Hạ Phỉ vốn dĩ cũng đã quá quen thuộc với điều này, ly hôn xong trong nhà cũng không có gì thay đổi, buổi trưa đến quán mình nhìn xem, thời điểm buổi chiều cùng vài người bạn nhậu đi ăn cơm, buổi tối cũng có thể đi xem phim với nhau.
Trước khi hắn kết hôn với Tạ Thư Diễn chính là sống như vậy, sau khi kết hôn cũng vẫn thế, ly hôn xong cũng chả có gì khác, nhưng trái tim của Hạ Phỉ vẫn trống rỗng không thể nào giải thích được.
Người có mắt có mũi đều nhận ra được hắn không ổn, hắn nhìn sang phòng khách mà Tạ Thư Diễn mới rời đi một ngày, tại sao căn nhà lại lộn xộn như thế này?
Cả hai người họ đều rất bận, Tạ Thư Diễn bận công việc nhưng Hạ Phỉ thì lại khác, Hạ Phỉ bận chơi, cũng không bao giờ phát hỏa ở nhà, việc dọn dẹp cũng là do dì giúp việc.
Hạ Phỉ lẩm bẩm nói: "Phải tìm người đến dọn dẹp.” Nhưng hắn đến cả số điện thoại của dì giúp việc cũng không biết, hắn cảm thấy mấy việc lông gà vỏ tỏi đều là Tạ Thư Diễn âm thầm an bài.
“Chậc, ây dà.” nghĩ đến mấy thứ này Hạ Phỉ bực bội không thể giải thích được, hắn lắc đầu cũng không quay lại mà bước ra khỏi cửa, mắt không thấy tâm không phiền.
Xe của Hạ Phỉ vừa rời khỏi ga ra, điện thoại di động hắn reo lên như đòi mạng, hắn liếc nhìn người gọi và phát hiện đó là mẹ mình, Hạ Phỉ có chút chột dạ, phải một lúc sau hắn mới hạ quyết tâm đè xuống nút trả lời.
"A lô, mẹ a."
Mẹ Hạ hấp tấp, "Sao con nghe điện thoại chậm vậy? Con có cầm điện thoại bên người không thế?"
"Con..." Hạ Phỉ vừa mở miệng, nhưng đã bị mẹ nóng nảy cắt ngang.
"Mẹ không quan tâm, Diễn Diễn đâu?"
Hạ Phỉ trong nội tâm không rõ tư vị, "Tại sao mẹ không gọi cho em ấy mà lại đánh tiếng ở chỗ con?."
"Còn không phải là ta sợ Diễn Diễn đang dạy học sao? Chỉ là hỏi con một chút, con làm gì mà không bình tĩnh như vậy."
Hạ Phỉ chết oan, đây không phải là không nói đạo lý ư? Biết rõ Tạ Thư Diễn lúc này đang trong lớp, lại còn hỏi mấy vấn đề cởi quần đánh rắm, hắn chỉ có thể nhắm mắt bịa chuyện, "Không phải mẹ nói sợ quấy rầy em ấy trong lớp sao? Em ấy...!đi tập huấn ở tỉnh bên cạnh rồi..."
“Được rồi, thái độ của con khi nói chuyện với người già chúng ta bây giờ đều vậy.” ngữ khí mẹ Hạ một bộ nuôi dạy con trai bà, “ Mẹ đã mua thuốc bổ rồi đây, tiện thể làm một ít canh gà.
Tối nay đưa đến trong nhà mấy đứa.
Diễn Diễn về nhớ bảo nó ăn.
”
Hạ Phỉ thật sự có chút nóng nảy.
"Mẹ lại mang những thứ...!kia, thuốc bổ làm gì? Em ấy ăn không hết."
"Con thì biết cái gì a? Hai đứa bình thường có ăn cơm ở nhà sao? Đồ ăn ngoài bán có dinh dưỡng không?...!Diễn Diễn thân thể không tốt con cũng không biết.
Ăn cơm cứ như vậy chậm trễ.
Phải bồi bổ để bù lại.
Hai đứa còn muốn có con không?” Mẹ Hạ tính khí nóng nảy, càng nói càng lớn giọng, thiếu điều kéo Hạ Phỉ ra khỏi cái màn hình, đứng trước mặt để quở trách.
Trước khi Tạ Thư Diễn gặp Hạ Phỉ, chưa nói đến chuyện trên giường, anh yêu đương cũng chưa từng nói qua.
Anh tiêm thuốc ức chế trong một thời gian dài.
Ngoài ra, tuyến thể của Tạ Thư Diễn dị thường yếu ớt, thân thể cũng không khoẻ, cái nghề nghiệp giáo viên cũng vất vả, Tạ Thư Diễn còn đang dạy một lớp tốt nghiệp.
Mức độ khó khăn có thể tưởng tượng được rồi.
Trong hai năm kết hôn của họ, đừng nói đến có con cái, ngay cả cơ thể của Tạ Thư Diễn cũng chưa được điều trị.
Hạ Phỉ nếu không phải đang lái xe, hắn lúc này đã đem lỗ tai bịt lại, biết mẫu thân chuẩn bị giáo huấn, "Được được được, mẹ cứ để ở trong nhà, khi nào em ấy trở về, con nhìn em ấy ăn."
"Thật là, người đều lớn cả rồi, con một chút cũng không đau lòng con người ta.
Giống y bố, bất cẩn vô cùng."
Hạ Phỉ sợ lòi đuôi, vội vàng cúp điện thoại, "Đã biết, đã biết, con đang lái xe, con cúp máy trước đây."
Người trong nhà luôn cảm giác hắn đối xử với Tạ Thư Diễn không an tâm, nhưng ai biết rằng họ có hiệp nghị kết hôn, và cho dù họ kết hôn theo thỏa thuận, chính hắn chơi thì chơi, cũng chưa từng chơi qua người khác.
Họ giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, hai người đã làm tất cả những gì nên làm, hắn cũng chả phải diễn kịch như phim, cũng chả cần cái gọi là băng thanh ngọc khiết mà từ chối làm tình với Tạ Thư Diễn.
Cuộc sống hôn nhân bất kể với ai so với hiện tại cũng không khác nhau lắm, Hạ Phỉ cảm thấy hắn không đối đãi khác biệt với ai.
Điểm khác duy nhất có lẽ là hắn và Tạ Thư Diễn không thể hòa hợp.
Tạ Thư Diễn không thích cách làm việc và nghỉ ngơi của hắn, hắn cũng không nghĩ tới là phải hảo hảo ở nhà làm một người chồng tốt của Hạ Thư Diễn.
Thời điểm đó với Tạ Thư Diễn, hắn cảm thấy bị trói buộc, ly hôn xong lại cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Hạ Phỉ đi ngang qua nhà hàng một lát, tranh thủ gọi điện cho Khôn Tử, hắn không thể để mình rảnh rỗi được, một khi rảnh rỗi, hắn sẽ dễ dàng nghĩ về Tạ Thư Diễn, cái tưởng tượng này thậm chí còn xuất hiện một dấu vết của sự cô đơn, đúng hơn phân nửa là ma chướng*
(*) Chướng ngại do ma quỷ làm ra.
Khôn Tử thật đúng là bạn bè thân thiết của hắn.
Hạ Phỉ nói muốn làm lại từ đầu.
Vậy mà cũng thay hắn an bài xong rồi.
Còn thần thần bí bí, "Phỉ ca, tuyệt đối là dạng anh thích, khỏi phải hỏi, chúng ta ăn xong ở đây liền đi quán bar.
"
Đêm qua cái kia nói toàn là lời men say, quay đầu đã đi tìm người khác, hắn thật sự không có hứng thú như vậy.
Lời nói như bát nước đổ đi, Hạ Phỉ không muốn đuổi Khôn Tử, nhưng thân ảnh Tạ Thư Diễn cứ cọ xát trong tâm trí hắn, dù thế nào hắn cũng không thể thoát khỏi nó, hắn bắt đầu thấy sợ hãi rồi.
Khi nhìn thấy Ninh Tất ở hàng ghế dài, Hạ Phỉ trong tiềm thức muốn rời đi, may mà Khôn Tử nhanh chóng giữ lấy cánh tay của hắn, nói: "Ca, anh chạy cái gì a?"
“Cậu có bệnh à, cậu.....” Hạ Phỉ thấp giọng, không dám nhìn Ninh Tất, “Cậu gọi cậu ta đến làm gì? Còn không ngại xấu hổ à.”
