh.

Lê Sóc một phen nắm chặt tay hắn, giọng nói mệt mỏi mà đạm mạc: "Tôi không muốn làm."

Triệu Cẩm Tân ghé vào bên tai anh thổi khí, mê hoặc nói: "Thật sự không muốn?"

"Thật, tôi mệt mỏi rồi, ngủ đi." Lê Sóc xê dịch thân mình về phía trước, cùng Triệu Cẩm Tân tách ra một cự ly an toàn.

Triệu Cẩm Tân kiềm hãm hô hấp, tay cũng thu trở về, không nói chuyện mà ôn nhu vuốt ve cánh tay Lê Sóc, miệng ngân nhẹ một giai điệu mềm mại.

Có lẽ là rất mệt nhọc, Lê Sóc cảm giác âm thanh kia cực kỳ thôi miên, ấm áp lại dễ nghe, chỉ trong chốc lát anh ngủ thiếp đi.

Triệu Cẩm Tân mở mắt, cho đến nghe được tiếng hô hấp đều đều của Lê Sóc, mới lặng lẽ nâng người dậy, cầm lấy di động đặt trên tủ đầu giường của Lê Sóc, tìm đến số điện thoại của Hàn Phi Diệp, hắn yên lặng ghi tạc trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui