Ác Ma Song Bào Thai
Editor: Du Bình.
Theo Gia mẫu đi lên tầng, hành lang tầng hai chạy một đường lan can, do không có phần sàn ở giữa nên phạm vi đi lại bị thu thỏ, tựa như phần khung không hề giống nhau, nhưng thật ra lại rất lớn, ba người đi song song còn dư một khoảng kha khá.
Không lâu sau,Gia mẫu đưa y đến phía bên phải cuối tầng hai, bà chỉ tay vào căn phòng trong cùng, nói: “Đây là phòng của Cậu cả! Sau này cậu sẽ phụ trách việc quét tước, dọn dẹp!”
“Vâng….” Đại thúc âm thầm nhớ vị trí căn phòng, miễn cho sau này xuất hiện sai lầm thì ông chủ sẽ trút giận lên cô nhi viện.
Sau đó bà lại chỉ sang căn phòng cách đó một gian, là gian thứ ba, dặn dò y: “Đây là phòng của Cậu hai! Cũng sẽ được cậu phụ trách làm công việc vệ sinh như phòng cậu cả!”
Quả nhiên! Vừa mới đến đã bị phân cho công việc khó nhằn rồi! Xem ra một năm tới đây đại thúc chắc cũng không hẳn là nhàn hạ đâu!
“Xin lỗi Gia mẫu, con có chuyện muốn hỏi người!”
“Cậu cứ nói! Sau này có bất kỳ thắc mắc gì trong cái nhà này đều có thể trực tiếp hỏi già!”
“Tại sao tất cả mọi người đều gọi ông chủ là “Chủ tịch” mà Gia mẫu lại kêu ngài là “cậu cả” vậy? Và còn có cả cậu hai?” Từ lúc vào cửa, đại thúc đã thấy người nhà này có cách gọi ông chủ bất đồng. Chẳng lẽ lại không cùng một người?
“À, là vì già đây đã nhìn các cậu chủ lớn lên từ bé nên nhất thời khó có thể đổi được cách xưng hô, các cậu chủ cũng không có ý phản đối nên trong nhà này chỉ có già mới gọi khác người thôi! Còn ‘cậu hai’, chẳng lẽ cậu không biết nơi này có hai chủ sao?” Vẻ mặt của Gia mẫu thực kinh ngạc.
“Ah! Là vì không có ai nói với con có hai ông chủ hết!”” Xong rồi! Một chủ đã khiến y đau đầu, hiện tại còn nhiều hơn một! Ông trời ơi! Người muốn đùa chết con có phải không? Thật sự rất lo lắng một năm nữa có thành ngày giỗ của con không a?
“Còn phòng ở giữa là phòng của cậu! Mau mang hành lý vào đi!” Gia mẫu trực tiếp mở cửa căn phòng mà họ đang đứng trước.
“Cho con hỏi, tại sao phòng con lại phải ở giữa phòng của các ông chủ ạ?” Không phải giúp việc bình thường toàn phải ở phòng linh tanh sao? Đại thúc vừa hỏi vừa đi vào.
Không nhìn thì không sao, nhưng vừa ngó một cái là dọa chết người! Gian phòng này so với nơi y ở trong cô nhi viện còn to lớn, tốt gấp hơn nhiều lần! Hơn nữa còn có phòng tắm riêng, phòng thay trang phục! Y không nghĩ rằng thân là người giúp việc có thể được ở phòng tốt thế này nha! Hóa ra các ông chủ cũng không phải là người thích bóc lột!
“Là vì muốn cậu tiện đường chăm sóc các cậu chủ!” Nghe được câu trả lời muộn màng này, đại thúc liền rút đi lời khen của mình. Hóa ra chỉ là muốn tôi trở thành bảo mẫu 24/24 thôi sao? Đúng là một đám người xấu xa!
“Bây giờ cậu đi tắm đi! Nhìn luộm thuộm quá! Nên nhớ rằng các cậu chủ rất yêu sạch sẽ! Hoàn hành thì đến nhà bếp gặp già!” Gia mẫu nói xong liền rời khỏi để lại một đại thúc có chút bất mãn. Thôi thì kính già yêu trẻ! Coi như căn phòng này là phần thưởng cũng không tệ rồi!
Bay nhanh đi tắm, tùy tiện mặc một bộ quần áo thoải mái rồi đến bếp tìm Gia mẫu, đại thúc đột nhiên phát hiện biệt thự lớn thế này chỉ có độc Gia mẫu và mình, người hầu đều không có. Chẳng lẽ không thuê nổi sao? Mà sao có khả năng đó được?
Xuống tầng một, rẽ sang bên trái, mở ra trước mắt đại thúc là nhà bếp sạch sẽ, bên ngoài còn bày bàn ăn theo phong cách tiệc châu Âu, này đây là bàn ăn cho hai người phải không? Còn Gia mẫu thì đang tất bật chuẩn bị cơm nước.
“Gia mẫu à, tại sao nhà lớn thế này mà lại không có người giúp việc a? Chẳng lẽ chuẩn bị bữa ăn đều là do một tay người làm sao?” Đại thúc đến gần bà, hỏi nhỏ.
“Do các cậu chủ không thích nhiều người, chỉ chờ đến lúc họ đi thì mới có giúp việc đến đây dọn dẹp. Còn nấu nướng? Đương nhiên cậu sẽ phụ trách!” Gia mẫu mang toàn bộ dụng cụ cùng thực phẩm nhét vào tay đại thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...