Khôn Tử giật mạnh cánh tay Hạ Phỉ, "Anh có thể giống đàn ông một chút không? Em không gọi cho cậu ta, em đã nói với cậu ta về việc ly hôn của anh.
Cậu ta tự mình đến.
Hơn nữa, không phải anh thích dạng như Ninh Tất sao? Hay là sau khi ở cùng Tạ Thư Diễn, khẩu vị của anh thay đổi rồi? "
Chính mình chân trước chia tay vì không muốn cùng Ninh Tất kết hôn, chân sau lại cùng người xa lạ như Tạ Thư Diễn kết hôn.
Cái này là ai trải qua đều cảm thấy không thoải mái, mặc dù với Tạ Thư Diễn chỉ là ngoài ý muốn.
Tính cách của Ninh Tất và Tạ Thư Diễn đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Ninh Tất rất lớn mật, chủ động, đàn ông thằng nào chả thích loại này, chia tay cũng quyết đoán, coi là tiền nhiệm.
Như chưa từng tồn tại, Ninh Tất chia tay xong cũng chân chân chính chính chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Hạ Phỉ.
Có thể là bởi vì như thế, Ninh Tất chủ động buông tha cho hắn và đám bạn bè, cũng chưa từng nói qua một câu không phải với Hạ Phỉ.
Mọi người đã giúp hắn đến vậy rồi.
Hạ Phỉ cũng thực sự cảm thấy có lỗi với cậu ta, hắn đã kéo người khác xuống một lần rồi, sao có thể lại gây ra tai hoạ được.
Hạ Phỉ đứng chỗ này nhăn nhó như một đại cô nương sắp lên kiệu, Ninh Tất nhìn anh thoải mái vẫy tay.
Khôn Tử vội vàng đẩy hắn về phía trước, "Đừng rút lui, hiện tại anh không được rời đi, Ninh Tất là người xuống nước trước rồi."
Hạ Phỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể cười cười xấu hổ chào hỏi, "Đã lâu không gặp."
Những người xung quanh tự động nhường Hạ Phỉ một chỗ trống, hắn cắn răng ngồi xuống bên cạnh Ninh Tất.
“Đã lâu không gặp.” Ninh Tất vẫn là như cũ, sẽ không gò bó, vô tư để cho Hạ Phỉ không phải xấu hổ.
Mặc dù hai năm nay họ không liên lạc, nhưng Hạ Phỉ ít nhiều cũng biết về Ninh Tất từ mấy người bạn.
Ninh Tất một mực không kết hôn.
Một năm trước, họ nói cậu ta cùng bạn trai phân phân hợp hợp.
Năm nay, một tin tức cũng không có, đoán trừng chắc là triệt để chia tay.
Hạ Phỉ ngoại trừ áy náy, còn cảm thấy không được tự nhiên, chưa bao giờ nghĩ đến việc ngồi yên tĩnh một chỗ với Ninh Tất, Hạ lão bản như ngồi trên đống lửa.
Ninh Tất có thể cảm nhận được sự lo lắng của Hạ Phỉ, mở lon bia đẩy tới trước mặt Hạ Phỉ, "Uống chút chứ?"
Hạ Phỉ nhìn nắp lon bia, như có thể nghe thấy tiếng bọt bia bắn ra, hắn ma xui quỷ khiến nói một câu, "Tôi lái xe tới..."
Lái xe đến đây cũng không phải là cái cớ, uống rượu có thể thuê người lái xe, để ở bãi đỗ của quán bar cũng không thành vấn đề, Hạ Phỉ chẳng qua là trong vô thức muốn từ chối.
Ninh Tất nhún nhún vai, "Phỉ Ca hiện tại đều đã có kinh nghiệm, không uống rượu nữa."
Câu nói của Ninh Tất rất mập mờ, Hạ Phỉ không muốn bắt bẻ trước mặt người khác, vì vậy anh chỉ có thể nửa đùa nửa thật: "Tôi uống xong thì còn ai đưa cậu đây về được."
Đối với tuyên bố của Hạ Phỉ, Ninh Tất từ chối cho ý kiến, tự mình nhấp một ngụm bia, "Cảm ơn a."
Ngẫm lại hắn bây giờ uống rượu say cũng không ai tiếp, quả thực rất thảm, Hạ Phỉ đột nhiên nhớ ra lần đầu tiên Tạ Thư Diễn đến quán bar đón hắn.
Không lâu sau khi hắn và Tạ Thư Diễn kết hôn, Hạ Phỉ cùng bọn Khôn Tử uống đến hôn thiên hắc địa, hắn tửu lượng không quá tốt, say là nói nhiều, trên dưới khắp người toàn miệng là miệng, ba ba ba nói như đúng rồi, xong việc đến ngày hôm sau không nhớ rõ, nhưng tiếc thay Hạ Phỉ da mặt dày, không hề thấy mất mặt.
Vào lúc ban đêm, hắn nói cái gì cũng là muốn Tạ Thư Diễn đến đón, Tạ Thư Diễn muốn từ chối khi nghe yêu cầu vô lý như vậy, Hạ Phỉ say khướt cò kè mặc cả với anh: "Em đến đón tôi...!bằng không thì...!tôi đã nói gì...!cũng không trở về..."
Tạ Thư Diễn không coi trọng lời đe dọa mềm nhũn này.
Hạ Phỉ nóng nảy, tính khí tiểu hài tử cũng nổi lên.
Còn cách điện thoại dậm dậm chân, "Tạ Thư Diễn...!em có nghe thấy không..."
Một đại nam nhân tại nơi đông người làm như vậy, Tạ Thư Diễn không đành lòng, do dự một chút rồi nói "Cho tôi địa chỉ, tôi đến đón anh.".
Truyện Xuyên Nhanh
Hạ Phỉ liền ôm chai rượu đứng trên lối đi của quầy bar, đôi mắt trông mong nhìn cửa quán, thẳng đến khi Tạ Thư Diễn xuất hiện.
Vẻ mặt Tạ Thư Diễn không rõ buồn vui, anh đứng ở bậc thang trên cửa, không có ý định đi xuống, đưa tay về phía Hạ Phỉ, "Về nhà."
Biết rõ Hạ Thư Diễn là một người không vui không buồn, Hạ Phỉ có thể cảm nhận được sự phản kháng của em ấy đối với quán bar, thói quen sinh hoạt của hai người quá khác nhau, Tạ Thư Diễn không thích quán bar, và còn cất giấu vẻ khinh bi trong đó nữa.
Hắn cùng Tạ Thư Diễn kỳ kèo, dựa vào cửa kính mở miệng: "Em vào kéo tôi ra."
Tạ Thư Diễn sắc mặt biến hoá."Tự anh đi ra."
Giống như những đứa trẻ ấu trĩ đứng trong và ngoài cửa nhà vệ sinh, giằng co một hồi, người qua đường liên tiếp quăng ánh mắt dò xét nhìn họ, cuối cùng Tạ Thư Diễn cũng phải thoả hiệp.
Lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch đi về phía Hạ Phỉ, vừa chạm vào đầu ngón tay của Hạ Phỉ liền bị hắn kéo đến góc tường.
Mùi pheromone thuốc lá bạc hà mạnh mẽ đập vào mặt anh, Tạ Thư Diễn không cảm thấy hùng hổ dọa người, ngược lại níu chặt lấy quần áo Hạ Phỉ, trong quán bar ngư long hỗn loạn này, pheromone của Hạ Phỉ trở thành thứ mà anh muốn dựa vào nhất.
Hạ Phỉ cũng không phát giác được là Tạ Thư Diễn có gì không đúng, hắn nắm cằm Tạ Thư Diễn, đem mùi rượu bao quanh hai người.
"Thầy Tạ thật sự tự cho mình là thanh cao, xem thường địa phương lộn xộn này."
Ngay cả chính Hạ Phỉ cũng nói rằng đây là một mớ hỗn độn, Tạ Thư Diễn lười phản bác, không ngờ rằng sự im lặng của anh lại hoàn toàn khơi dậy khát vọng chinh phục của alpha, anh không nói và Hạ Phỉ cho rằng anh đang âm thầm phản kháng.
Mong muốn chinh phục Tạ Thư Diễn của hắn ngày càng mạnh mẽ, hắn cúi đầu xuống và hôn lên môi Tạ Thư Diễn một cách bá đạo.
- -------
Tác giả lời muốn nói: Tạ lão sư rất đơn thuần, không màu mè như Hạ Phỉ nghĩ đâu...
...!
5/10/2020
#NTT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...