“Ông… ông có ý gì?” Trì Hải Hoan cố gắng hỏi, trong lòng đã thầm kêu khổ, biết sớm, không nên mang Tạ Trường Viên ra, kết quả, ngược lại làm cho mình rước họa vào thân.
“Sao thế? Mấy tháng không gặp mày liền quên tao sao? Mày quên tao, nhưng mà tao không quên được mày đâu.” Đại Hắc Nha cười dâm tà đưa tay về phía ngực Hải Hoan,“Lần trước, buông tha mày, nhưng mà lần này, chắc là tao không thể bỏ qua cho mày nữa rồi! Tao muốn đòi lại tất cả những vũ nhục của Tạ Thư Dật tặng cho tao từ trên người mày!”
Trì Hải Hoan bị dọa sợ, cô run run bật khóc: “Ông có xích mích với Tạ Thư Dật, ông cứ tìm anh ta là được, sao ông lại tới tìm tôi chứ? Quan hệ của tôi với anh ta cũng không phải rất tốt.”
Đại Hắc Nha “Ba “ cho cô một cái tát, hung tợn nói: “Tiểu gian nhân, còn không phải tại mày? Nếu không phải tại mày sao tao lại phải chịu Tạ Thư Dật vũ nhục chứ? Làm hại tao không dám ngẩng đầu làm người! Hắn làm rất sạch sẽ, tao còn thật sự nghĩ chuyện đã qua đi coi như xong, thật không ngờ, hắn lại làm cho Long gia đoạt toàn bộ địa bàn của tao! Còn làm cho Long gia hãm hại tao thiếu chút nữa bỏ tù! Lúc này đây, mày rơi vào trong tay tao rồi, xem tao chỉnh hắn ác độc thế nào đây!”
Trì Hải Hoan cuối cùng cũng hiểu, người trước mặt này, là nhận sai cô thành Hải Nhạc! Thì ra bọn họ nghĩ rằng cô là Hải Nhạc mới chộp cô tới đây! Cô không nên đến Kawasaki vào tối hôm nay, cũng không nên rêu rao mình là con gái Tạ Trường Viên! “Không! Không! Ông không phải tại tôi, ông là tại em gái của tôi mà có xích mích với anh ta! Ông bắt lầm người!” Cô sốt ruột kêu, không ngừng giãy dụa.
Đại Hắc Nha lại cho cô một cái tát: “Mày còn gạt tao? Mày có hóa thành tro tao cũng có thể nhận ra mày! Khuôn mặt của mày, giọng nói của mày, mày không phải là con nhỏ kia sao? Chẳng phải lúc mày ở Kawasaki luôn miệng nói mày là con gái Tạ Trường Viên sao? Tao đã điều tra, Tạ Trường Viên chỉ có một đứa con gái nuôi là mày, sao có thể đột nhiên lại chui ra một đứa nữa chứ? Mày đang coi tao như đứa ngốc hả, còn dám nói có một đứa em gái gì…”
“Tôi với em gái là song sinh! Bọn tôi rất giống nhau, thật đó, tôi không lừa ông!” Trì Hải Hoan thầm cầu xin người này có thể buông tha cô, “Vị tiên sinh này, xin ông tha cho tôi đi, người đắc tội ông không phải tôi a! Là em gái của tôi!” Ba người hai mặt nhìn nhau, sao lại có thể có chuyện như vậy chứ?
“Mặc kệ nó, chỉ cần nó là con gái Tạ Trường Viên, là em gái Tạ Thư Dật là được!” Đại Hắc Nha lạnh lùng nói.
Trì Hải Hoan thấy vô vọng cầu xin được tha, mở miệng khóc rống lên.
Đại Hắc Nha lại vả cho cô một cái: “Tốt nhất mày nên thức thời cho tao một chút! Nếu mày còn khóc, tao liền…” Trì Hải Hoan nghe hắn nói như vậy, tiếng khóc im bặt, cô sợ hãi toàn thân lạnh run.
Hai tên đàn ông khác, vừa nghe Đại Hắc Nha nói như thế, nhìn Trì Hải Hoan nuốt nước miếng mãnh liệt, một người trong đó nói: “Lão đại, không bằng chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lấy tiền chuộc xong đem con nhóc này…” Hắn làm một cái động tác tay, Đại Hắc Nha và tên còn lại liếc nhau một cái, trong mắt lộ ra một tia động lòng.
Trì Hải Hoan run rẩy một cái, không thể nào, không phải bọn họ sẽ thật sự muốn cô chứ? Cả người cô không khỏi run lên bần bật.
Không, không thể cứ vậy mà bị bọn họ… Trì Hải Hoan buộc chính tớ phải tỉnh táo lại.
“Các ông bắt tôi, chính là muốn tiền của Tạ gia, số tiền này, các ông muốn bao nhiêu, Tạ gia cũng có thể đưa ra, tôi phải được vô sự, Tạ gia chỉ là tiêu tiền tiêu tai họa, không chắc chắn sẽ truy cứu các ông, nhưng, nếu các ông đụng đến tôi, phỏng chừng cho dù các ông cầm tiền, cũng không có cái mạng mà hưởng, chính các ông cần phải rõ ràng, muốn tiền hay là muốn mạng?”
Đại Hắc Nha run lên một cái, cô nói đúng, hắn đã từng lĩnh giáo sự ngoan độc của Tạ Thư Dật ở Dạ Chi Hoàng Triều, hắn nhiều lắm chỉ sờ soạng vài cái xé áo một chút sau đó lại thêm một cái bạt tai, liền hại hắn khó chịu như vậy, mặc dù nói đống thịt béo này có thể dễ dàng đến miệng, nhưng, vạn nhất nuốt này miếng thịt này, lại không còn mạng hưởng thụ tiền, “Con nhóc này thật đúng là không thể đụng vào, nếu đụng, chỉ sợ Tạ gia thật sự sẽ không bỏ qua cho chúng ta, quên đi, chúng ta quan trọng là đòi tiền, lấy được số tiền kia, chúng ta xuất cảnh nhập cư trái phép, đi ra ngoài biên, có thể tiêu dao vui vẻ, tụi bay nói có đúng hay không?” Đại Hắc Nha nói.
Thấy lão đại nói như vậy, hai tên khác đành phải bỏ qua ý nghĩ kia, nhìn Trì Hải Hoan nuốt nước miếng khan.
Trì Hải Hoan thấy tớ lại có thể hóa giải một ải khó qua nhất trong đời kia, rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không chạm vào cô, là tốt rồi.
Khi Tạ gia nhận được điện thoại tống tiền từ di động của Hải Hoan gọi tới, hoảng sợ cực kì, mẹ Hải Nhạc lại gấp đến độ thiếu chút nữa té xỉu, Hải Hoan đứa nhỏ này, ba vừa mới chết, sau đó lại bị bọn cướp nhìn trúng, đứa nhỏ này, mạng khổ quá!
Hải Nhạc vẫn cứ khóc mãi, không hiểu được vì sao bọn cướp lại nhìn trúng chị tớ.
“Thư Dật, con mau ra ngân hàng rút tiền mặt! Lúc này, cứu người quan trọng hơn!” Tạ Trường Viên nói với Tạ Thư Dật.
“Không báo cảnh sát sao?” Tạ Thư Dật nói.
“Không, không thể, nếu kinh động cảnh sát, chị em sẽ mất mạng! Không thể a!” Tạ Hải Nhạc vừa khóc vừa phản đối.
Tạ Thư Dật nhìn Tạ Hải Nhạc đang ngồi trên sô pha khóc đến phát run một cái, đáp lời: “Rồi, con đi.”
Hắn vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Long Đế Uy cùng Sở Lâm Phong, một người là hắc đạo thế gia, một người trong nhà vẫn độc bá toàn thị trường, một người là tập đoàn Đế Quốc nghiên cứu phát triển bảo mật cao cấp bằng sách (không chắc lắm nha), có lẽ hai người bọn họ có thể giúp được vài việc.
Khi Long Đế Uy và Sở Lâm Phong biết được tin Hải Hoan bị bắt cóc, lập tức phóng tới họp cùng Thư Dật.
Tạ Thư Dật cầm tiền, cùng Đế Uy và Lâm Phong quay về Tạ gia, mọi người cùng nhau thương nghị đối sách.
Bọn cướp thật giảo hoạt, sau khi dùng điện thoại Hải Hoan gọi về, liền thay đổi số điện thoại, hơn nữa, cũng không nói vượt qua nửa phút, cho dù có dùng hệ thống vệ tinh truy lùng dấu vết mới nhất do nhà Sở Lâm Phong nghiên cứu chế tạo ra cũng không thể truy ra cái tín hiệu đó, càng không biết một chỗ chính xác nào.
Hơn nữa, địa điểm trao đổi con tin lại thay đổi, cuối cùng, nói muốn đem tiền đến Tân Trúc, hơn nữa, chỉ cho phép một người qua, đến lúc đó tới đó sẽ nghe chỉ thị tiếp theo.
Tạ Trường Viên cho con trai xuất mã, Tạ Thư Dật cầm tiền, trên cổ áo có khảm máy theo dõi lời đối thoại hình cúc áo của Sở gia, trên tay đeo máy chụp ảnh hình đồng hồ nhà họ Sở, đi vào Tân Trúc, mà Long Đế Uy căn cứ vào tọa độ của Thư Dật, tùy thời điều động người của Long gia ẩn hình bám sát theo Thư Dật.
Khi Tạ Thư Dật đến Tân Trúc, lại bị bọn cướp thông báo đổi một địa điểm giao dịch khác, lại chạy đến Liên Hoa, Tạ Thư Dật hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể lại chạy đến Liên Hoa, đến Liên Hoa, lại đổi một chỗ khác, lần này là Lan Tự, Tạ Thư Dật công toi một ngày, đầu sắp hôn mê, đuổi tới Lan Tự theo bọn cướp đến ngư trường bỏ hoang, trời đã tối đen.
Phỏng chừng đây mới là địa điểm giao dịch cuối cùng, Tạ Thư Dật âm thầm thông báo Sở Lâm Phong và Long Đế Uy, chậm rãi đi đến ngư trường.
Khi hắn nhìn thấy người bắt cóc Trì Hải Hoan, vậy mà chính là Đại Hắc Nha từng bị tớ đánh một trăm bạt tai.
Đại Hắc Nha cười âm hiểm với Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu a, lại gặp nhau.”
“Người đâu?” Tạ Thư Dật cũng không muốn nói nhảm nhiều với hắn.
“Lấy tiền tới trước đã.” Đại Hắc Nha nói.
“Thấy người, mày có thể thấy tiền.” Tạ Thư Dật giơ cái vali đen trong tay lên.
Đại Hắc Nha liếc đàn em một cái, chỉ thấy có hai người dùng khăn mặt bịt miệng lôi Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan nhìn thấy Tạ Thư Dật, nước mắt ào ào chảy xuống.
Tạ Thư Dật đi chậm rãi về phía bọn họ, mà ba người Đại Hắc Nha cũng từ từ đi về hướng Tạ Thư Dật, Đại Hắc Nha đưa tay cầm cái vali đen qua, đột nhiên mắt lóe hung quang, để dao ngang cổ Trì Hải Hoan, nói với Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu, thật có lỗi, vẫn còn muốn mượn xuồng dùng trước.”
“Tiểu nhân vô sỉ!” Tạ Thư Dật chửi ầm lên.
“Mày muốn cứu tính mạng của nó, tốt nhất là đứng im tại chỗ đừng cử động, tự nhiên bọn tao sẽ không mảy may đụng đến nó, nếu, mày không nghe, vậy thì cô em gái xinh đẹp này của mày, cũng chỉ có nước đi gặp Diêm Vương mà thôi.” Đại Hắc Nha nhẹ nhàng vẽ dao trên cổ Trì Hải Hoan một cái, máu tươi ứa ra, Trì Hải Hoan thống khổ phát ra tiếng “Ô… ô…”
Ba người xách vali da, ép Trì Hải Hoan đi nhanh về hướng bờ biển.
Thì ra, bọn chúng muốn cầm tiền xong ra biển.
Tạ Thư Dật nhẹ nhàng nói với cái áo vài câu, sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng ba tên giặc cướp rời đi cười lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...