CHƯƠNG 49
Buổi tối, Đình Huy sau khi thương lượng và chấp nhận bồi thường cho phía đối tác thì đã ra về cùng Hàn Di.
Cậu từ lâu đã xong công việc của mình, hôm nay cậu cũng không phải trực đêm. Bên dưới đại sảnh, một vài nhân viên khi đi ngang qua Hàn Di đều dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn đến rồi lại âm thầm bàn tán gì đó.
Hàn Di thoạt đầu không để ý, thế nhưng đến lần thứ hai, lần thứ ba thì bắt đầu khó chịu. Cậu đứng một lúc mỏi chân liền đi đến ngồi xuống gần chỗ của anh bảo vệ bên kia.
Anh đang trực ca, thấy Hàn Di thì vui vẻ mỉm cười, tay theo thói quen rút ra một điếu thuốc đưa cho cậu:
" Này, hút một chút đi!" Anh nói.
Hàn Di nhìn theo tay anh, ánh mắt e dè nhìn điếu thuốc, nửa muốn nhận nửa lại không. Từ trước đến giờ cậu chưa lấy một lần cầm điếu thuộc hút phì phèo như Mã Doanh, bởi vì vị của nó rất kinh dị.
Cậu nhíu mày, miệng cười cười:
" Em không hút được ạ."
Nghe cậu nói, anh bảo vệ thoáng bất ngờ, sau đó thì nhét điếu thuộc trở vào hộp thuốc, chậc một tiếng:
" Hoá ra bây giờ vẫn còn một cậu trai ngoan như Hàn Di đấy." Anh vừa nói vừa cười cười, sau đó thì lại giương mắt nhìn đến những người đang tan ca.
Bọn họ cũng như những người lúc nãy, cũng dùng ánh mắt thị phi nhìn đến Hàn Di như thăm dò gì đó. Bất quá, anh đành trừng mắt bọn họ một cái rồi quay sang Hàn Di, nhỏ giọng hỏi:
" Hàn Di, anh hỏi cậu cái này nhé."
" Sao ạ?" Hàn Di nghe thế liền đáp nhanh.
Như khó nói, anh nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng tiếp:
" À ừm, chuyện này khá riêng tư. Anh muốn hỏi là quan hệ giữa em với chủ tịch là thế nào? Có phải...hai người rất thân thiết?"
Tuy câu hỏi âm lượng khá nhỏ nhưng đối với người ngồi bên cạnh như Hàn Di thì lại khác. Nó rõ ràng và có chút thất kinh. Cậu nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại:
" Anh vì sao lại muốn biết?"
Nghe cậu hỏi, anh bảo vệ gãi gãi tóc, cười trừ:
" Ừ, chẳng qua mấy hôm nay, mọi người đều bàn tán xôn xao về một tin đồn. Bọn họ bảo em cùng chủ tịch đang hẹn hò với nhau. Đó chỉ là một chuyện, anh nghĩ chuyện hẹn hò gì đó cốt cũng chỉ là chuyện của hai người, bọn họ dĩ nhiên không có quyền xen vào..."
Dừng một chút, anh lại nói tiếp, lúc này giọng có trầm hơn:
" Thế nhưng sự cố sáng nay càng khiến tin đồn kia thập phần kinh khủng. Bọn họ bảo chính em là người đã âm mưu làm chuyện đó, lựa thời cơ trực ca rồi phá đơn hàng của công ty. Sau đó lại dựa vào uy quyền của chủ tịch mà trốn tội."
Anh nói xong thì nhẹ thở ra một hơi, đoạn, anh quay sang nhìn Hàn Di, thấy cậu đang siết chặt quần của mình như đang kìm nén cơn giận trong người. Gương mặt kia phủ một sắc trắng xanh trông khó coi vô cùng.
Có phần hoảng loạn, anh vội vỗ vỗ vào lưng cậu, xin lỗi rối rít.
Nhìn anh bối rối, Hàn Di lại không nỡ bộc lộ cảm xúc của mình ra. Cậu quay sang, gỡ cánh tay anh ra khỏi người mình rồi mỉm cười:
" Em không có sao đâu! Chuyện này em cũng đã biết từ lâu rồi. Anh có cần xác nhận không? Mà, anh có nghi ngờ em không?"
Cậu điềm nhiên hỏi vặn anh một câu rồi tiếp tục cười. Nụ cười kia có phần chua xót và giả tạo. Hàn Di chỉ đang cố gắng cười thôi, thật ra trong lòng lại đang như một cuộn len rối đến không thể tháo gỡ.
" Không, anh tin em mà, Hàn Di!" Suy nghĩ giây lát, anh bảo vệ đã bật ra một câu nói. Sau đó anh nghiêng đầu nhìn về phía thang máy, thấy Đình Huy đang sải bước đi về hướng này.
Anh vội đứng dậy, vỗ vai Hàn Di một cái:
" Cố lên nhóc con, mọi chuyện rồi sẽ ổn!" Nói xong anh lại cười hiền.
Đình Huy từ xa đi đến, cảm nhận được bọn họ vừa mới nói chuyện gì đó có vẻ không được vui gì mấy, mặt Hàn Di cũng không ổn từ sáng đến giờ.
Thấy anh đi đến, anh bảo vệ vội cúi đầu một cái rồi rời đi.
" Được rồi, chúng ta về thôi!" Đình Huy hướng mắt đến Hàn Di, nói.
Sau đấy, hai người cùng sóng vai nhau rời khỏi công ty. Trên xe, Hàn Di luôn trầm mặc suốt nửa quãng đường, trong lòng nửa muốn tâm sự cùng anh nửa lại không muốn anh bận tâm đến mình.
Chuyện sáng hôm nay đã khiến anh căng thẳng đủ rồi. Cậu cứ thế suy nghĩ rồi vò tóc trông khổ sở, đầu tựa vào cửa sổ, lâu lâu lại thở dài một tiếng.
Đi hơn nửa quãng đường, Đình Huy cuối cùng cũng buộc phải lên tiếng để phá vỡ sự tịch mịch trong xe.
" Hàn Di, em ổn chứ? Chuyện sáng hôm nay, em đừng lo nữa. Anh đã giải quyết cả rồi." Anh nhẹ nhàng áp tay mình lên tay cậu, trấn an.
Cảm nhận được hơi ấm từ người kia truyền qua, Hàn Di nhẹ nhõm trong lòng phần nào. Đoạn, cậu quay sang nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi:
" Anh, có phải em làm anh rất mệt mỏi không? Chuyện sáng nay...có lẽ nhiều người thêu dệt nó theo hướng khác lắm. Anh, anh có ổn không?"
Nghe hỏi, Đình Huy đột nhiên lại cảm thấy tên nhóc bên cạnh thật đáng yêu. Chưa bao giờ Hàn Di có thái độ ngoan ngoãn như con mèo con thế này, còn rất e dè sợ anh nổi giận mà giảm thấp âm thanh câu nói xuống nữa.
" Anh ổn mà, Hàn Di. Em đang lo nghĩ cái gì vậy? Đừng nói linh tinh nữa. Miễn em không làm thì em không cần sợ. Anh tin em!" Đình Huy nói với giọng dứt khoát càng khiến Hàn Di nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Được một lúc, cả hai đã dừng trước nhà của Hàn Di. Cậu bước xuống xe, đứng đợi giây lát thì Đình Huy cũng bước xuống cùng. Anh nhẹ nhàng đi đến chỗ cậu, ôm cả cơ thể nhỏ nhắn kia vào lòng rồi đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu:
" Hàn Di, em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, mọi chuyện cứ để anh lo! Thế nhé, ngủ ngoan. Anh yêu em."
Nói rồi anh đẩy cậu ra một chút, chứng kiến được gương mặt kia phảng phất màu hồng nhạt trông thật câu dẫn người khác.
Nghe vậy, Hàn Di thật vui sướng trong lòng, khoé môi không nhịn được mà cười rạng rỡ. Cậu ngẩng mặt nhìn anh, gật đầu một cái dứt khoát:
" Vâng, em sẽ nghe lời anh!"
***
Một ngày mới, mây xám xịt dày đặc trên bầu trời. Cơn gió đông rít thành từng cơn qua khe cửa sổ.
Diệp Phương vốn đang vùi người trong chăn thì lại cảm thấy người có chút nhức mỏi. Hôm qua hắn đã phải đi đến nơi bí mật của Mã Doanh, âm thầm điều tra nơi đó.
Thế nhưng không ngờ, bên trong căn nhà ấy lại có người. Những con người bạo lực, đánh người không thương tiếc mà giết người không gớm tay.
Phì. Thật giống với người phụ nữ đó.
Nằm một chút, Diệp Phương cuối cùng cũng không thể chợp mắt tiếp nên đành phải vung chăn, ngồi dậy. Giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từng giọt nước trong suốt bám lên ô cửa kính.
Mưa rồi.
Hắn nhíu mày nhìn bầu trời xám xịt một mảng mà lòng theo đó cũng lạnh theo. Sau cái hôm đi tìm Diệp Ân trở về, hắn chẳng hiểu sao rất băn khoăn về câu nói của đứa cháu gái.
Chuyện của hắn với Đình Huy, lẽ nào nên dừng lại ngay lúc này?
Nhưng...hắn thật ra rất muốn công ty của anh. Muốn tất cả mọi thứ mà anh đang sở hữu.
Từ nhỏ, Diệp Phương và Đình Huy đã là hai kẻ đối đầu với nhau. Dù cho trong lớp hay đến nơi thương trường máu mặt thế này, hai người vẫn tiếp tục công kích nhau.
Nghĩ lại cho đến bây giờ, dù Đình Huy là một con sói trong mắt của Diệp Phương, thế nhưng anh cũng chưa làm gì quá đáng với hắn.
Vả lại, Diệp Ân đã bảo rằng muốn bảo vệ Đình Huy như anh trai, hắn – một người cậu đã chăm sóc cháu mình từ nhỏ lẽ nào lại không thể làm theo yêu cầu cỏn con đó sao?
Diệp Phương tựa người vào thành giường, khó nhọc suy nghĩ. Mà, nhắc đến Diệp Ân, hắn lại nhớ đến đứa bé mà hắn đụng phải khi đứng ở ngạch cửa.
Khuôn mặt đó tuy còn rất nhỏ nhưng nhìn qua vẫn chẳng thể lầm được. Đứa nhóc đó thật sự rất giống...
Cốc cốc.
Dòng suy nghĩ của Diệp Phương bất ngờ bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa bên ngoài. Hắn mau chóng quay trở về thực tại, hướng mắt đến cửa, cáu gắt nói:
" Vào!"
Từ bên ngoài, một tên thuộc hạ đi vào với gương mặt đen lại một cách khó hiểu. Diệp Phương nhìn hắn, trong lòng cảm thấy có chút bất an khi nhìn tên kia đang cầm trên tay thứ gì đó.
" Chuyện gì?" Diệp Phương hỏi.
Tên kia đi lại gần, kính cẩn đưa cho hắn tờ báo:
" Ông chủ, ông nên xem cái này!"
Diệp Phương cầm lấy tờ báo xem qua một lượt, cuối cùng liền thốt ra một câu chửi thề:
" Mẹ nó!"
Trong cơn mưa tầm tã, lạnh thấu xương, Diệp Phương vẫn quyết định khoác chiếc áo da thời thượng của hắn, vội vã đi ra xe và trực tiếp hướng thẳng đến công ty Mã Doanh.
Hắn ngồi trên xe, gương mặt trầm xuống trông vô cùng đáng sơ. Trên tay vẫn còn tờ báo lúc nãy, nhưng tiếc là đã bị hắn vò nát mất một nửa.
Dòng tiêu đề trên đó thật chướng mắt. Diệp Phương lạnh lùng liếc qua thêm một lần nữa rồi ném luôn tờ báo ra ngoài cửa sổ.
Làn mưa trên trời mau chóng làm nó ướt nhem, nhàu nát.
Hắn tựa người vào ghế, bàn tay vì siết chặt mà nổi lên gân xanh. Hoá ra Mã Doanh là một con người khốn nạn đến mức đó. Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại đi tin vào một con ả hồ ly như vậy nữa.
Nhờ bà ta giúp mình chiếm đoạt Đình Tôn, thoạt đầu ả làm rất tốt, thế mà bây giờ lại lật ván cờ một cách ngoạn mục như vậy.
Phì, Diệp Phương tôi đây cũng không phải loại dễ ăn đâu, Mã Doanh!
Diệp Phương tức giận nghiến răng ken két, bàn tay vô thức cho vào trong túi áo, lấy ra một chiếc USB kim loại, sáng choang. Hắn nhìn nó, khoé môi không ngừng cong lên, cười uỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...