Ác Ma Chiếm Hữu

Âu Tuệ Nhi lập tức đứng bất động, nói thật chứ cho tiền cô cũng không dám cựa quậy. Ngó trước dòm sau, Tuệ Nhi đắng lòng khi xung quanh chẳng có chỗ nào cho cô vượt rào, ủ rủ nhìn xuống hai chân. Ôi! Hai cái chân không cân bằng này chạy làm sao lại với những bước sải dài của Nhất Chính.

Nghĩ đến hết sức não nề, trầm ngâm ôm đầu khóc thét!.

Cô chủ cửa hàng gọi người mang hàng ra đặt vào xe Hứa Nhất Chính, vì đây là nơi quen biết cho nên hắn không cần đưa tiền mặt, hắn chỉ khẽ gật đầu tất người đối diện đã hiểu cách thức thanh toán.

"Anh định làm gì tôi? Tắm tôi trong socola chắc?". Âu Tuệ Nhi ngang bướng hất cằm thách thức.

Hứa Nhất Chính nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ hết sức tinh tế của Tuệ Nhi, hắn nhẹ tay nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ cười đầy ẩn ý:"Tuệ Nhi đáng yêu của tôi! Em là một cô gái thông minh, cho nên khỏi cần tôi phải nói em cũng đã đoán ra được phần nào rồi đấy! Nhưng em vẫn còn thiếu..."

"Thiếu?."


Âu Tuệ Nhi nheo mắt, nhíu chặt mi tâm đề phòng đôi môi mỏng cùng nụ hôn cháy bỏng của Hứa Nhất Chính, hắn có thể cưỡng đoạt cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

"Tắm em trong socola vẫn chưa đủ... Tôi muốn em và socola hòa quyện làm một... Cái mùi vị đó! Chỉ mới nghĩ đến đã thấy thích rồi."

Nụ cười trên môi Hứa Nhất Chính càng lúc càng trở nên dâm tà, quái gở. Âu Tuệ Nhi đẩy tay Nhất Chính ra:"Không hợp vệ sinh, anh sẽ bị bệnh tai mũi họng đấy!"

"Mặc kệ bị bệnh hay không, tôi chỉ quan tâm mùi vị khi thưởng thức em thôi."

Hứa Nhất Chính đá lông nheo với Âu Tuệ Nhi, cô lùi về sau, da gà da vịt nổi lên khiến lông tơ cô dựng đứng. Chỉ cần mường tượng đến cái cảnh hắn trói cô như cây que rồi nhúng xuống bồn socola ngọt ngậy, sau khi tẩm gia vị hoàn hảo, hắn chắc chắn sẽ rất vui vẻ thưởng thức cô như món đồ ăn thượng hạng, chưa dừng ở đó... Hứa Nhất Chính sẽ ăn cô không những qua việc liếm láp mà còn tiến công động thủ nữa.

"Em đang suy nghĩ viễn vong về chuyện gì thế?"

Hắn đứng trước mặt cô lúc nào không hay, bàn tay to lớn của hắn không ngừng huơ huơ, búng búng trước mặt Tuệ Nhi. Cô chợt hoàn hồn, sợ muốn ngất nhưng vẫn cố mở to mắt đối diện với hắn:"Mấy ngày qua có ngày nào anh không ăn chay không? Cho tôi đình công nghỉ ngơi vài ngày được chứ?"

Lời khẩn cầu rất có tâm, có lẽ hắn sẽ xem xét lại. Sờ cằm, bản tính tiềm ẩn của Hứa Nhất Chính chính là sự tinh quái, khoái đùa dai và chơi rất lầy lội...

"Được thôi, làm nốt ngày hôm nay nhưng phải chiều tôi sáu lần. Bù lại tôi cho em nghỉ ngơi ba ngày."

Âu Tuệ Nhi há hốc mồm, chết đứng như Từ Hải, cô không nói ra được lời nào, tay chân cứng đờ run rẩy không còn sức để chắp lại rồi quỳ xuống lạy ác ma cuồng dâm, bạo ngược trước mặt nữa.

Hứa Nhất Chính đưa tay đẩy cằm Âu Tuệ Nhi cho đôi môi cô khép lại, ngậm chặt miệng, nếu không ruồi nhặng sẽ bay vào làm tổ mất.


Cảm thấy vẻ mặt Âu Tuệ Nhi rất buồn cười, khuôn mặt cô đang méo mó, màu sắc đa dạng phong phú biến hóa không ngừng:"Hay em chê nhiều? Vậy tôi sẽ hạ xuống còn hai ngày nhé!"

Hắn đưa ba ngón tay trước mặt Tuệ Nhi rồi nhẹ nhàng hạ một ngón xuống. Thần sắc sa sầm, Tuệ Nhi như đang bị mất máu trầm trọng, môi cô trắng bệch run lên bần bật, còn khuôn mặt thì xanh xao cắt không còn giọt máu.

Thấy cô vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng mất hồn, Nhất Chính ngó ngón tay mình, hắn bĩu môi rồi lắc đầu. Khuôn mặt tuấn dật, điển trai có vạn phần lãnh khốc hôm nay lại trở nên tinh nghịch quá đỗi, cứ như thể không trêu chọc cô, hắn ăn cơm không ngon, ngủ không yên vậy:"À, em vẫn còn chê nhiều đúng không? Ma nữ à, em ranh quá đấy! Thôi được rồi, tôi cũng không muốn làm phật mỹ nhân. Cho em một ngày nghỉ ngơi đó."

Hắn rất ngây ngô làm như đúng rồi hạ thêm một ngón tay nữa.

Khóc không được mà cười cũng chẳng ra hơi, hắn quả nhiên muốn áp bức người ta đến đường cùng đây mà. Âu Tuệ Nhi lảo đảo ngã chúi về trước, cả khuôn mặt thiếu sức sống của cô áp vào lồng ngực hắn, lời cô vừa thê lương vừa gượng ép:"Vâng, anh muốn thế nào cũng được."

Hứa Nhất Chính vui vẻ đưa cô ra xe, thắt dây an toàn cho Âu Tuệ Nhi đâu vào đấy, hắn xoay người về sau lấy một ít socola đặc.

"Anh muốn ăn à?"


Âu Tuệ Nhi nãy giờ vẫn còn kinh hãi về Hứa Nhất Chính.

"Ừ"

Hắn cười ma lanh, đôi bàn tay cứng cáp nhanh nhẹn lại mạnh bạo xé nát chiếc áo thun của Tuệ Nhi. Một tiếng xoẹt kêu lên làm Tuệ Nhi chết ngồi, ngậm ngùi đưa mắt nhìn hắn không ngừng đổ socola lên ngực cô.

Hoàn toàn cứng họng, chức năng nói ngưng hoạt động, đại não chỉ còn biết náo loạn gào thét. Âu Tuệ Nhi theo phản xạ định đẩy hắn ra nhưng rất nhanh bị Nhất Chính khóa chặt. Hắn tặc lưỡi, lắc đầu cùng nụ cười biểu hiện ý "bé không ngoan" cho Tuệ Nhi.

Sau đó, cảnh tượng làm Âu Tuệ Nhi vừa thẹn vừa thích... Hứa Nhất Chính cúi mặt, đôi môi ma mãnh lướt quanh bờ ngực sữa căng tròn của cô. Hắn liếm láp, nhắm mắt thưởng thức một cách ngon lành. Âu Tuệ Nhi chiêm ngưỡng hắn qua đôi mắt mơ màng bị che lấp đi bởi dục vọng. Nửa khuôn mặt tuấn lãng hút hồn thật khiến cho người ta say mê muốn phạm tội mà.

"Âu Tuệ Nhi ơi, hương vị của em và socola đúng thật là sự kết hợp tuyệt vời!."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui