Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Nó mở mắt ngồi dậy nhìn khắp phòng một lượt rồi ngáp dài vươn vai. Ngủ một giấc ngon thật. Nhìn đồng hồ, 6g30 chiều rồi! Vậy là nó ngủ gần 9 tiếng đồng hồ rồi sao? Không ngờ nó mệt tới mức ngủ nhiều thế.
Đứng dậy nó bước vào phòng tắm thay đồ rồi bước xuống dưới phòng ăn. Hai hàng người giúp việc đứng xếp ngay ngắn cúi đầu chào nó.
- Chào tiểu thư.
Nó nhún vai, không trả lời vì đã quen... với cảnh này dù có hơi khó chịu. Nó không thích kiểu ai cũng phải kính nể mình.
Ngồi vào bàn, nó mới nhớ ra rằng pama mình chưa về. Nó hỏi chị giúp việc:
- Pama em về chưa ạ?
- Dạ thưa tiểu thư...ông bà chủ bảo sắp về tới rồi. - Một chị giúp việc lễ phép trả lời.
- Thế mọi người nó nói cho họ biết việc em về không?
- Dạ không.
- Vậy ạ... - Nó gật gù. Đúng lúc đó có một chị giúp việc khác chạy vào:
- Mau...ra chào ông bà chủ! - Giọng chị giúp việc hối hả.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều vội vàng chạy ra ngoài sảnh lớn. Nó thì chẳng buồn ra, chỉ đứng dựa vào bức tường, chỗ cửa thông từ sảnh lớn vào phòng ăn.
Khoanh hai tay trước ngực, nó nhìn pama mình. Người đàn ông cao lớn, gương mặt điềm đạm đầy uy quyền đó chính là người nó gọi là ba, cũng là đương kim chủ tịch của tập đoàn viễn thông KWT thứ 2 thế giới. Ông là người Nhật theo đúng kiểu truyền thống với những phong tục lâu đời. Cạnh ông là một người phụ nữ trung niên với nét đẹp đậm chất châu Á. Dù đã 40 nhưng trên mặt bà không hề xuất hiện lấy một nếp nhăn nào. Từ bà toát ra một vẻ cao sang đầy quý phái. Đó chính là mẹ nó!
- Tiểu Lâm! - Mẹ nó nhìn về hướng cô con gái yêu quý đang đứng rồi kêu to, ngay sau nó là chạy tới ôm chặt nó.
- Mẹ! - Nó vòng tay sang ôm lây bà.
- Con về bao giờ? Sao không báo cho ta biết? - Pa nó cũng bất ngờ.
- Mới sáng nay thôi ạ. Con không muốn cắt ngang công việc của hai người nên không báo. - Nó gỡ tay mama ra rồi cười.
- Con đấy con quỷ nhỏ. Đi hai tháng trời không thèm gọi về cho ta lấy một cuộc. Làm ta nhớ con phát khóc. - Mắt mẹ nó rưng rưng.
- Thôi mà mama...chính vì thế mà con mới về thăm hai người này! - Nó làm nũng.
- Con chỉ có được cái chiêu mít ướt là giỏi. Con có biết ta nhớ con tới mức nào không? - Mẹ nó cốc yêu con gái.
- Au... - Nó lấy tay xoa đầu.
- Công chúa của pa về mà không nói trước, làm ba không đón con được. - Pa nó xoa đầu cô con gái. Có thể nói, Trúc Lâm là báu vật của cả dòng họ Kiwasato.
- Hì...thôi. Chắc hai người mệt rồi. Chúng ta ăn cơm thôi. - Nó chạy lại kéo ghế mời pama ngồi.
- Cảm ơn con gái. - Mama nó cười đầy dịu dàng.
- Không có gì con mời mọi người ăn cơm! - Nó sau khi ổn định chỗ ngồi thì mỉm cười nói. Ngay sau đó là cầm đũa lên gắp lia lịa.
- Từ từ nào không lẽ ở Việt Nam thằng Thiên bỏ đói con sao? - Papa nó lắc đầu cười khổ với cô con gái.
- Dạ anh hai không cho con ăn. - Nó gật đầu lia lịa đổ tội cho người vô can.
- Chứ không phải con ăn nhiều quá đến nỗi nó hết tiền mua đồ ăn cho con à? - Mẹ nó liền bênh cậu con trai quý tử.
- Bao giờ ạ? Con ăn ít quá trời... - Nó trề môi.
- Ta còn lạ gì con? Nuôi con bao nhiêu năm chẵng lẽ con ăn bao nhiêu ta lại chẳng rõ? - Mẹ nó dí trán.
- Hix...mẹ chỉ thương mỗi anh Thiên! - Nó hậm hực.

- Tất nhiên thằng Thiên ngoan hơn chị nhiều. Còn chị đi tới đâu là phá tới đó, không ở đâu là không gây chuyện.
- Mẹ! - Nó hét, mặt giận dỗi chú tâm vào chén cơm.
- Thôi...hai mẹ con ăn đi. - Papa nó can.
Gia đình nó là thế, nhiều tiềng cười nhưng ẩn sau đó là một biển nước mắt. Để có được nụ cười hạnh phúc đó, nước mắt và đau khổ mà mọi người bỏ ra là không hề ít.
Nó nghe thế cũng chẳng nhăn nhó mặt mũi nữa mà nhanh chóng gắp thức ăn đầy ắp chén của pama. Đã lâu lắm rồi nó không có được bữa ăn gia đình thế này. Từ hồi sang Việt Nam, nó chỉ đi ăn tiệm chứ cũng chẳng vào nữa và lần nấu cho hắn ăn là lần gần đây nhất nó đụng tay vào việc bếp núc.
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi của người thân, nó cảm thấy ấm lòng. Trong lúc mọi thứ đang rối tinh rồi mù thế này, nó cần lắm cái giây phút bình yên. Có lẽ Thanh đã đúng. Chúng ta sống, chẳng cần thiết phải nhớ khư khư lấy quá khứ và lúc nào cũng phải nhìn về tương lai. Sống là sống cho hiện tại, sống hết khả năng của mình rồi để kết quả do trời định đoạt, cho tương lai thể hiện cái kết quả ấy.
Sau khi ăn tối, pama nó là vào thư phòng và làm việc. Cảnh tượng này nó thấy quen rồi nhưng đây là lần đầu tiên nó bước vào thư phòng của họ khi cả hai đang làm việc.
"Cạch"
Đẩy cửa bước vào, thứ nó có thể nhìn thấy đầu tiên chính là hai cái giá sách cao chạm nóc đặt hai bên, số sách đó toàn là sách chuyên ngành, từ sách thường đến sách hiếm đều tụ tập đầy đủ. Đối diện là cái bàn gỗ lớn để làm việc, phía sau đó là cái cửa sổ to có thể phóng tầm mắt đến khắp nơi trong cái thành phố Tokyo này.
Ông Tanaka (pa nó) ngước mắt lên, nét ngạc nhiên thoáng trong đôi mắt. Lần đầu tiên ông thấy cô con gái bước vào đây. Ông biết là không phải cô con gái không muốn giúp mình những việc ở công ty mà là vì nó biết ông không thích nó tham gia vào nên không bao giờ nó đặt chân vào thư phòng nơi vợ chồng ông làm việc. Nếu pama nó đã không thích, tuyệt đối nó sẽ không can dự nhưng lần này...đành phá lệ vậy! Nó đã chính thức tham gia vào và hiện tại đang là một cá thể của KWT dưới cái tên mới - Trịnh Hoàng Thiên Nhi.
- Sao con vào đây? - Ông Tanaka lên tiếng, đến lúc đó, bà Mai (mẹ nó) mới ngước mắt lên.
- Con gái? - Mẹ nó hơi bất ngờ.
- Vâng...dạo này công việc của hai người nhiều nhỉ? - Nó cười.

- Cũng vẫn như xưa nhưng sao con vào đây? Ta cứ tưởng con không thích đặt chân vào căn phòng này? - Mẹ lắc đầu.
- Không con chẳng ghét gì cả. Chỉ đơn giản là con không muốn đến nơi không cần đến mình. Mà gần đây có chuyện gì lạ xảy ra không? - Nó lắc đầu rồi hỏi vào vấn đề chính. Nó cần biết Tứ quản lí có đang rình mò hay âm mưu gì với nhà nó hay không.
- Vẫn bình thường thôi con. Mà có gì không? - Pa nó chau mày.
- Cũng không có gì. Chỉ là sau này không còn được yên ổn thôi. Mọi thứ sắp bắt đầu rồi. - Nó hơi nhướn mày.
- Cái gì sắp bắt đầu?
- Một trận chiến. Pama nên chuẩn bị tốt đi thì hơn. Sắp tới sẽ có một số thứ khiến cho thương trường phải xáo động. Con chưa nói trước được gì nhưng có vẻ nó không tốt đẹp mấy. Mà pama Trần đâu ạ? Họ chưa về sao? - Nó nhún vai đầy vẻ bất lực.
- Ừm...hai ông bà ấy còn vi vu ở Anh đấy. Bảo là lâu lắm rồi chưa có dịp đi du lịch chung với nhau nên tranh thủ lần này đi luôn để ôn lại kỉ niệm xưa. Hạnh phúc lắm cơ...tôi thì đâu có diễm phúc ấy? - Bà Mai nói với giọng tiếc rẻ rồi lườm ông chồng.
Từ lần kỉ niêm năm năm ngày cưới đến giờ, chồng bà chẳng bao giờ dẫn bà đi du lịch lần nào nữa cả trong khi lũ bạn thì một năm được chồng dẫn đi du lịch có khi tới hơn mười lần! Nghĩ lại mà thấy tủi thân làm sao.
- Bà nói tôi thì nói thẳng nhé! - Ông Tanaka gõ mạnh tay lên mặt bàn.
- Hừ... - Mẹ nó chẳng thèm nói nữa mà cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
- Thôi...vậy hai người làm việc tiếp nhé. Con ra ngoài đây. - Nó thở dài rồi quay lưng bước ra ngoài. Pama nó đúng là...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui