Ác Nhân Thành Đôi

Lật người qua, lộ ra gương mặt ửng đỏ của Trang Thư Tình, hơi thở bình
thường, đưa tay lên trán, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.

Bạch Chiêm thoáng yên tâm một chút.

“Hữu Phong, nên dậy, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được.”

Người ngủ cũng không có động tĩnh gì.

Trong lòng Bạch Chiêm không biết sao lại cảm tháy vô cùng khẩn trương, khẽ đẩy nhẹ nàng, “hữu Phong, Hữu Phong? tỉnh, Tỉnh.”

“Hữu Phong, buổi tối lại ngủ tiếp.”

“Hữu Phong?!”

“Người đâu!”

Bảo Châu và Nam Châu vội đẩy cửa tiến vào, “Công…”

“Mời đại phu, đi mời ngự y trong cung đến đây, mau!”

Sáu vị ngự y dẫn đầu là Vinh Chính rất nhanh liền tiến vào, người bước đến đầu tiên là Ôn Đức.

“Công tử,, hoàng thượng bảo lão phu hỏi ngài chuyện này là sao?”

Bạch Chiêm cũng không nhấc mắt lên nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào
người đang xem mạch là Vinh chính, thấy hắn nhăn mày lại, lòng Bạch
Chiêm liền trầm xuống.

”Như thế nào.”

“Thỉnh công tử chờ một chút, các ngươi lên đây xem thử.”

Đám người Chu Tề lục tục tiến lên phía trước xem mạch, chốc lát liền
hiểu tại sao hắn lại nhíu mày, mạch tượng Trang tiểu thư rõ ràng là…

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Vinh Chính liền biết hắn không đoán sai,
nhanh chóng trả lời, “Công tử, mạch tượng của Trang tiểu thư vẫn bình
thường, không giống như sinh bệnh.”

Trước khi đợi ngự y đến, Bạch Chiêm đã xem kĩ mạch tượng của nàng, hắn
không phải đại phu, nhưng hắn là người tập võ, về phương diện này không
phải là không biết gì, cho nên hắn chắc chắn là mạch của Hữu Phong vẫn
bình thường.

Nhưng mà, “Vậy vì sao nàng vẫn không tỉnh?”

Vinh Chính lắc đầu, “Thần cũng cảm thấy nghi hoặc.”


Cả người Bạch chiêm như đang bị thiêu đốt, “Ta gọi các ngươi đến đây
không phải vì để nghe các ngươi nói các ngươi không biết, không biết
cũng phải tìm cho ra, bằng không còn cần các ngươi để làm gì!”

Da đầu Vinh Chính run lên, vội vàng kéo chúng thái y qua một bên để thương lượng.

Đừng nói Bạch công tử, Trang tiểu thu đối với bọn họ giống như nửa sư
phụ, bằng tình nghĩa đó, bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực cứu nàng.

“Các ngươi có phát hiện gì khác hay không?”

Chu Tề thay mọi người đáp lời. “Không có, thân thể Trang dại phu rất tốt, không có nửa điểm khác thường.”

Mạch tất cả bọn họ xem dược cũng là như thế. Mà nếu quả không có vấn đề, Trang đại phu bây giờ sẽ không bất tỉnh như vậy, nhất định là bọn họ có sơ sót chỗ nào.

Giương mắt đảo qua mấy người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Khang Hoa, mặt hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn đăm chiêu.

“Ngươi có phát hiện gì?”

Khang Hoa do dự một chút, “Hạ quan là cảm thấy khí huyết của Trang đại phu dường như có vẻ quá tốt.”

Rất tốt, nhìn vô cùng tốt. Vinh Chính đi đến bên giường quan sát, quả
thật như thế, trên gương mặt trắng nõn phiến lên màu đỏ ửng. Khí sắc của những nữ tử bình thường sẽ không thể tốt như vậy.

Nhưng khí sắc tốt lại là bệnh… Chuyện này nói ra ai tin? Có bệnh gì lại khiến khí sắc tốt?

Hướng Tả vội vàng từ bên ngoài tiến vào, đi đến bên người công tử nhẹ
giọng nói: “Công tử, đại sư Phúc Nguyên của Tăng Trí tự cầu kiến.”

“Không gặp.”

Hướng Tả biết lúc này không thể chọc đến công tử, vội vàng nói hết, “Phúc Nguyên dại sư nói hắn đến vì Trang tiểu thư.”

Lúc này Bạch Chiêm mới nhìn qua phía hắn, ánh mắt lạnh như băng, phảng phất như muốn cắt lưỡi của hắn, “Mời vào đây.”

”Vâng.”

Phúc Nguyên vẫn chưa tới, nhưng Chu Tri Tiếu và Trang thư Hàn đã xông
tới. Chu Tri Tiếu có chút cố kỵ, nhưng Trang Thu Hàn đã trực tiếp chạy
vội tới bên giường, thấy sắc mặt tốt đến không thể tốt hơn của tỷ tỷ hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu, “bạch đại ca, tỷ tỷ làm sao vậy? Bị bệnh gì?”

Bạc chiêm đối với người khác đều là dáng vẻ lạnh nhạt, cho dù là Đổng
gia, hắn cũng chỉ nhàn nhạt tiếp xúc, duy độc vị đệ đệ này của Trang Thư Tình là có mấy phần quan tâm.

Hắn biết rõ Hữu Phong vô cùng quan tâm đến hắn, đã từng có một đoạn thời gian rất dài địa vị của hắn trong lòng Hữu Phong cũng không thể nào
sánh bằng Thư hàn, hiện tại…

Nhìn về phía người đang ngủ, Bạch Chiêm nghĩ, bây giờ không nhắc đến, chỉ cần nàng tỉnh lại, hắn sẽ không so đo.


Không nhận được cu6 trả lời chắc chắn, Trang Thư Hàn vẫn cố chấp hỏi,
“Bạch đại ca, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì có phải hay không?”

Bạch Chiêm cúi đầu nhìn về phía hắn, dùng ngữ khí vô cùng khẳng định nói cho hắn, “Tỷ tỷ ngươi đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nàng chỉ có
chút mệt mỏi, nên muốn ngủ lâu một chút mà thôi.”

Trang Thư hàn dùng sức gật đầu, “Ta biết, tỷ tỷ bận việc lâu như vậy, nhất định là mệt mỏi.”

Lừa mình dối người, chu Tri Tiếu làm sao có thể tin, nhưng mà hắn cũng
không truy vấn Bạch Chiêm, mà đi đến chỗ của ngự y để hỏi tình huống.

Không hỏi cho ra, lòng hắn sẽ không yên.

Phiền chán trầm mặt xuống, “Nhanh chóng nghĩ biện pháp.”

Vinh Chính cười khổ, “Vâng.”

Lúc này Hướng Tả đã dẫn Phúc Nguyên đại sư đi vào.

Tăng Trí tự đã có mấy năm truyền thừa, ở nơi đó có rất nhiều vị hòa thượng có tiếng, Phúc Nguyên cũng là một trong số đó.

Bạch Chiêm nguyên bản cũng không ôm quá nhiêu kì vọng với hắn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền coi trọng người này.

Người đã luyện võ đến trình độ này như hắn, nhìn người đã không phải chỉ dùng ánh mắt, mà là cảm quan, cảm giác vị hòa thượng này mang đến cho
hắn rất không bình thường.

Hắn cũng đã gặp qua không ít hòa thượng, chuyến đi Tây Vực lần này hắn
cũng từng động thủ với vài vị hòa thượng nhưng không người nào có thể
khiến hắn có loại cảm giác này, nhất là đôi tai có vẻ vô cùng to bản
kia, bình sinh hiếm thấy.

Mệnh tướng nói, tài dài là tượng trưng cho trí tuệ, quả thật như vậy, người này sâu không lường được.

Bạch chiêm bình thường không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hôm này lại khác, người này nói rằng hắn đến là vì Hữu Phong.

“Bần tăng Phúc Nguyên, kính chào công tử.”

“Ngươi nói rằng ngươi đến là vì Hữu Phong, có ý gì?”

Lời này thật sự rất không khách khí, nhưng Phúc Nguyên đại sư lại làm
như không để ý đến, hai tay chắp thành chữ thập cúi đầu, “Mệnh cách của
Trang thí chủ khác với những người khác, là một người lạc đường tìm đến
nơi này, trong lúc vô ý lại tìm thấy đường về…”

“Đại hòa thượng, ngươi tới nơi này chỉ vì nói những lời nhảm nhí này thôi sao? Hướng Tả, tiển khách.”


Hướng Tả tiến lên một bước, nhưng lại cảm thấy bản thân không thể nhúc nhích.

Bạch Chiêm cảm quan linh mẫn, lập tức phát hiện, lệ khí khắc người như
bị mở nút, ào ào thoát ra, một chưởng nhìn như nhẽ bẫng đánh tới Phúc
Nguyên.

Phúc Nguyên phỉ lui về sau một bước mới có thể đứng vũng, không quá
thoải mái tiếp lấy một chưởng này, trên mặt lộ rõ kinh ngạc, “Bạch công
tử quả nhiên phi phàm.”

Bạch Chiêm cũng xem trọng liếc mắt nhìn Phúc Nguyên, vừa rồi bởi vì quá
tức giận, hắn đã dùng tám phần công lực, vì không để phòng ở trở nên đổ
nát hắn đã nén công lực lại một chỗ để đánh ra, hắn muốn dùng một kích
này để ném Phúc Nguyên ra khỏi phòng, nhưng không ngờ người này lại có
thể tiếp được.

Tám phần công lực hiện tại của hắn, cho dù là Mộc hạ bộ tộc cũng không có người dám tiếp.

“Lời này phải là ta nói mới đúng, đại hòa thượng quả nhiên bất phàm.”

Tâm Phúc Nguyên như một cái giếng cạn không nhấc lên một chút gợn sống,
lần đầu tiên phải hắn phải mở to mắt nhìn chính là khi một ngôi sao kì
lạ xuất hiện tư hai năm trước.

Nguyên bản hắn vốn không nên đến nơi này, trong hai năm qua vì sự xuất
hiện của ngôi sao kia mà đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, khiến
cho một quốc gia sắp bên bờ sụp đổ lại một lần nữa có thể khôi phục, tuy rằng hắn sớm đã tính ra được long mạch của Đại Chu đã đến hồi sắp đứt
nhưng vì ngôi sao đó mà lại hiện ra điềm lành, khi đó hắn liền biết,
ngôi sao đó đột ngột xuất hiện, tất cả là do thiên ý.

Mà bây giờ, ngôi sao này phải rời đi, cũng là vì thiên ý.

Chỉ là vào thời điểm ngôi sao này rời đi lại hiện ra một sát tinh, nơi
nơi đều là dấu hiệu bất ổn, cho dù không muốn tham dự đến thế sự nhưng
hắn vẫn không thể tạm dừng tu hành để đến Bạch phủ.

Thiên hạ. Không thể loạn.

Mà vị Bạch công tử, chính là ngọn nguồn.

Không, phải nói là từ khi Bạch công tử ra đời thiên hạ này đã gieo xuống một mầm vạ. Trước kia có mẫu tính dùng thân tình để ràng buộc hắn, dùng dương thọ trói chặt hắn, nhưng và lúc hắn sắp thoát khỏi sự trói buộc
ấy, Trang tiểu thư lại xuất hiện một cách kịp thời, đây mới là cái khóa
chân chính, khóa chặt lấy Bach công tử.

Có cái khóa này khóa hắn lại thì Bạch công tử mới là bạch công tử, chứ không phải là một sát tinh.

Nếu hiện tại thiên hạ rối loạn, tiếp theo sẽ là một trận náo động vô
cùng lớn từ trước tới giờ, sau đó phải qua hơn mấy trăm năm thì thiên hạ mới có thể bình ổn, đây chính là kết quả hắn tính ra được.

Nếu muốn tránh khỏi sát tinh, nhất định phải tìm lại chiếc khóa kia.

“Bạch công tử bớt giận, bần tăng đến đây chính là vì giúp công tử mang trang thí chủ trở về.”

Hô hấp của Bạch chiêm cứng lại, lẳng lặng nhìn hắn. Một hồi lâu sau cũng không quay đầu lại, chỉ phân phó, “Mang những người khác ra ngoài.”

Không cần đề cao âm điệu, cũng không có ai dám cản lại, cho dù là Trang

Thư Hàn cố gắng níu lấy không tha cũng bị Chu Tri Tiếu kép ra ngoài.

Hướng tả đi cuối cùng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, canh gác ngoài cửa.

Bạch chiêm không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Phúc Nguyên.

Phúc Nguyên cũng không thèm để ý, tiến lên xem mạch cho Trang Thư Tình, tâm liền hiểu rõ, quả nhiên như thế.

“Trang thí chủ vốn là người dị giới, nếu muốn dẫn nàng về phải có hai
điều kiện, không, một thôi cũng có thể.” Phúc Nguyên nhìn về phía Bạch
Chiêm, “Nếu muốn nàng không còn gì lưu luyến ở thế giới kia, vậy thì
thế giới này phải có thứ gì đủ lớn để có thể níu nàng ở lại, hoặc là
người, chỉ có chính bản thân nàng muốn trở về nơi này th2i nàng mới có
thể trở về, bạch công tử có nắm chắc không?”

“Có, vì ta, nàng sẽ trở về.” Thanh âm Bạch Chiêm vô cùng lạnh lẽo nhưng lại cực kì thành khẩn, thân thể cũng đang buộc chặt,

“Ngươi nắm chắc mấy phần?”

”Một nửa.” Đáp án của hắn không ngoài suy đoán của Phúc Nguyên, bằng
động tĩnh từ sau khi Trang tiểu thư đến đây, có thể nói ràng dị tinh
không phải là người có dã tâm nàng chỉ muốn yên ổn sinh sống, nhưng cuối cùng nàng lại ngồi lên vị trí giám quốc, xét cho cùng, là bởi vì Bạch
Chiêm không thể không rời khỏi kinh đô, từ đó cũng có thể thấy được cảm
tình của bọn họ có bao nhiêu sâu nặng.

Nhưng phần tình cảm này cũng không phải là mấu chốt có thể mang nàng trở về, nếu như ở thế giới kia có người hoặc có vật gì đó có quan trọng hơn Bạch Chiêm, như vậy, thế giới này sẽ phải hứng lấy đại nạn, thiên ý
chính là như thế.

“Phải làm thế nào?”

Phúc Nguyên đánh giá phòng ở một chút, “Bần tăng xin hỏi, đây có phải là phòng ở Trag thí chủ thường ở?”

Đúng vậy, từ khi vào kinh nàng đều vẫn ở tại đây.”

“Miễn cưỡng cũng có thể được, tất cả những thứ dư thừa đều phải chuyển ra ngoài, bần tăng muốn lập một hoa sen trận.”

Bạch chiêm không nói hai lời, tự động mở cửa mang những thứ dư thừa tất
cả ném ra ngoài, những thứ đó cho dù trân quý, ở trong mắt hắn cũng
không đáng một đồng.

“Những thứ mà Bạch công tử thường xuyên sử dụng nhiều đều đưa tới đây,
hoa sen trận không cần những thứ khác, chỉ cần vật có khí tức của Bạch
công tử là đủ rồi, mặt khác, Bạch công tử và Trang tiểu thư hai người có tín vật đính ước hay không?”

Tín vật đính ước… Bạch Chiêm nhanh chóng đi đến bàn trang điểm, lật lật
trong một đống tráp đựng trang sức, không có tìm thấy, lại mở ra mấy cái khác, rốt cuộc tìm được ở trong một cái hộp nhỏ, bên trong chỉ dựng một cây trâm cài.

“Đây là vật ta đưa Hữu Phong trong ngày nàng ấy cập kê, là do ta tự tay chế tạo, có thể dùng được không?”

Phúc Nguyên tiếp nhận, nhắm mắt cảm thụ một lát, giữa chiếc trâm cài và
Trang tiểu thư có một sự ràng buộc nhè nhẹ khiến trên mặt hắn hiện lên ý cười, “Bây giờ bần tăng đã có sáu phần năm chắc.”

Bạch Chiêm vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, hắn quả thật cũng rất bình
tĩnh, loại bình tĩnh này giống như đã đem tất cả cảm xúc dư thừa bài trư ra bên ngoài, chỉ duy nhất còn lại bình tĩnh.

Bởi vì hắn buộc phải bình tĩnh, không thể để bản thân không thể không chế được chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui